Niên Thiếu Hữu Vi

Chương 7




15.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt đen nhánh như dòng ngân hà đang trực trào ra.

Là Lâm Tư Nhiên.

Thanh niên dáng người mảnh khảnh, đầu mày anh khí, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, khuôn mặt vẫn còn chút nhợt nhạt nhưng bờ vai rộng lớn và đôi chân dài thẳng tắp rất ưa nhìn, dáng người mạnh mẽ kiên định, gương mặt cũng trưởng thành hơn rất nhiều.

Nhưng điều làm tôi càng cảm thấy chói mắt hơn là khí chất trên người cậu ấy.

Cậu từ một Omega đã biến thành Alpha.

Cậu ngồi xuống bậc đá trước cửa, đặt bông tương vi vuống, duỗi đôi chân dài, ghé sát vào chỗ tôi đang ngồi.

Tôi há hốc miệng, không nói được lời nào.

Cuối cùng vẫn là Lâm Tư Nhiên lên tiếng trước.

“Cô giáo, tôi trở thành Alpha rồi.” Cậu ấy nói.

Trong ánh mắt nhàn nhạt ánh lên một tia kiêu ngạo, như thể đang chờ đợi một lời khen ngợi từ tôi.

Khóe mắt tôi nóng bừng, thiếu chút nữa rơi lệ.

Từ Omega trở thành Alpha là một sự thay đổi, một bước tiến rất lớn.

Cậu ấy nhất định đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở mới có thể bước đến được cạnh tôi.

Quả nhiên, vừa mở miệng, âm thanh của tôi đã trở nên nức nở chua chát:

“...Rất xin lỗi.”

“Tôi đã chọn tất cả các môn học bắt buộc của Alpha ở trường, sang năm sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ có thể tham gia quân đội, làm những công việc mà Alpha làm.”

Đôi mắt xinh đẹp của cậu tỏa sáng rạng rỡ, dưới ánh trăng càng trở nên nổi bật.

“...Rất đau.” Cậu ấy đột nhiên cúi đầu nói.

Tôi nhìn thấy vết sẹo chạy dọc sau gáy cậu ấy. Sau khi tuyến thể bị lấy ra, làn da nơi đó đã không thể nào hồi phục lại dáng vẻ dịu dàng, trắng trẻo như trước đây nữa.

Nước mắt của tôi cuối cùng cũng nhịn không được mà lăn xuống.

Vì để che giấu sự thất thố của bản thân, tôi ôm lấy cậu ấy.

Cơ thể cậu ấy khẽ cứng đờ sau đó mới chầm chậm thả lỏng, ôm lại tôi.

“...Tin tức tố của chị là mùi hương của ánh trăng dưới nước.”

(Tui cũng méo biết mùi trăng trong nước là cái mùi khỉ gì nữa:”)))

Tôi ngơ ngác hỏi:

“Ánh trắng trong nước sao lại có mùi? Chắc là cậu ngửi nhầm rồi.”

“Hơn nữa, Beta vốn dĩ làm gì có tin tức tố.”

Đầu cậu ấy vùi vào hõm cổ tôi, không chịu rút ra.

“Rõ ràng tôi ngửi thấy… Từ lần đầu tiên gặp mặt đã ngửi thấy rồi.”

“Bây giờ cũng vậy.”

Tôi hỏi cậu ấy:

“Tại sao muốn trở thành alpha.”

“Bởi vì muốn có thể bảo vệ chị.” Cậu ấy nói. “Còn mong muốn từ rất lâu trước đây rồi.”

“Đoàn Tinh Húc nói không sai, có những việc chỉ có Alpha mới có thể làm được.”

Tôi nhịn không được nói:

“Sao cậu có thể nghe lời cậu ta nói.”

Lâm Tư Nhiên lắc đầu:

“Đây là việc tôi đã phát hiện ra từ rất lâu về trước rồi.”

Cậu ấy nhẹ giọng nói, ngữ khí không chút dao động:

“Kể từ khi tôi bị đưa đến trường học làm dâu, từ khi tôi bị ép kết hôn với tên cặn bã đó, từ khi tôi không thể không thực hiện một số chức trách của Omega.”

Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía ánh trăng:

“Việc ta muốn làm, vượt xa những điều mà Omega hiện tại có thể làm được.”

Thật sự không thể ngờ tới…

Theo nguyên tác, khi kết cục đi đến tan vỡ, Lâm Tư Nhiên đã cắt bỏ tuyến thể, tiêm thuốc trở thành Alpha.

