Niếp Môn

Chương 31




"Niếp bá bá, thực sự rất xin lỗi, đầu con vẫn còn rất choáng váng, suy nghĩ đều loạn cả lên." Cô bày ra vẻ mặt khó chịu.

"Ừ, tôi cũng có cảm giác, cô vừa tỉnh lại gọi cô ra đây dùng bữa sáng, là sơ suất của tôi, dù sao cô vẫn là một cô gái." Sau đó, ông nói với Tần quản gia: “Đưa cô ấy về phòng đi, gọi bác sĩ qua kiểm tra cho cô ấy."

"Vâng." Tần quản gia cúi chào, đỡ Lãnh Tang Thanh lên xe lăn, đẩy cô rời khỏi đình.

"Tần quản gia, hai người đi cùng với tôi, bọn họ ở đâu?" Lãnh Tang Thanh đột nhiên nhớ tới bọn họ, lúc nhớ đến cũng có phần áy náy.

"Lãnh tiểu thư đang nói đến giáo sư Tra Nhĩ sao, trong khi cô hôn mê hai ngày thì ngài ấy đã vội vã đi, nói là có chuyện quan trọng." Tần quản gia trả lời.

"Chuyện quan trọng?" Lãnh Tang Thanh có chút khổ sở trong lòng, bản thân đi theo giáo sư Tra Nhĩ nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng đã có tình cảm rất sâu nặng, nhưng tại đây trong thời gian này không ngờ lại bỏ lại cô, đi một mình.

Rầu rĩ mà hỏi thăm: "Tiêu Tông đâu? Anh ấy ở chỗ nào?"

"Hả?" Vẻ mặt của Tần quản gia lộ vẻ khó hiểu: "Thì chỉ có một người. Tôi chỉ thấy một người thôi, chưa thấy qua người khác." Trong lòng Lãnh Tang Thanh đột nhiên trở nên lo lắng, hai tay ôm đầu, lớn tiếng kêu lên: "Trời ơi! Nguy rồi! Anh ấy còn đang trong rương dự bị!"

"Rương dự bị?" Tần quản gia ngẩn ra.

"Mau! Ngày đó khi chúng tôi đến đây, tôi ngồi ở chiếc xe nào." Lãnh Tang Thanh thoáng cái đứng lên, cuống cuồng mà quăng tay áo của Tần quản gia.

Lúc đó vội vội vàng vàng như thế, Tần quản gia cũng không nhớ rõ cuối cùng là chiếc xe nào, hơn nữa xe trong biệt thự, nói ít cũng có hai trăm chiếc trở lên, ông vội vàng nói: "Lãnh tiểu thư ngồi lên xe lăn trước đi, tôi đẩy cô đến ga ra."

Lãnh Tang Thanh ngoan ngoãn ngồi lên xe lăn, cô hiểu rõ tình trạng bản thân bây giờ.

"Tôi hôn mê mấy ngày rồi?" Trong lúc nghiêng ngã, cô quay đầu hỏi Tần quản gia.

"Hôm nay là ngày thứ tư." Tần quản gia thở hồng hộc.

"Nguy rồi! Khát cũng khát chết!" Lãnh Tang Thanh gãi đầu, vẻ mặt đầy áy náy, lúc đó là cô làm cho Tiêu Tông vào rương dự bị.

Tới chỗ ngoặc ở ga ra, vừa mới quan khúc cua, lại "binh" một cái, cùng một cái bóng đen đụng nhau, mà Lãnh Tang Thanh cũng từ xe lăn ngã xuống, vừa khéo ngã trên bóng đen.

"Tiểu thiếu gia!" Tần quản gia tập trung nhìn, người đụng vào chính là Niếp Tích.

Lãnh Tang Thanh suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn, bản thân đang nằm trong lòng Niếp Tích, trên mặt hiện lên một chút hồng.

"Cô rốt cục không vừa mắt tôi ở chỗ nào hả? Phụ nữ vụng về, sao lại nặng như vậy? Ăn bao nhiêu đồ ngọt vậy?" Niếp Tích nhìn thân thể trên người anh đầy oán hận, một tay nhanh chóng che mũi, nhưng tay kia vẫn nâng Lãnh Tang Thanh, sợ cô ngã trên mặt đất.

"Này, song sinh, anh đụng vào tôi còn hùng hồn." Lãnh Tang Thanh chống tay đứng lên, tức giận mà ngồi trở lại trên xe lăn.

Tần quản gia nhanh chóng nâng Niếp Tích dậy, phủi bụi trên người anh: "Tiểu thiếu gia, người không sao chứ?"

Niếp Tích buông tay xuống, "Không sao, các ngươi sao lại hoảng hốt như thế, là làm cái gì?"

"Cứu người! Trời ơi, Tần quản gia, chúng ta không cần lo cho anh ta trước, đi nhanh đi!" Lãnh Tang Thanh sốt ruột mà đạp đạp chân.

"Cứu người! Các người sẽ không đi tìm tên tiểu tử trong rương dự bị chứ?" Niếp Tích chế giễu hỏi.

