Niếp Môn

Chương 101




“Ta muốn giết bọn họ! Ta nhất định phải giết bọn họ!” La Sâm rống giận.

Đi tới phòng theo dõi lầu bốn của biệt thự, ngay cả bóng dáng Niếp Ngân hắn cùng không thấy, mà ngay cả cái gọi là “Mồi” của mình cũng không lưu lại tất cả đều biến mất, toàn bộ trong phòng ngoại trừ cái thứ thiết bị lạnh như băng cùng với vết máu lớn kia, hắn biết rõ, tiếp thu khí trong mình vang lên, đuổi tới nơi này, chỉ không đến năm phút, như vậy trong đoạn thời gian này, Niếp Ngân không bị vệ sĩ phát hiện, còn mang theo một Tiêu Tông rời đi, hắn sao có thể làm thế được? Điều này làm cho lòng hắn đối với người đàn ông kia phẫn hận đến cực hạn nhưng đồng thời lại ít nhiều có một chút sợ hãi.

Hắn lấy bộ đàm ra, liên lạc với người hầu trong Niếp môn do hắn cầm quyền:“Niếp Ngân và Niếp Tích đang ở trong Niếp môn, phải tìm cho ra, không, đào ba thước cũng tìm ra bọn họ! Nhìn thấy người nào khả nghi, lập tức dùng súng bắn chết!”

Hắn vừa mới phân phó xong, chỉ thấy ở đình viện, người trong biệt thự bắt đầu hành động, toán loạn, nhưng tuyệt không mất trật tự.

“Như vậy có nên hay không, bị Niếp Hoán và chưởng sự nhìn thấy sẽ biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ông nên giải thích ra sao?” Niếp Nhân Nghĩa ở một bên vội vàng hỏi.

“Nếu bị hỏi, đương nhiên là phải lấy danh nghĩa của ông, nếu không ông ở trong này làm gì! Ông chẳng lẽ chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng sao?” La Sâm đã không còn kiên nhẫn, hắn cầm áo Niếp Nhân Nghĩa, hai mắt bên trong lộ ra sát ý.

Niếp Nhân Nghĩa bị hắn đối xử thô bạo bản thân rất bất mãn, hắn đẩy tay La Sâm ra, phẫn nộ đứng tại chỗ lớn tiếng rít gào:“Ông sợ cái gì, tư liệu không phải đã sớm bị cắt bỏ rồi sao? Ông đúng là người nhát gan, chẳng lẽ không thể bình tĩnh một chút được sao?”

“Bình tĩnh!” Nghe cái từ, La Sâm đột nhiên suy nghĩ, thử cưỡng chế tâm tình mình đang giống như núi lửa lập tức bùng nổ, về sau phải bình tĩnh, đối phương cũng không phải là người bình thường.

Sao hắn có thể trở nên bình tĩnh dễ như vậy, hai mắt hắn đã bị tơ máu hồng che kín, giống như bạo liệt mơ ra, hắn cũng biết tư liệu đã bị hủy bỏ, nếu Tiêu Tông chết tại gian phòng này hắn cũng không có nhiều nghi ngờ như vậy, nhưng hiện tại Tiêu Tông không thấy, hắn đoán không ra Niếp Ngân đến tột cùng muốn làm cái gì.

Lúc này, bộ đàm truyền đến thanh âm:“Niếp Hoán thiếu gia bị người đẩy mạnh đến phòng y tế, chúng tôi...... Chúng tôi không có cách nào đi vào.” Giọng nói đối phương thực khó xử.

Nghe cái tin tức, hai măt La Sâm híp lại, đáy mắt phóng ra và một hơi thở tử thần, nắm chặt hai tay, khàn khàn thở dốc một tiếng.

“Bọn họ vào không được, ta có thể đi vào đi. Vừa lúc vào bên trong bắt Niếp Nhân Quân, ta không tin hai đứa con hắn không đi cứu cha bọn họ!” Niếp Nhân Nghĩa mặc dù làm bộ bình tĩnh lạnh lẽo, nhưng thật sự vẫn bị chấn động.

