Một năm không quá yên ổn, chiến tranh, thiên tai, nạn đói, ôn dịch... Ở các nơi trên thế giới không ngừng diễn ra, chuyện đã xảy ra ở Niếp môn cũng khiến cho sóng thần rung chuyển, không chỉ có kinh tế, còn có chính trị, còn hai nhà chưởng sự còn sống sót gánh vác sự nghiệp của Niếp môn, vì kiềm chế lẫn nhau, cũng không có ở riêng, nhưng bởi vì phối hợp không giống nhau nên thường thường có tranh chấp.
————————
Trời dần dần ấm, đã hòa nhập vào mùa hạ. Trong phòng bệnh khó có được sự im lặng, Lãnh Tang Thanh mặc một bộ quần áo trắng, đứng ở trên cửa sổ sát đất, giống như đang nghĩ gì đó nhìn ra bên ngoài.
Đây là mỗi ngày cô đều phải ở trong đó, có đôi khi ở trong này đứng cả một ngày, thậm chí ngay cả nước cũng không uống một ngụm.
Đầu cô xõa rối tung, đã dài ra rất nhiều, nhưng chưa từng có sửa sang lại, cho nên có vẻ thực loạn, khuôn mặt cô tái nhợt, có chút điểm ố vàng, khuôn mặt đẹp tựa như một viên đá thủy tinh không hề tì vết, mặt trắng nõn nà.
Ngoài cửa sổ đã bắt đầu có một chút lục sắc nhè nhẹ chiếu vào mi mắt của cô, ánh mặt trời ấm áp, ngẫu nhiên có vài ánh mây, trên nhánh cây có một đám chim hót cười nói chuyện, nhưng trong phòng nghe không được.
Đây từng là hình ảnh Lãnh Tang Thanh thích nhất, nhưng hiện tại, chính cô cũng không biết.
Thử hít một hơi thật sâu, ngực vẫn có một chút buồn đau nói không nên lời. Giọng nói trong phòng của Niếp Tích đang ngồi trên sô pha làm nàng bừng tỉnh , nhìn thấy Lãnh Tang Thanh lại đứng ở trước cửa sổ sát đất, hắn không có đi quấy rầy cô, chỉ rót một cốc nước, nhẹ nhàng đưa tới tới trên bàn bên cạnh cô, lại ôn nhu nói ra một tiếng: "Uống nước đi."
Sau đó hắn lại trở lại trên sô pha, rót một ly cà phê, đọc báo chí hôm nay. LãnhTang Thanh không nói gì, từ ngay đi vào phòng bệnh cho tới bây giờ, cô đều không có nói một câu, đã 9 tháng rồi Nhớ rõ lúc nói chuyện lần cuối cùng là sau cái lễ tang đau đớn đến cực độ. Đó là một lễ tang cực kì đơn giản, cũng không phải không tôn trọng người chết, mà là cảm thấy Niếp Nhân Quân rất oanh oanh liệt liệt, có thể hy vọng hắn được yên tĩnh, nên ngay cả mộ cũng chôn ở quốc gia khác, bởi vì chỗ Tác Mã
Lý này có quá nhiều chuyện không muốn nhớ lại. Niếp Ngân cũng được an táng ở bên cạnh cha.
Bên trong quan tài không có thi thể, sau lần đó, Niếp Tích từng tự dẫn người của mình tìm tòi ở phiến vực biển đó hơn nửa tháng, nhưng tất cả đều phí công, tương quan chuyên gia nói cho hắn, phiến hải vực kia cũng tại vì mùa sẽ có các loại cá thường xuyên hoạt động, thèm ăn tràn đầy, bởi vì đó là kỳ sinh sôi nẩy nở của chúng, cho dù là một người khỏe mạnh còn sống chìm ở phía dưới, đều không có khả năng sống sót.
Rơi vào đường cùng, Niếp Tích đành phải tiếp nhận sự thật này. Cung Quý Dương cũng tham gia tang lễ, nhưng vì bồi Lãnh Tang Thanh, lễ tang qua đi, hắn đang chuẩn bị muốn cùng Lãnh Tang Thanh về nhà, mà mặt Lãnh Tang Thanh xám nhu tro tàn, mỏi mệt không hề tình cảm hít một tiếng: "Em nghĩ mình nên yên lặng một chút."
Sau đó một mình ở trong bệnh viện này, cũng chính là theo khi đó cũng không nói sau quá một câu, đã chín tháng rồi.
Lại một bác sĩ quyền quý, một lần lại một lần kín đáo kiểm tra, đều không có tra ra vấn đề gì, dây thần kinh não Lãnh Tang Thanh cũng đều kết cấu hoạt động bình thường, cuối cùng hạ kết luận xuống đều là có thể bởi vì kích thích quá độ, mà làm cho tâm lý bị ảnh hưởng, đề nghị về nhà tĩnh dưỡng, không cần thiết ở trong bệnh viện.
