Ngay từ đầu Niếp Hoán đã chuẩn bị tốt, nếu Niếp Ngân không thành công thì hắn sẽ cùng Rawson chết chung.
Hắn yêu cha hắn còn hơn cả cha hắn yêu hắn, tuy cực kỳ bi thương, nhưng hắn vốn cũng nghĩ tới trái tim của cha hắn, trái tim này của cha hắn, hắn rất quý trọng có lẽ cha hắn cũng muốn hắn sống thật lâu bằng trái tim này.
Nhưng Lãnh Tang Thanh đã nói cho hắn biết, trái tim được cấy ghép của hắn căn bản chính là một ca giải phẫu thất bại, một mình Tiêu Tông làm giải phẫu căn bản là không thành công, trái tim này chỉ duy trì mạng sống của hắn không quá được ba năm.
Biết được điều này, hắn càng thêm kiên định ý định bất luận thế nào hắn cũng phải giết được Rawson, hắn không thể tha thứ cho việc làm tàn nhẫn của Rawson trên người mình và cả cha hắn.
Nửa thân Rawson nằm ở bên cạnh vách núi đen, phía dưới là Niếp Hoán treo đầy thuốc nổ trên người, Niếp Hoán giống như tử thần, dùng ánh mắt miệt thị thưởng thức bộ dạng không biết làm sao của Rawson.
Rawson cũng không tính buông tha như vậy, ỷ vào tác dụng của thuốc, thân thể không có cảm giác đau đớn, nương vách núi đen nham thạch bên cạnh, liều mạng cứa cánh tay của mình, máu văng khắp nơi, vô cùng thê thảm, nhưng mà mất đi một cái cánh tay thì tổng lại mất đi hơn một nửa tánh mạng.
"Các người chạy mau chạy đi! Tôi đi!" Phía sau truyền tiếng la của Lãnh Tang Thanh, sau đó, Rawson chỉ cảm thấy hai chân bị nâng lên, cả người bị đẩy xuống dưới vách núi đen, nhìn lại, thì Lãnh Tang Thanh đang cố hết sức nâng hai chân hắn.
Chết cũng phải tha thêm một người nữa!!!
Trong lòng Rawson hận vô cùng, rõ ràng là có thể chạy trốn thì lại bị nha đầu chết tiệt này phá hủy tất cả, hắn cắn chặt răng, hai chân khúc mạnh, tính ôm lấy thắt lưng Lãnh Tang Thanh, đang đẩy hắn xuống dưới.
Đúng lúc này, một cái bóng đen hiện lên, Niếp Ngân chạy tới bên người Lãnh Tang Thanh, đẩy cô ra, vốn tưởng rằng sẽ không sao, nhưng cổ chân mình lại bị Rawson kia kiềm lại giống như cua bàn tay to gắt gao bắt lấy, cả người về phía dưới rất nặng, trong nháy mắt động đến vách núi đen bên cạnh.
"Không!!!"
Tâm Lãnh Tang Thanh sợ tới mức như muốn dập nát, không có nửa khắc do dự, hướng mặt về phía trước, bắt lấy ống tay áo của Niếp Ngân.
Nhưng thân thể Lãnh Tang Thanh dù sao cũng rất nhỏ, lực thiếu, mà phía dưới lại là ba cái người đàn ông trưởng thành, thân thể của hắn nhanh chóng theo sát trượt qua vách núi đen, lúc này chỉ thấy Cung Quý Dương chạy tới phíatrước, bắt lấy hai chân Lãnh Tang Thanh, liều mạng lôi lại.
"Mau! Bắt lấy tay của em! Mau!" Lãnh Tang Thanh lớn tiếng thét chói tai, trên khuôn mặt nhỏ của cô tràn đầy tro bụi, khuôn mặt lo lắng đã đột phá cực hạn, cánh tay của cô để ở trên tảng đá, làn da đều đã vỡ tan, máu ở cổ tay róc rách chảy xuống, giọt xuống mặt Niếp Ngân.
"Nha đầu ngốc! Mau buông tay ra! Em điên rồi sao!" Niếp Ngân cũng không có bắt lấy cổ tay cô, biểu tình trên mặt chưa bao giờ xuất hiện như giờ phút này, phía dưới bom lửa đã sém lông mày, hắn mặc dù mắng Lãnh Tang Thanh, nhưng trong hai mắt tràn ngập sợ hãi đến cực độ.
"Em không buông! Em chết cũng không buông! Anh mau nắm lấy cổ tay em đi... Mau... A..." Lãnh Tang Thanh tựa hồ chống đỡ không được, nhưng trong ánh mắt kia ý chí kiên định không chút giây phút nào dao động.
"Thanh Nhi! Mau buông tay... Đứa ngốc này... Sẽ không chết đâu... Mau!" Cung Quý Dương ở phía sau đứt quãng hô, bởi vì mặt đất là thạch chuyên, có vẻ bóng loáng, hơn nữa không có gì có thể mượn lực từ vật cản, giờ phút này hắn chỉ dùng cằm, mới miễn cưỡng kéo Lãnh Tang Thanh lại, một ít đá vụn trên mặt đều bám vào da mặt hắn.