“Hừ hừ!” La Sâm lạnh lẽo nở nụ cười, khóe miệng hạ đạp, ánh mắt hung thần:“Ông cho là bọn họ không đến sao? Nhất định là cái bẫy! Muốn dẫn ta đi vào, ta liền Không đi vào! Ta muốn nhìn các ngươi còn có cái xiếc gì!”

Tiếp theo hắn cầm bộ đàm:“Nhiều người bảo vệ ngoài cửa phòng y tế, ai cũng không hành động, những người khác tiếp tục tìm kiếm!”

--------------------

Người trong đình viện nháo loạn lên, Niếp Ngân biết là La Sâm đã hạ mệnh lệnh, hành động này là có chút vội vàng, cái tên kia nhất định rất xúc động, hết thảy đều ở trong khống chế, nghĩ đến đây, Niếp Ngân cười lạnh một tiếng.

Nhưng dịch dung kia của hắn cao minh hơn, khiến cho hắn thực dễ dàng xen lẫn trong đám vệ sĩ kia, mỗi người đều rối lên đi tìm chung quanh, vừa lúc này hắn thật tiện hành động.

Một đường vô kinh vô hiểm, hắn đi tới chỗ cửa rượu diếu, một cỗ hương rượu u trần phả đến, Niếp Ngân đối với nơi này cũng không xa lạ, đối với cổ hương vị này cũng rất quen thuộc, nhưng giờ phút này hắn cảm thấy hương rượu hôm nay thật hỗn loạn có một phần mùi máu tươi mờ mịt.

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, lại bị nhanh chóng đóng lại, ánh sáng ám trầm tại đây hạ xuống(âm u đen tối), Niếp Ngân tìm tòi thân ảnh Niếp Thâm, cái rượu diếu to như vậy còn các loại rượu cái, rượu dũng, rượu đôi đem để đầy ở nơi này, Niếp Thâm xác thực thực đã chọn địa điểm này, nghĩ vậy, trong lòng Niếp Ngân cũng không phải khen ngợi đối phương cơ trí, mà có một loại áp lức không rõ ràng.

“Dĩ nhiên là cậu tới tìm tôi trước! Cậu sao biết tôi ở trong này?” Thản nhiên, một giọng nói truyền tới, ở phía sau Niếp Ngân.

Niếp Ngân quay đầu, Niếp Thâm liền đứng ở sau lưng mình không tới hai thước, nhưng mình lại không có phát hiện, đối một sát thủ đứng đầu thế giớ mà nói, là trí mạng.

“Tôi có thể tìm ra, cho dù nó ở chân trời góc biển, cũng đều ở trong phạm vị tầm mắt của tôi.” Niếp Ngân ở dưới tình huống nào vẫn thong dong.

“Cậu quả nhiên vẫn không tin tưởng tôi, hai anh em cậu thật đa nghi, ha ha......” Niếp Thâm bắt trảo tóc, mạc danh kỳ diệu nở nụ cười, cười thực hồn nhiên, giống đứa nhỏ, khuôn mặt này so với lúc kia không hề tức giận, có vẻ không hợp nhau.

“Người đâu?” Niếp Ngân hỏi, hắn không có thời gian chậm trễ ở trong này.

Niếp Thâm híp mắt, vẫn mỉm cười như cũ, rất lễ tiết chỉ sang một bên, ở đó thật u ám, lại có chút đáng sợ.

Niếp Ngân nắm chặt thời gian đi tới chỗ hắn chỉ, đi lướt qua một bình rượu cái, hắn thấy Tiêu Tông, nhưng cảnh tượng này mới là thật đáng sợ, tay hắn nhiều lắm gặp qua vô số trường hợp, không khỏi rùng mình một cái.

