Niếp Môn

Chương 130




Vào thu thời tiết sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, ánh nắng buổi chiều cho dù thực sung túc, nhưng độ ấm vẫn rất thấp.

Niếp Tích chỉ mặc một chiếc áo bệnh nhân đơn bạc, ngồi ở trên ghế trong khu vườn, gió lạnh từ từ thổi vào người hắn, hắn lại cảm thấy lạnh, trên thân thể lạnh, không chút ảnh hưởng đến trong suy nghĩ "Lạnh" của hắn.

"Lạnh" lại đến.

( Lạnh này là lạnh tâm ấy, âm mưu thủ đoạn)

Niếp Tích dùng khóe mắt nhìn Lãnh Tang Thanh đã đến, trong lòng trào ra một tia đắc ý, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn lẳng lặng ngồi ở dài ghế như cũ.

Một tiếng bước chân vang lên, Lãnh Tang Thanh đỡ thắt lưng, miệng thở phì phò, đứng ở trước mặt Niếp Tích, nhận ra Niếp Tích, một đôi mắt đẹp tràn ngập kinh ngạc cùng khó hiểu.

Trên mặt Niếp Tích thì suy yếu và hưng phấn, đứng nhanh dậy, nhưng vừa đứng được một nửa lại ngồi phịch xuống, tỏ ra rất thống khổ, một bàn tay ôm ngực.

" Rốt cuộc anh làm sao vậy? Đau tim không? Anh vào khi nào? Sao không cho tôi biết?" Lãnh Tang Thanh chạy nhanh đỡ Niếp Tích, lo lắng hỏi.

Niếp Tích ôn nhu cười cười, cười thực miễn cưỡng, có chút bất đắc dĩ lại tràn ngập thâm tình nhìn Lãnh Tang Thanh, nhẹ nhàng mà thở dài: " Không phải em nói không muốn gặp lại tôi sao, ha ha, tôi sợ em không vui, cho nên vốn không có gọi cho em."

Nói xong, hắn chống thân ngồi dậy, từ trong người lấy ra một lọ thuốc bỏ mấy viên vào miệng, Lãnh Tang Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra cái lọ kia là thuốc trị tim.

Nghe Niếp Tích nói, Lãnh Tang Thanh trầm mặc xuống, xác thực, vài hôm trước, cô còn tuyệt tình nói với Niếp Tích là sẽ không gặp lại nữa, Niếp Tích thực nghe lời, đi vào bệnh viện không có nói cho cô biết, mà hôm nay cô lại chủ động chạy tới bên hắn.

Nhưng Lãnh Tang Thanh không có xoay người rời đi, so với lời trong miệng, xem ra người trước mắt này ở trong lòng cô rất quan trọng.

"Anh bị bệnh tim sao? Vì sao lại đột nhiên như vậy?" Tuy rằng cảm xúc có chút khẩn cấp, nhưng hai mắt Lãnh Tang Thanh vẫn lộ ra thân thiết quan tâm.

Bị Lãnh Tang Thanh hỏi, Niếp Tích yên lặng cúi đầu, một loại thương cảm không thoải mái quanh quẩn ở toàn thân hắn, hai người trầm mặc một hồi, Niếp Tích thấp giọng nói: "Mấy ngày hôm trước, anh nhận được một tin xấu, tuy rằng ở hiện tại không có ảnh hưởng gì, nhưng sau khi nghe xong anh cảm thấy rất đau, hôm nay đau không thể chịu đựng được, cho nên đi vào bệnh viện."

Lãnh Tang Thanh sửng sốt, tuy cô cũng không biết là chuyện gì, nhưng một loại cảm giác không tốt vẫn bừng lên, cô gấp giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Niếp Tích chậm rãi quay đầu nhìn Lãnh Tang Thanh, hai mắt biểu lộ nhè nhẹ bi thống, tiếng nói khàn khàn: "Cảnh sát phát hiện hài cốt đại ca, xét nhiệm, chính là anh ấy."

"A!" Lãnh Tang Thanh hoảng sợ, tuy cô đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng nghe tin này xong, lòng của cô vẫn phản ứng có chút run rẩy.

Niếp Tích thấp mắt, hết sức chăm chú quan sát phản ứng Lãnh Tang Thanh, Lãnh Tang Thanh cũng không khóc, nhưng trên mặt cũng không nên khóc vì nó như trò hề, cô ngồi thẳng xuống ghế dài, con ngươi khô cạn thấy rõ tơ máu hồng một chút một chút lan tràn, ánh mắt mờ mịt nhìn xuống mặt đất, một bàn tay đỡ bắt lấy tay, mặc dù hơi thở không nhanh, nhưng rất sâu.