"Anh còn có tâm tư để cười, anh ấy có thể bị ngộp chết rồi." Nhìn vẻ mặt xấu xa của Niếp Tích, Lãnh Tang Thanh càng thêm tức giận.

"Tôi cũng vừa mới nhớ tới, ha ha!" Đang nói chuyện, Niếp Tích nắm lấy tay vịn ghế ở phía sau xe lăn: "Cô rất sốt ruột sao? Vậy cô cần phải ngồi chắc!" Vừa dứt lời, Niếp Tích phía sau đạp một cái, hai người và chiếc xe lăn giống như bay đi, lao nhanh về phía trước, nhiều lúc Niếp Tích lái xe trông rất phong độ.

"A!!!" Lãnh Tang Thanh hét chói tai trong chớp mắt liền rời xa Tần quản gia, chỉ để lại một tiếng vọng, Tần quản gia cười cười bất đắc dĩ.

Trong nháy mắt, hai người đi tới bên cạnh chiếc xe kia, Niếp Tích ung dung mà mở cửa xe, bật rương dự bị lên.

"Tiêu Tông, anh có khỏe không!" Lãnh Tang Thanh chạy tới rương dự bị, mở nấp ra.

Trong rương trống trơn, cái gì cũng không có.

Lãnh Tang Thanh nhìn chiếc rương trống trơn, lại nhìn Niếp Tích, vẻ mặt mù mờ: "Người đâu?"

Vẻ mặt Niếp Tích vô tội mà nói với cô: "Làm sao tôi biết, tôi cũng đến tìm hắn mà. Có thể hắn tự mở nắp rương, đi trước rồi."

Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh ủy khuất: "Anh ấy nhất định rất hận tôi, nếu không sẽ ngay cả một tiếng cũng không nói đã đi rồi."

"Sống là tốt rồi." Niếp Tích đẩy xe lăn đến, hai tay nắm bả vai của Lãnh Tang Thanh, đem cô nhấc lên, đặt vào xe lăn: "Chết rồi cũng không sao."

"Cái tên song sinh nhà ngươi một chút nhân từ cũng không có! Mặc kệ thế nào, Tiêu Tông cũng coi như là bạn tốt của tôi, lúc tôi gặp phiền phức, đều là anh ấy giúp tôi." Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh nhất định sẽ bào vệ an toàn cho Tiêu Tông.

Thấy bộ dạng này của cô, vẻ mặt Niếp Tích vặn thành một đường: "Hả? Sao cô lại bảo vệ hắn như thế? Vậy lần sao nhìn thấy hắn, nhất định phải giết chết hắn! Khà khà."

"Anh muốn làm gì? Anh ấy đâu có đắc tội gì với anh..."

"Nên trở về nghĩ ngơi đi!" Không chờ Lãnh Tang Thanh nói xong, Niếp Tích liền cắt ngang lời cô rồi nói, sau đó, nắm lấy tay vịn xe lăn dùng chút lực, Lãnh Tang Thanh vẫn chưa phản ứng kịp, xe lăn lại chạy thật nhanh.

"A!!!"

__________________________________

Buổi tối.

Ánh trăng như cầu vồng.

Lãnh Tang Thanh lật qua lật lại trên giường.

Tất cả mọi người đã đi khỏi, quả thực, chỗ này không phải là nơi ở lại lâu dài, bản thân phải lấy thân phận gì để tiếp tục ở chỗ này nghĩ ngơi đây?

Sau khi Niếp Ngân tỉnh lại, nói thật cô vẫn không biết làm sau đối mặt.

"Trời ơi! Thật xấu hổ!" Cô đem khuôn mặt nóng ran của nhìn nhét vào dưới gối.

Ngày mai phải nói với bọn họ chuyện rời khỏi đây, chương mới của luận văn còn chưa viết xong nữa.

Thế nhưng người ta cứu mình thế này, ngay cả trước mặt nói tiếng cám ơn còn chưa có, nhưng vậy có được không?

Cô xốc chăn lên đi xuống giường, bước di thong thả nhẹ nhàng mà đến bên giường Niếp Ngân.

Dưới ánh trăng, anh có vẻ càng thêm yên lặng, ngay cả bóng mờ của ngũ quan trên mặt cũng mê người như vậy, còn có bả vai cường tráng, khuôn ngực rộng lớn...

Ngắm đến đây, Lãnh Tang Thanh không kìm được nhịp tim đập nhanh, trên mặt lại ửng đỏ. Loại ưu tú này, cứ để ở đây thật đáng tiếc, dù sao từ lúc sinh ra đến giờ người đàn ông mà bản thân có thể liều mạng là anh.

"Dù sao cũng phải đi, thì thử một chút đi." Con mắt Lãnh Tang Thanh say mê mà xoay tròn, chậm rãi đem cơ thể mình nằm trên ngực Niếp Ngân, thỏa thích hưởng thụ cơ thể ấm áp của anh.

_________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.