[ Tác giả: thận trọng, nhát gan mời lược bỏ qua này đoạn!] Tiêu Tông bán thân ngồi dưới đất, hai tay trái phải bị cố định ở trên tường, cũng không phải dùng dây thừng buộc, mà là lòng bàn tay bị cái đinh đính ở mặt trên ; Chân hắn, ngón tay hơn nữa ngón chân tổng cộng hai mươi …, mỗi một cái đầu ngón tay đều bị lột bỏ, chỉ còn lại có nửa thanh, vẫn chảy xuống máu tươi như cũ; Hai đùi hẳn là bị bẻ gẫy, nhưng còn hợp với thịt, bất quy tắc gấp khúc ; Mắt trái trên mặt đã biến thành một lỗ máu, miệng bị xé rách đến bên tai, huyết nhục mơ hồ, da thịt so le không đồng đều, miệng hàm chứa một thứ màu trắng, nhìn kỹ, thì ra là con mắt trái ; Trên mặt bụng, theo hầu đến đến rốn, bị mở ra, cắt chỉnh tề, có thể nhìn thấy thịt cùng xương bên trong, nhưng không có thương tổn nội tạng, rõ ràng là xuống tay giả cố ý ; Hắn hơi hơi nâng đầu, dùng một con mắt sót lại nhìn Niếp Ngân, ẩn chứa niết thực cầu xin thương xót chưa bao giờ gặp qua.

Editer nghĩ: Theo từ TQ tôi nghĩ tên “Niếp Thâm” từ “Thâm” trong đây là thâm độc, thâm nho, vì từ TQ được dịch theo nghĩ của từng từ.

Rời đi cũng chỉ là một giờ, người này hoàn toàn bị tra tấn thành một bộ dáng khác! Niếp ngân thở phào một hơi, cả người không được tự nhiên, đứng ở tại chỗ sửng sốt một hồi.

Sau một lát, hắn cầm áo Niếp Thâm, lộ vẻ phẫn ý lại không thể tưởng tượng mà nhìn hắn, thấp giọng quát:“Cậu đem hắn biến thành cái dạng này, tôi sao còn tìm ra cái gì?”

Niếp Thâm tràn đầy mờ mịt, sau đó hiền hoà cười cười, đưa cho Niếp Ngân một cái USB:“Ha ha, trước đừng có gấp, cậu muốn gì đó, tôi giúp cậu lấy, bất quá người kia miệng cũng thật cứng rắn, tôi mất thật nhiều công sức, ha ha......”

Niếp Ngân gắt gao nhìn hắn, cảm thấy mình gặp được một người ma quỷ, một người không hơn không kém ma quỷ, hắn tiếp nhận USB, muốn giống bình thường cười lạnh một tiếng, nhưng phát hiện chính mình đã cười không nổi, trầm thấp hỏi:“Cậu đến tột cùng muốn làm gì?”

Mặt Niếp Thâm không chút thay đổi, dù cố ý vị nhìn Niếp Ngân:“Tách ra nhiều năm như vậy, tôi chỉ nghĩ hảo hảo cùng cậu làm bằng hữu, nghĩa vô phản cố cái loại này.”

“Chúng ta cho tới bây giờ không là bằng hữu!” Niếp Ngân đánh gãy lời nói của hắn.

Niếp Thâm muốn nói cái gì đó, nhưng không tiếp tục nói tiếp, lạnh nhạt nhìn Niếp Ngân, cười cười.

Niếp Ngân quay đầu lại, nhìn Tiêu Tông, cắn chặt răng, hắn hiểu được ý nguyện cầu xin thương xót của Tiêu Tông, tuy hắn đối với người này thực phản cảm, nhưng lúc này lại cảm thấy hắn thực đáng thương, sau đó lấy súng ra, nhất súng bắn thủng mi tâm Tiêu Tông.

Xoay người, hắn không để ý đến Niếp Thâm, lập tức đi ra khỏi cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.