Niếp Môn

Chương 127




Không rõ kinh độ và vĩ độ lắm, tổ chức BABY-M dừng chân tại một cái cái đảo nhỏ không người, đảo này thậm chí tên cũng còn không có.

Thành phiến cây, lần lượt thay đổi lân thạch (đơn vị dung tích khoảng 100 lít), núi thấp phập phồng, bốn phía đều là biển vô tận... Tất cả điều kiện của thiên nhiên tạo nên một thế giới sân huấn luyện sát thủ cao nhất, có lẽ cảnh sắc còn để cho người sau, nhưng bất luận là rời đi hay là đến vì nhiệmvụ, ai ai đi qua nơi này sẽ nhớ mãi, nơi không kém gì địa ngục.

Một đám trại doanh giống như mật, như tơ chằng chịt cùng một chỗ, tập trung quay xung quanh ở một kiến trúc hai tầng bên cạnh, tuy rằng từ bên ngoài nhìn qua cũng không có xa hoa, nhưng bên trong trang trí lại trang hoàng cực kỳ xa xỉ, hơn nữa nơi này có ẩm hồng rượu vô cùng quý, cơm ở đây có đủ mĩ thực, tất cả đều chính là bồi bổ người luyện tập để huyến luyện thành sát thủ giỏi nhất, giảm bớt áp lực tâm lý, nhưng thật sự từng áp lực của sát thủ nơi này so sánh ra ngoài, thì nhưng chỗ khác chỉ nhỏ như sợi tóc.

Trực thăng giảm tốc độ, thân máy bay mãnh liệt hoạt động hạ xuống, Niếp Tích tựa lưng vào ghế đang ngủ say thì bừng tỉnh, hắn mở mắt, sắc trời đã tỏa sáng mênh mông, vốn tưởng rằng thời gian từ lúc hắn lên trực thăng tới nơi này không lâu lắm, nhưng hiển nhiên đã qua một đêm.

Đầu hắn nổi lên một trận đau nhức, hắn cắn răng, quơ quơ đầu, cũng không có phát ra thanh âm khó nhịn, hắn ngủ từ khi nào, chính mình căn bản không biết, xem ra là bất tri bất giác bị bon họ dùng thuốc, rõ ràng là bọn hắn không muốn cho người ngoài biết được tìm tổ chức BABY-M như thế nào.

Phía dưới cách mỗi một khoảng cách sẽ có một cây đuốc, miễn cưỡng chiếu sáng cảnh tượng xung quanh, Niếp Tích vỗ đầu nhìn phía dưới, huấn luyện tàn khốc đã hừng hực khí thế tiến hành, chống lại đánh huấn luyện, chạy trốn huấn luyện, binh khí chân thật đã đấu huấn luyện... Tàn ác hạng nhất.

Nghĩ vậy tất cả cái đó đại ca đã trải qua, trong lòng Niếp Tích nổi lên từng đợt chua xót, hắn lấy một lọ thủy tất cả nước đều đổ lên đầu, thuốc trong đầu được xua tan, tùy ý lắc lắc đầu tóc, từng giọt nước mưa văng khắp nơi, giàu dã tính kiệt ngạo bất tuân sôi nổi toát ra, sau đó có chút không kiên nhẫn hỏi một câu: "Khi nào thì bay xuống?"

Người trên trực thăng không có đáp lại hắn, chủ thượng cũng không có nói cho bọn họ biết Niếp Tích là loại người nào, mà đi theo chủ thượng nhiều năm như vậy bọn họ biết, người nhà chủ thượng đều chết sạch, cho nên vẫn đối Niếp Tích còn có tính cảnh giác.

Trực thăng chậm rãi đi đến trung tâm kiến trúc sân bay trên không trung, từ từ hạ xuống, hô hấp Niếp Tích cũng dồn dập theo, tim đập tăng tốc, trên trán hơi hơi chảy ra mồ hôi, trong lòng vô cùng lo lắng cùng kích động khó có thể tả được.

Hắn lập tức mở cửa khoang thuyền ra, trực thăng còn chưa hạ xuống trên mặt, hắn liền nhảy đi ra ngoài, bằng ánh sáng mỏng manh, hắn ở trên sân bay tìm kiếm bóng dáng đại ca, mà khi quay đầu, ánh mắt của bốn người nhìn hắn, có ba người đứng trước người kia, rõ ràng là người hầu mà lại đứng phía trước, mà một người cao lớn đẹp trai, một người trầm ổn lại khí phách mười phần, người kia cho dù là ở dưới tình huống ánh sáng không đủ, thấy không rõ mặt đối phương, lại vẫn như cũ có thể sử dụng tâm linh cảm ứng được, đúng là đại ca hắn! Niếp Ngân!

Môi Niếp Tích cũng không tự giác được mà run run, đồng tử hai mắt giãn ra, kinh ngạc nhìn người trước mắt này, hô hấp đã dồn dập đến cực hạn, kích động trong lòng đã bạo phát ra.

