Lãnh Thiên Dục nhìn Niếp Ngân, bạc môi như đông lại: "Nếu biết người biết ta, chủ thượng nên hiểu được ta muốn quà mừng thế nào, thấy sao? Ta muốn nhìn, vị trí của Thanh Nhi trong lòng ngươi ở đâu?"
Niếp Ngân đứng tại chỗ, ánh mặt trời chiếu sáng di chuyển trên gương mặt hắn, đôi mắt sâu không lường được như nước biển, chống lại ý cười băng lãnh của Lãnh Thiên Dục, bình tĩnh lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra.
Lãnh Tang Thanh sợ hãi nhìn hai người đàn ông trước mắt, lòng cô giống như một con mèo ẩn lấp, hoặc giống một con thỏ đang thăm dò thợ săn, cô nghe không hiểu lời của Lãnh Thiên Dục, anh muốn quà mừng gì? Chẳng lẽ còn muốn Niếp Ngân bắn 2000 phát súng? Yêu cầu này có điểm rất kì lạ.
Theo bản năng cô nhìn về phía Niếp Ngân, hắn hiển nhiên đã hiểu ý Lãnh Thiên Dục muốn cái gì, chỉ thong dong bình tĩnh nhìn thẳng hắn, một câu không nói, Lãnh Tang Thanh ngừng thở, cô có cảm giác "quà mừng" mà anh nói không đơn giản như vậy.
Gió thổi qua, di chuyển như sát khí chém giết.
Niếp Ngân đã mở miệng, tiếng nói nhẹ mà bình tĩnh: "Nếu quà mừng là điều kiện của anh mà Thanh Nhi sẽ được lưu lại, như vậy không thành vấn đề."
Lãnh Thiên Dục nhếch môi cười lạnh: "Chờ ngươi làm được rồi nói sau."
"Anh à, anh muốn anh ấy làm gì?" Lãnh Tang Thanh nhịn không được hỏi một câu.
"Chuyện này không liên quan tới em." Lãnh Thiên Dục liếc mắt nhìn Lãnh Tang Thanh một cái, hiển nhiên đối với hành vi của cô còn mang theo chút hờn giận.
Lãnh Tang Thanh đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám nói thêm một câu nào nữa, tính cách anh trai cô rất hiểu, nếu như thật sự chọc giận tới anh thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Cô lại nhìn Niếp Ngân, vẻ mặt lo lắng, thực hiển nhiên Niếp Ngân vì cô mà lựa chọn lép vế.
Niếp Ngân không nói gì nữa, chỉ duỗi tay ra, Lãnh Tang Thanh toát mồ hôi, lại không biết hắn muốn làm gì.
Vài tên đặc công ở bên cạnh nhìn thấy chủ thượng bọn họ duỗi tay ra, sắc mặt kinh hãi, tất cả đều quỳ xuống: "Chủ thượng, không thể."
Lãnh Tang Thanh bị một màn này dọa tới, che miệng lại, rốt cuộc anh muốn Niếp Ngân làm cái gì?
Niếp Ngân lại quát lạnh một câu: "Đứng hết lên."
Sắc mặt nhóm đặc công chịu đựng nhưng vẫn nghe lời hắn đứng lên, nhìn thấy Niếp Ngân kiên trì như vậy, một người trong nhóm đặc công đành phải tiến lên đưa súng ống cho Niếp Ngân.
"Chủ thượng..."
"Lui xuống đi." Niếp Ngân thản nhiên ra mệnh lệnh.
Người đặc công này hít một hơi thật sâu, đành phải trở về vị trí.
Lãnh Thiên Dục thấy vậy, bạc môi hơi hơi nhếch lên, đáy mắt phát ra một tia âm lạnh.
"Ngân..." Lãnh Tang Thanh càng ngày càng cảm thấy mọi chuyện không đúng, cũng không đơn giản như vậy, nhịn không được mà muốn chạy tới nhưng lại bị Lãnh Thiên Dục giữ lấy.
"Anh, rốt cuộc anh muốn anh ấy làm cái gì?" Lần này cô rất nóng nảy, bắt đầu ra sức giãy dụa.
"Thanh Nhi!" Niếp Ngân mở miệng, nhìn về phía Lãnh Tang Thanh ý bảo cô an tâm đợi.
"Thật là biết lựa người, chỉ tiếc, yêu nhầm kẻ thù!" Ánh mắt Lãnh Thiên Dục càng trở nên tức giận, quát lạnh rồi đột nhiên tiếng nói cao lên.
Lãnh Tang Thanh liều mạng lắc đầu, lại chỉ có thể gắt gao cắn môi.
"Niếp Ngân, làm đi, ta muốn xem, một người bị phế mất tay trái thì còn có tư cách gì để làm chủ thượng nữa!" Lãnh Thiên Dục cười lạnh với Niếp Ngân.
Niếp Ngân lại vẫn bình tĩnh, nhìn khẩu súng trong tay sau đó hướng về cánh tay mình duỗi ra, tất cả hạ thủ bên cạnh đều nghiến răng chỉ có thể nhìn Niếp Ngân.
"Tay trái này coi như là quà mừng cho lão đại." Hắn lạnh nhạt nhìn Lãnh Thiên Dục một cái, sau đó chuẩn bị bắn.
