Tác dụng phụ của thuốc bộc phát, làm cho Rawson từ một con quái thú biến thành một con quỷ thất thế, lúc trước khí thế bừng bừng trong nháy mắt hóa thành hư ảo, cả người không chỉ có sùi bọt mép, toàn thân run rẩy, mà ngay cả tư duy cũng gián đoạn hỗn loạn.
Hắn biết được mình đã không phải đối thủ của Niếp Ngân và Cung Quý Dương, dùng sự thanh tỉnh còn lại để chạy ra, cũng không phải hắn không để ý đến Isabella, mà là hắn biết mình không còn cách nào bảo vệ tính mạng của cả hai, cho nên mượn thời cơ chạy trốn đến dẫn dụ Niếp Ngân và Cung Quý Dương rời đi, nói như vậy Isabella mới có thời gian chạy trốn.
Vách núi đen bên cạnh, ba người đang không muốn sống dây dưa, đây cũng rất hợp ý Rawson, đáy lòng hắn cũng không phải muốn chạy trốn, mà là tận lực ở kéo dài thời gian cho Isabella, cho dù đánh đến hơi thở cuối cùng.
Có thể không luận ruốt ra cuộc Rawson có mục đích gì, lần này vô luận thế nào Niếp Ngân không thể lại buông tha cho hắn, mấy trăm vách núi đen Michael, nếu phía dưới là lục địa, Niếp Ngân sẽ không chút do dự đá hắn xuống dưới, nhưng phía dưới là nước, Niếp Ngân quyết không để cho đối phương giữ lại một tia hi vọng có khả năng còn sống.
Thân thể Rawson tuy rằng có ra hiện thượng suy yếu, nhưng lực lại lớn kinh người, Niếp Ngân và Cung Quý Dương vốn cũng đã bị thương, giờ phút này càng thêm ăn không tiêu, nhưng đây là cơ hội cuối cùng, không thể buông tha, hai người bị đánh bay, lại đứng dậy trở về, lại bị văng ra, vài lần như vậy, ba người đều đã tận lực.
Vốn kỳ vọng Niếp Ngân có thể vì mình báo thù giết cha, nhưng hiện tại xem ra tựa hồ không nhất định có thể thành công, tất cả mọi người đã dừng hết toàn ực, nhưng Rawson thật sự rất khủng bố, vượt quá xa tưởng tượng của hắn, bất quá nói muốn giết chết Rawson, cho dù là Niếp Ngân không mãnh liệt đánh đến hắn.
"Đưa tôi đi qua! Mau! Đưa tôi đi qua!" Niếp Hoán hô lớn với Lãnh Tang Thanh.
Đầu Lãnh Tang Thanh còn đang chảy máu, trên mặt cũng có vẻ liều mạng, lần này cô cắn răng một cái, cầm tay vịn xe lăn, bước đi so với lúc trước càng thêm nhanh phụ giúp Niếp Hoán chạy tới chỗ Rawson.
Gió thổi phả trên người Niếp Hoán, Lãnh Tang Thanh thấy được động tác hắn, chỉ thấy hắn sớm đã chuẩn bị tốt một cái còng tay, đem một bên chặt chẽ còng vào tay mình, một bên khác mở ra, chỉ thẳng vào Rawson.
Xe lăn đứng ở bên trái Rawson, Rawson quay mạnh người lại, thấy Niếp Hoán đang cười lạnh tuyệt vọng đến cực điểm, ngay sau đó Niếp Hoán nhanh chóng bắt tay lấy cánh tay phế kia của Rawson khóa lại.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Rawson có chút kinh hoảng kêu lên, phản ứng đầu tiên là muốn lấy tay Niếp Hoán ra, nhưng tay trái căn bản không thể nhúc nhích.
"Con người của ta, từ nhỏ đã ôm yếu nhiều bệnh, được cha nuông chiều từ bé mà lớn lên, cái gì đều không cần làm, cái gì cũng không cần động, cha nghiễm nhiên đã trở thành toàn bộ mọi thứ trong thế giới của ta, mà ngươi lại vô tình giết ông ấy như vậy, hủy diệt mọi thứ của ta, chúng ta đến tột cùng có chỗ nào có lỗi với ngươi! Ngươi vì sao lại muốn đem ta hồi sinh! Làm cho ta trơ mắt đối mặt với tất cả mọi thứ này! Vì sao ngươi lại giết người xong, còn muốn móc tim ông ấy! Ngươi có biết hay không, mỗi lần nghĩ đến trái tim cha ở trong lồng ngực của mình, ta lại có bao nhiêu đau khổ! Mỗi lần nghĩ tới trái tim cha, nhìn ngược trên di thể của cha có cái hố sâu không thấy đáy hắc động, ta lại có bao nhiêu đau khổ!" Niếp Hoán cực độ căm hận nhìn Rawson, liều lĩnh lớn tiếng rít gào.