Nhưng Lãnh Tang Thanh không muốn ra viện, thế giớ bên ngoài này với cô mà nói thật sự đáng sợ, mọi chuyện đều sẽ phát sinh, quan hệ rối rắm gì đều cùng nhau liên lụy, cô thậm chí cảm thấy thượng đế luôn luôn tại khó dễ mình, làm cho cô cứ khăng khăng một mực yêu một người như vậy lại chính là một người hại chết chính cha mẹ mình, cô thật muốn trốn tới nơi nào đó mà thượng đế không nhìn thấy mình, vĩnh viễn không tìm thấy được.
Từ đầu theo cô nhập viện cũng chỉ có Niếp Tích, mỗi ngày 6 giờ hằn sẽ đến đây, mãi cho đến buổi tối mười giờ mới rời đi, chin tháng nay hắn chưa bao giờ rời đi, cẩn thận chăm sóc cố Lãnh Tang Thanh, lúc sóng gió, Tu Nguyệt đều ở chỗ này bồi Niếp Tích, nhưng gần đây hai người tựa hồ không thoải mái.
Xuyên qua thủy tinh trên cửa sổ nhìn thấy một bóng dáng ở bên ngoài đứng một chút, sau đó kêu một tiếng "Chi dát", cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người bác sĩ to lớn đi tới, mũ màu trắng, khẩu trang màu trắng, quần áo màu trắng, thật giống như băng sương.
Bệnh viện là như vậy, cho dù là ngày mùa hè nóng bức, cũng sẽ làm cho người ta cảm giác một loại hàn khí.
Trước kia thầy thuốc tiến vào là đều gõ cửa, khi ghe thấy đáp lại sau mới mở cửa đi vào, nhưng nay lại trực tiếp đi vào, điều này làm cho trong lòng Niếp Tích có chút mất hứng.
Bác sĩ đi tới bên cạnh Lãnh Tang Thanh, đem nhiệt kế đưa cho cô, Lãnh Tang Thanh tiếp nhận nhiệt kế để vào miệng, ước chừng qua 2 phút, cô đem nhiệt kế bỏ ra, trả lại cho thầy thuốc, toàn bộ quá trình cô đều vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình không thể nói rõ là tuyệt vọng, nhưng mà tuyệt không có điểm sáng.
Bác sĩ cũng không mở miệng, bởi vì toàn bộ bệnh viện mọi người đều biết, trong phòng bệnh này có nữ bệnh nhân không nói lời nào.
"Lần sau nhớ rõ gõ cửa." Bác sĩ đang muốn đi về, Niếp Tích ở trên sô pha tức giận nói.
Bác sĩ quay đầu, nhìn Niếp Tích, gật gật đầu, tựa hồ muốn nói gì đó thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa. Niếp Tích đi tới mở của ra, thì ra là Cung Quý Dương cùng phu nhân Sầm Tử Tranh của hắn. Tay trái Cung Quý Dương đang cầm một bó hoa tươi lớn, tay phải cầm theo một cái giỏ hoa quả tinh xảo, Sầm Tử Tranh ở bên cạnh hắn, trong tay cầm theo một cái bình giữ nhiệt, hai người đi tới, trên trán còn bụi, có thể nhìn ra là mới hạ máy bay xuống liền vội vã chạy tới.
"Thanh Nhi, mau tới đây ăn canh, Tranh Tranh tối hôm qua nấu suốt một đêm, cũng chưa ngủ sao, sáng nay anh vừa thấy cô ấy, giống như già đi năm, sáu tuổi."
Cung Quý Dương nghĩ tận lực làm cho Lãnh Tang Thanh vui vẻ được, lại bị Sầm Tử Tranh ở phía sau lưng gắt gao véo một cái.Bọn họ thường xuyên đến đây, Cung Quý Dương biết Lãnh Tang Thanh không có mang thai, cũng không có đem chuyện này nói cho anh trai Lãnh Thiên Dục của cô biết, nếu sau khi Lãnh Thiên Dục biết thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, hắn thật tâm muốn để Lãnh Tang Thanh trước yên lặng một chút. Lãnh Tang Thanh vui mừng cười cười, bất quá cũng không có đi ăn canh trước, mà là lập tức đi tới toilet.
" Tiểu tử này, mỗi lần đến đều có thể thấy cậu."
Cung Quý Dương lập tức ngồi xuống bên cạnh Niếp Tích, không có hảo ý nhìn mặt hắn.
Niếp Tích không để ý mà cười cười: "Tôi có thời gian, hơn nữa để người khác chiếu cố cô, tôi cũng lo lắng."
"Hừ hừ!"
Cung Quý Dương cười lạnh, oai đầu nhìn Niếp Tích: "Không phải muốn lấy anh trai mình làm góc tường là tốt rồi."
Mắt Niếp Tích trầm xuống: "Tôi cảnh cáo anh, không được nói lung tung, tôi chỉ là muốn chiếu cố cô ấy tốt, huống chi... Anh trai đã mất..."
Nói tới đây, hắn không tự giác mà chần chờ.