Lãnh Tang Thanh hoàn toàn sợ ngây người, cô như phát điên nhanh chóng gạt tay Lãnh Thiên Dục ra, chạy nhanh tới trước mặt Niếp Ngân, khí lực lớn như vậy khiến cả hai người đàn ông khiếp sợ.
"Thanh Nhi!" Hai người đàn ông đồng thời mở miệng, nhưng một người đau lòng còn một người tức giận.
Lãnh Tang Thanh nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Dục, thống khổ nói: "Anh à, thù cha mẹ đã sớm báo rồi, sao anh cứ gây khó dễ cho anh ấy làm gì?"
Niếp Ngân kéo Lãnh Tang Thanh đến bên người, thấp giọng quát: "Thanh Nhi, đừng nói nữa."
"Em sẽ không để cho anh tự làm tổn thương mình đâu!" Lãnh Tang Thanh sao có thể bỏ qua, gắt gao cầm súng ống, lại nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Dục: "Anh cả, nếu anh thật sự hận Niếp Ngân như vậy, vậy thì để cho em cùng anh ấy chết đi, anh ấy khổ sở em cũng sẽ thống khổ."
"Thanh Nhi, em có biết mình đang nói cái gì không?" Lãnh Thiên Dục giận tím mặt, hắn sắp không áp chế lửa giận nổi.
"Em biết, em biết rõ mình đang làm gì!" Lệ từ hốc mắt của Lãnh Tang Thanh chảy xuống.
"Em -- "
"Thanh Nhi, đây là chuyện của anh và anh trai em." Niếp Ngân giữ chặt cô, đau lòng nhìn cô, hắn và Lãnh Thiên Dục đánh nhau, nhưng hắn không muốn để Lãnh Tang Thanh phải thương tâm.
Lãnh Tang Thanh liều mạng lắc đầu.
Lãnh Thiên Dục chỉ vào Niếp Ngân, gằn từng chữ: "Thanh Nhi, em nhìn cho kĩ, người em yêu là Niếp Ngân! Người này đã thiếu Lãnh gia chúng ta bao nhiêu em không phải không biết!"
"Nhưng nếu không có anh ấy, em sớm đã chết từ bao giờ rồi!" Bằng mọi cách Lãnh Tang Thanh vẫn cố gắng ngăn cản Lãnh Thiên Dục: "Niếp ngân không nợ Lãnh gia chúng ta, lúc trước cũng không phải anh ấy tự tay giết cha mẹ mà, anh cả, anh sao lại không nhìn ra trắng đen thế chứ? Muốn nói thua thiệt, vậy thì cũng là anh thiếu anh ấy."
"Thanh Nhi, đừng nói nữa." Niếp Ngân như đã biết cô định nói gì, hơi hơi nhíu mi vội vàng ngăn cản.
Những lời này Lãnh Thiên Dục nghe không hiểu, hơi hơi mị hí mắt tình, "Anh nợ hắn? Thanh Nhi, em xem em vì hắn mà tẩu hỏa nhập ma rồi!"
Toàn thân Lãnh Tang Thanh run run, nước mắt giàn dụa: "Anh cả, anh cướp Thượng Quan Tuyền bên cạnh Niếp Ngân đi, chẳng lẽ còn không phải nợ anh ấy sao?" Cô biết những lời này là bất kính, thậm chí cô không có tư cách nói câu này, nhưng, vì Niếp Ngân, cô chỉ có thể làm như vậy.
Quả nhiên, Lãnh Thiên Dục nghe vậy sau, sắc mặt hắn chợt biến đổi, lạnh băng --
"Ai nói với em như vậy? Là hắn?"
Niếp Ngân nhăn mày, lại không nói gì.
"Em đã biết rõ thì nên biết rõ rằng, hắn không thật tâm với em đâu, cũng chỉ vì báo thù thôi!" Lãnh Thiên Dục gằn từng chữ.
"Lãnh Thiên Dục!" Niếp Ngân quát lạnh một tiếng: "Hãy bớt nói nhảm đi, có phải chỉ cần tay trái là đổi được Thanh Nhi, đúng không?"
Lãnh Thiên Dục cười lạnh lùng: "Tốt, chỉ cần ngươi phế tay trái đi, ta sẽ tin tưởng người thật tâm với Thanh Nhi."
Đôi mắt chim ưng của Niếp Ngân co rụt lại, vừa muốn hành động thì ngay lập tức nghe thấy Lãnh Tang Thanh kêu --
"Niếp Ngân, anh dám làm vậy, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn cũng sẽ không!"
"Thanh Nhi --" Niếp ngân cắn răng, lồng ngực nhân ẩn nhẫn chịu đựng mà phập phồng lên xuống.
Lãnh Thiên Dục nắm chặt tay.
Thủ hạ hai bên bắt đầu cảnh giác, cơ hồ hết sức căng thẳng.
Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng thì tự nhiên nghe thấy một âm thanh mềm mại vang lên --
"Cái đảo nhỏ này thật là khó tìm."
Giọng nói này vang lên không nhanh cũng không chậm, như là bồ tát cứu thế giáng xuống, mang theo sự mát lạnh, rất thoải mái. Tất cả mọi người đều nhìn lại, ngay cả Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng cùng nhìn lại, sau đó cả hai người đều ngẩn ra.