Nhưng hiện tại khi tình tiết đã xuất hiện những sai lệch, cậu ấy vẫn như cũ lựa chọn trở thành Alpha.

Đây là lựa chọn của bản thân cậu ấy.

Nhưng khi tôi sờ lên vầng trán nóng bừng của cậu ấy, tôi vẫn nhìn không được nói:

“Cậu tên nhóc này, sao lại bướng bỉnh như vậy chứ.”

“Omega cũng có chỗ tốt của Omega.”

“Cậu có biết tại sao học viện lại lựa chọn xây một tòa ký túc cho Omega và Alpha sống chung không?”

“Chính là vì muốn chứng minh, trong thời kỳ khoa học phát triển như bây giờ, cong người đã có thể tự do lựa chọn điều bản thân mong muốn rồi.”

Tôi đem lời của lãnh đạo chậm rãi phân tích cho cậu ấy nghe.

“Giới tính đã không còn là xiềng xích, chúng ta có thể tự do yêu đương, tự do lựa chọn tương lai của bản thân mà không còn bị dục vọng chi phối làm ra những việc thú tính nữa.”

“Bởi vậy, chúng ta đều phải nhìn về phía trước.”

Những lời chưa kịp nói ra cuối cùng cũng có thể nói ra hết rồi.

“...Hiểu rồi.” Lâm Tư Nhiên vùi đầu vào hõm cổ tôi, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Tôi nói:

“Ánh trăng trong nước, cậu nghĩ như vậy cũng tốt.”

“Bởi vì ánh trăng trong nước là vật nhìn bằng mắt, không phải mùi hương. Cậu có thể nhìn thấy nhưng không thể ngửi thấy được.”

“Thay vì bị tin tức tố hấp dẫn, ít nhất cậu cũng đã tự nói ra cảm nhận của bản thân.”

Tôi vuốt ve khuôn mặt cậy ấy, có chút vui vẻ.

Lâm Tư Nhiên nói: “Ánh trăng trong nước, kỳ thực chỉ là cảm nhận chủ quan của tôi mà thôi.”

Cậu mỉm cười, chóp mũi đỏ bừng vì khóc:

“Chị luôn ngồi đó, khiến người ta cảm thấy không thể chạm tới. Có rất nhiều Omega muốn bám lấy chị, nhưng chị trước nay chưa bao giờ vượt qua ranh giới với bất kỳ ai cả.”

Tôi choáng váng, góc độ này tôi quả thật chưa bao giờ nghĩ tới.

"Nhưng mà, chỉ có tôi, chỉ có tôi có thể bắt được ảnh trăng trong nước thôi."

Lâm Tư Nhiên kiên trì nhìn ta chăm chú, ánh mắt cậu ấy bướng bỉnh kiên quyết:

"Hiện tại, chị là của tôi."

Trái tim tôi trong phút chốc như bừng sáng.

Tôi kéo tay cậu ấy lại, hướng về phía cậu ấy mỉm cười:

“Được rồi, tôi là của cậu.”

“Nhưng mà, cuối năm nay tôi sẽ từ chức.”

“Tại sao?” Cậu chợt bừng tỉnh, sững người nhìn tôi.

Tôi không nói với cậu ấy nguyên nhân là bởi vì biến cố đó.

Tôi chỉ thở dài nói:

“…Bởi vì quản lý ký túc xá vốn dĩ không phải công việc của tôi.”

Vì câu nói này, tôi bỗng nhiên nhớ lại những hồi ức càng xa xôi hơn.

"Tôi và bác sĩ Tô đồng thời tốt nghiệp, cùng nhau tham gia các cuộc thi và cùng nhau trị bệnh cứu người."

"Nhưng cuối cùng anh ấy là bác sĩ, còn tôi lại trở thành quản lý ký túc xá."

“Chỉ vì tôi là Beta.” Tôi cười nói, “Có phải rất ngạc nhiên không?”

"Cho nên sau khi hành trình này kết thúc, tôi quyết định sẽ ra chiến trường hỗ trợ một thời gian, nơi đó sẽ không từ chối các bác sĩ Beta."

Tôi cũng muốn, tìm thấy ý nghĩa cuộc sống của riêng mình.

Trong thế giới ABO này, tôi sẽ không bao giờ quên đi ý nghĩ sự tồn tại của bản thân.

Lâm Tư Nhiên nhìn tôi, những giọt nước mắt như trân châu vẫn còn đọng lại trên mi mắt.

“Tôi hiểu rồi.”

“Đợi tôi… tôi nhất định sẽ tìm được chị.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.