Rawson nghe xong hắn hò hét, trong ánh mắt nhất thời tràn ngập oán hận vôhạn, khinh thường nhìn Niếp Hoán: "Ngươi là một người vô dụng, có thể làm được chút gì!" Dứt lời, tay phải hắn bắt được chỗ Niếp Hoán và hắn khóa lại, dùng sức xé rách, tay Niếp Hoán bị hắn bẻ gẫy, nhưng còng tay vẫn không có mở ra.
Niếp Hoán vẫn tràn ngập cừu hận cười nhẹ như cũ, đau đớn với hắn mà nói đã bé nhỏ không đáng kể: "Vậy nhìn xem người vô dụng này sẽ mang cho ngươi cái lễ vật gì!"
Nói xong, một phen hắn xé quần áo mình, hơn mười lựu đạn dấu ở trong quần áo hắn, ở giữa ngực còn cột lấy một quả bom rất lớn.
Rawson nhìn thấy một màn này, hoàn toàn sợ ngây người, cuối cùng càng thêm liều mạng xé rách chỗ tay kia để mở xích, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì như cũ, ba người khác cũng bị kinh động, vội vàng rời khỏi mấy thước.
Niếp Hoán tùy tay cầm lấy một quả lựu đạn trong người, dùng răng nanh mở chốt an toàn, để nó vào trong tay, tràn đầy sắc bén nhìn Rawson hoảng sợ, bên trong hai mắt tỏa ra vô số hận ý.
Chỉ thấy Rawson đánh một quyền vào trên mặt Niếp Hoán, thừa dịp lúc này, tiến lên cầm cổ tay hắn, cầm quả lựu đạn, liều mạng ném ra vách núi đen.
Vài giây sau, chỉ nghe vách núi đen phát ra tiếng "Oành" vang lên. Niếp Hoán không chút nào yếu thế, lại cầm lấy một viên, mở chốt an toàn, Rawson cũng lại dùng tay muốn cướp đi, nhưng lần này Niếp Hoán trừng lớn hai mắt, đem quả lưu đạn nhanh chóng nhét vào miệng, ngạnh ngược muốn nhốt vào trong bụng.
"Ha ha ha!" Hắn cười phá lên, cố hết sức vịn vào tay ghế đứng dậy: "Ta xem lần này ngươi còn có biện pháp nào? Hãy để cho hai người chúng ta chết chung với nhau đi!"
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Niếp Hoán dùng toàn lực nhảy về phía trước, cả người nhảy xuống vách núi đen.
Bị còng tay hợp lại với Rawson, thân thể hắn cũng trong nháy mắt mất đi trọng lực, ngã xuống vách núi đen, nhưng mà dưới chân bị xe lăn cản lại, thân thể hắn cũng không có ngã cùng xuống, chính là nửa thân mình đang ở biên giới giữ vực sâu và đất, phía dưới là Niếp Hoán trên người treo đầy bom.
"Nguy hiểm! Trốn vào biệt thự nhanh một chút!" Cung Quý Dương hô to một tiếng, hắn am hiểu sâu vũ khí hắn biết rõ chất nổ này có thể lan đến nhiều phạm vi lớn.
"Không được! Anh ta có thể bị gãy cánh tay của mình!" Lãnh Tang Thanh hô to một tiếng, cô thấy Rawson vẫn không buông tay như cũ, nên quyết định tới đó đẩy hắn xuống.
"Các người mau chạy đi! Tôi đi!" Có lẽ là rõ ràng giờ phút này hai người đàn ông suy yếu không chịu nổi, có lẽ là biết hành vi này sẽ nguy hiểm, Lãnh Tang
Thanh liều lĩnh, chạy tới bên người Rawson, muốn đẩy hắn xuống.
"Không được! Thanh Nhi!" Hai người đàn ông sợ hãi, nhưng trong lòng ai đều hiểu được, hành vi này của Lãnh Tang Thanh hoàn toàn là thay Niếp Ngân suy nghĩ, thay thế hắn đi.
Hai người cũng không có trốn vào biệt thự, không hẹn mà cùng chạy tới chỗ Lãnh Tang Thanh, nhưng thân thể đau đớn làm cho mỗi di động của bọn họ từng bước đều phải cố hết sức. uy hiểm chính là đống bom kia, Rawson vĩnh viễn là người tồn tại nguy hiểm nhất, Lãnh Tang Thanh túm lấy hai chân hắn, dùng sức đẩy về phía trước, mắt thấy cánh tay Rawson giãy giụa, nhất thời cảm giác được thân thể bị đẩy xuống, bối rối nhìn lại, thì ra là Lãnh Tang Thanh, chỉ thấy hắn cắn răng một cái, hai chân thẳng hướng tới eo nhỏ của Lãnh Tang Thanh đá tới.