Bước dài đi nhanh, hắn vọt mạnh tới, bí mật mang theo bao nhiêu ưu sầu lo lắng, bí mật mang theo bao nhiêu nhớ mong, giận dữ một phen túm lấy áp Niếp Ngân, như người bị bệnh tâm thần điên cuồng gào thét nói: "Tên hỗn đản này! Nếu còn sống vì sao không trở về nhà!!!"

Một người bên cạnh thấy cảnh tượng này, rất tự mình hiểu lấy, đều hiểu ý thi lễ, xoay người nhanh chóng rời đi, Niếp Ngân nâng ngón tay chỉ thị một chút, trực thăng giữa không trung cũng không có hạ xuống mặt, thực thức thời lại bay lên không bay đi.

Niếp Ngân nhắm lại hai mắt, mày kiếm trói chặt, toàn thân đều đang run rẩy, trên sân bay chỉ còn lại có hai anh em, rốt cuộc hắn không thể không chế được tình cảm của mình, một vung tay lên, bỏ hai tay Niếp Tích ra, tay kia cầm áo Niếp Tích, túm mạnh về mình, sau đó ôm lấy Niếp Tích, nhanh đến hô hấp đều đã không thông, tuy rằng phía trước có lâu thời gian hai huynh đệ không có đã gặp mặt, nhưng lần này gặp mặt ý nghĩa phi phàm.

"Tích..." Niếp ngân theo bản năng thán ra đệ đệ tên.

Niếp Tích cũng ôm chặt lấy đại ca hắn, nhưng vẫn còn giận lấy tay đấm sai lưng Niếp Ngân, tuy là đàn ông, tuy cũng cũng nếm thử qua ức chế, nhưng nước mắt hắn vẫn nhịn không được, loại bừng tỉnh này cách một thế hệ cảm giác như muốn phá tan tất cả khống chế của hắn, chính là một bên đánh, một bên khóc không ra tiếng: "Đại ca... Đại ca... Đại ca..."

----------------------

"... Lúc ấy anh nghĩ đến mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng trong quá trình rơi xuống, đột nhiên Rawson bắt lấy cổ chân anh cánh tay dùng sức hất về phía sau, dựa vào anh đang ở trên không, anh bị văng ra rất xa, ít nhất hơn mười thước, nhưng vẫn không tránh thoát bom đánh vào, anh bị hôn mê, khi tỉnh lại đã là bốn ngày sau, ở trên một du thuyền, mà du thuyền đã rất tiện lợi, anh ở địa phương nhận trị liệu." Niếp Ngân có chút kích động nói với Niếp Tích.

"Rawson? Vì sao ông ta lại làm như vậy?" Cảm xúc Niếp Tích kích động chậm rãi ổn định xuống, nhưng cũng không hiểu được lời đại ca lới.

Niếp Ngân không nói gì, nhìn ánh sáng mặt trời xa xa dâng lên, uống một ngụm hồng rượu, thói quen buổi sáng uống hồng rượu là vài năm nay hắn cố tạo thành, người trước khi Niếp Nhân Quân còn sống cũng như vậy.

"Vậy vì sao anh vẫn không chịu lộ diện? Vì sao không nói cho mọi người là anh còn sống? Lúc trước ngay cả em tìm hơn nửa tháng ở phiến hải vực tìm tung tích của anh, anh có biết mọi người đã tìm anh và tổ chức tang lễ xong rồi không? Mà anh vẫn trốn ở chỗ này!" Niếp Tích lớn tiếng nói, cũng thực tức, tuy trong lòng kích động chậm rãi bình phục xuống, nhưng vẫn còn rất nhiều oán giận.

Niếp Ngân nghe xong lời hắn nói, cũng không có lập tức đáp lại, hai tròng mắt tràn ngập ẩn nhẫn, dần dần thấp xuống, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên khuôn mặt hắn, Niếp Tích có thể thấy rõ được tang thương trên khuôn mặt hắn bây giờ so với ba năm trước đã tăng gấp đôi, hiện tại hắn càng làm cho người ta đau lòng.

Niếp Tích đi đến bên cạnh Niếp Ngân, mạnh mẽ xoay thân thể hắn, làm cho hắn đối diện với mình, căn bản không cho hắn một cơ hội trốn tránh, lúc này có chuyện lạ là hắn trịnh trọng hỏi: "Vì sao vẫn cũng không chịu gặp mọi người?"

Niếp Ngân tránh né ánh mắt hắn, thấp mắt nhìn chén hồng rượu, trầm mặc một hồi, sâu kín thở dài: "Thanh Nhi... Cô ấy có khỏe không?"

Trên mặt biển bằng phẳng, thái dương vừa mới dâng lên một ngọn lửa, hồng chói mắt.

Trên sân bay, bong dáng hai người được chiếu xuống thật dài...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.