Đúng vậy, ngay tại lúc cô phát hiện không biết là ai lén lút đem chiếc áo dài này đổi đi nhưng cũng là màu trắng, cô còn tưởng thượng đế an bài, duyên phận hai người còn không có phải xa nhau, còn ngây thơ ảo tưởng đợi người nào đó trong một mùa hoa anh đào sáng lạn, thân ảnh Niếp Ngân còn sẽ xuất hiện tại trên chiếc ghế dài, cùng giống như tư thế trước đây, và giống khuôn mặt trước kia...

Nghĩ đến đây, Lãnh Tang Thanh tự giễu cười khổ một chút, chính ra ở tuổi này cô không nên ưu sầu, cô cảm thấy thượng đế tựa hồ còn không có buông tha cô muốn tra tấn cô, hiện tại cho dù là ảo tưởng của cô, thượng đế cũng không muốn lưu lại hoàn toàn dẫm nát.

Niếp Tích thấy Lãnh Tang Thanh như vậy, trong lòng hiện lên một trận đau đớn, tuy nhìn là tươi cười, không phải nước mắt, nhưng hắn có thể cảm thấy rõ được biểu cảm hiện tại với khóc còn tuyệt vọng hơn, hắn không nghĩ tới Lãnh Tang Thanh sẽ như vậy, cho nên sắp xếp mọi chuyện tiến hành từng bước, hắn cắn chặt răng, tràn ngập kiên định nhìn Lãnh Tang Thanh, hắn tin tưởng vững chắc mình có thể cho Lãnh Tang Thanh một hạnh phúc lớn nhất, cho dù là lừa gạt.

"A!" Niếp Tích thống khổ rên rỉ một tiếng, hai tay đè nhanh trước ngực, từ trên ghế dài ngã xuống mặt đất, hành động này cũng phá vỡ suy nghĩ của Lãnh Tang Thanh.

"A! Làm sao vậy? Lại bắt đầu đau sao?" Lãnh Tang Thanh chạy nhanh đến bên người hắn, ở trong túi hắn tìm thuốc.

Lại đổ ra bỏ vào miệng Niếp Tích, hơi một lúc lâu sau, Niếp Tích dần dần tốt trở lại, ngồi dưới đất, mồm mở to thở hổn hển, thâm tình nhìn Lãnh Tang Thanh: "Cám... Cám ơn..."

Lãnh Tang Thanh cũng không có lưu ý đến ánh mắt hắn, vội vàng nói: "Mức đau rất mạnh, hẳn là thực nghiêm trọng, bác sĩ nào xem cho anh? Anh lại theo tôi đi vào kiểm tra thật tốt một chút đi."

Niếp Tích khoát tay, ẩn tình cười cười: "Không có việc gì, chỉ khi anh nhớ tới đại ca, tâm sẽ đặc biệt đau, những lúc khác hoàn toàn tốt."

Trong mắt Lãnh Tang Thanh lại hiện lên một tia đau khổ, mỗi lần nhớ tới Niếp Ngân, trong lòng sẽ đau làm sao chỉ có một mình Niếp Tích, cô dùng sức nâng Niếp Tích lên, thản nhiên nói một câu: "Chúng ta trở về đi, anh mặc ít như vậy, sẽ lạnh."

Niếp Tích tay khoát lên trên vai Lãnh Tang Thanh, thân thể dựa vào cô, tuy rằng bệnh viện có chút mùi độc hại, nhưng không có ảnh hưởng đến mùi thơm trên thân thể Lãnh Tang Thanh, mùi thơm truyền vào xoang mũi Niếp Tích, làm cho tâm hắn cảm thấy từng đợt tê dại, hắn cố ý dựa vào thân thể Lãnh Tang Thanh càng thêm gần sát một chút, cảm thụ độ ấm của cô, Niếp Tích cảm thấy mỗi một tế bào trên người mình đều nhảy lên.

"Thanh Nhi..." Niếp Tích thấp giọng kêu lên.

Lãnh Tang Thanh cũng không có nói gì, hiển tình của cô vẫn đắm chìm ở bên trong nhớ Niếp Ngân như cũ, căn bản không có lưu ý đến người bên cạnh, chỉ máy móc đưa Niếp Tích đi về phòng bệnh.

"Thanh Nhi!" Niếp Tích lớn tiếng thêm, thanh âm cũng nghiêm túc rất nhiều.

"A?" Lãnh Tang Thanh đột nhiên phản ứng lại: "Chuyện gì?"

Nhìn cô như vậy, xoang mũi Niếp Tích nổi lên một trận dấm chua, tiếp theo phải chính thức yêu cầu cô: "Đem anh chuyển tới phòng của em đi, như vậy anh cũng sẽ yên tâm một chút, hơn nữa lần sau, anh hy vọng em có thể mỗi ngày giúp anh."

"Ừ... Tốt..." Lãnh Tang Thanh trả lời không yên lòng, có lẽ cô nghe thấy lời nói của Niếp Tích, có lẽ căn bản không nghe được, trong đầu cô đang suy nghĩ, nên nghe cũng không xong.

Hai người, chậm rãi đi tới cửa lớn bệnh viện...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.