"Em mau buông tay! Bom phía dưới lập tức sẽ nổ mạnh! Em không cần nhất thời xúc động, mất mạng theo anh! Không đáng! Chẳng lẽ đến bây giờ em còn không rõ, chúng ta là không có khả năng sống cùng nhau!" Trong mắt Niếp Ngân sợ hãi đã chuyển thành cầu xin.
Đúng vậy, hắn cầu xin Lãnh Tang Thanh buông tay ra, nói ra những lời này cũng thật đả thương người, tuy Lãnh Tang Thanh cho rằng hắn cố ý chọc giận cô, nhưng mà Niếp Ngân nói ra từ nội tâm, đoạn này như gần như xa cảm tình đã áp lực hai người lâu lắm rồi, thựcc chất Niếp Ngân đã muốn dứt bỏ tất cả rồi, tính trực diện đối mặt với tình cảm trong lòng mình, nhưng cha chế làm cho hắn hoàn toàn lại phủ định ý nghĩ của mình, mất đi người thân cảm giác cũng không phải nói là buông thì có thể buông, bởi vì muốn báo thù, thà rằng chết cũng cũng muốn giết chết Rawson, nhưng hắn đứng ở trước mặt Lãnh Tang Thanh, chẳng lẽ hắn lại không giống tên Rawson kia sao?
"Vì sao anh lại nó vậy chứ!" Lãnh Tang Thanh đã khàn cả giọng, nước mắt tràn ra tràn ra mi mắt: "Chúng ta không phải nói tốt lắm sao? Cho dù chết cũng muốn cùng chết. Nhiều người phản đối chúng ta ở bên nhau, vì sao anh cũng nói như vậy! Vì sao anh cũng muốn buông xuôi! Chẳng lẽ lần mỗi lần anh cứu em, là giả sao? Chẳng lẽ chúng ta thâm tình đối diện, gắt gao ôm nhau, là giả sao? Chẳng lẽ trong thân thể anh chảy xuôi máu của em, là giả sao? Niếp Ngân, em nói cho anh biết, em sẽ không tha tay, vĩnh viễn cũng không, bất luận anh ở chân trời góc biển! Niếp Ngân, em yêu anh! Liều lĩnh yêu anh! Em không thể mất đi người mình yêu! Anh hiểu chưa?!!"
Niếp Ngân tràn đầy thâm tình nhìn cô, hơi hơi nở nụ cười, nụ cười tràn ngập cảm kích, nhưng khóe mắt lại lộ ra một tia đau đớn, hốc mắt hắn đã ươn ướt, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống đến hai má.
Hắn khóc, xác thực khóc, hắn đã quên rốt cuộc đã bao nhiêu năm không nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của mình, mà nhiều năm như vậy tích góp từng tí một tựa hồ đều là vì giờ khắc này, trong giây lát nước mắt giống như hồng tiết, tất cả đều bừng lên, xuyên thấu qua mông lung trong suốt, hắn cảm thấy Lãnh Tang Thanh càng thêm đẹp, đẹp làm cho người ta đau lòng.
"Cám ơn em, Thanh Nhi..." Niếp Ngân cười tràn đầy nước mắt, bày ra một loại tuyệt vọng, điều này làm cho lòng Lãnh Tang Thanh hiện lên một cảm giác xấu.
".... Cuộc đời này anh thực may mắn có được người yêu mình, nhưng chúng ta thật sự không có cách nào bên nhau được, có biết Lãnh Thiên Dục và anh có hiềm khích gì không..." Nói tới đây, hắn dừng một chút, tất cả bi thương từ trong anh mắt thâm tình của hắn hiện ra.
"Bởi vì, cha các người là anh hại chết..."
"Tê..."
Tay áo rách, nhiễm vết máu gắt gao bám vào trong tay Lãnh Tang Thanh... Cô cảm thấy thế giới này thật trống rỗng... Cô cảm thấy không biết mình đã chết hay chưa... Chẳng lẽ đã chết... Hai mắt nhìn thẳng chằm chằm vào tay, sau đó cô chỉ có thể nghe thấy tâm mình bị xé rách, đau đã không hét giận nổi.
Cho đến khi phía dưới truyền đến tiếng nổ mạnh, lòng của cô cũng đi theo bể tro tàn.
"h... en..." Cô thử hô tên của hắn, nhưng mà vô lực như vây, tái nhợt như vậy.
Trời mưa lớn hơn nữa. Cung Quý Dương đã đi tới, gian nan nâng Lãnh Tang Thanh đang quỳ rạp xuống mặt đất, thân thể Lãnh Tang Thanh đã như là một bãi không thành hình dạng.
Hắn đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, muốn mở miệng, nhưng thật sự nói không ra lời.
"A... A!!!"
Một trận khóc kêu thống khổ, xé rách thiên địa