Lục Ngạn Diễm nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên khuôn mặt bé nhỏ, giống như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô.
Lục Dung Nhan bị hắn nhìn chằm chằm đến có chút không được tự nhiên, sau một lúc lâu, gật đầu, “Ừ đó! Em hơi có chút sinh khí!”
“Vì sao?”
Lục Ngạn Diễm nhíu mày.
“Chuyện anh đi Los Angeles , tại sao không nói em nghe?”
Lục Ngạn Diễm sửng sốt.
Lục Dung Nhan tiếp tục nói: “Ý em là… Anh phải đi Los Angeles, nhưng mà, Tiêu Tiêu biết không? Tiêu Tiêu là con anh, chẳng lẽ những việc này anh không nên nói với con đầu tiên sao? Nếu nó biết ngày mai anh đi, anh biết nó sẽ đau lòng thế nào không, khổ sở ra sao không?”
“Đây là em đang tức giận? Bởi vì anh không có nói trước cùng con?”
“… Chứ sao?” Lục Dung Nhan có chút chột dạ, quay mặt sang hướng khác.
“Vậy còn em?”
Lục Ngạn Diễm truy vấn.
“… Em cái gì?” Lục Dung Nhan không nhìn hắn.
“Nhìn anh!”
“…”
Lục Ngạn Diễm đưa tay xoay mặt cô nhìn thẳng vào mình, “nhìn vào mắt anh, nói anh nghe, em muốn anh đi Los Angeles sao?”
Lục Dung Nhan khẩn trương nuốt nước miếng, sau một lúc lâu, lắc lắc đầu, “Tiêu Tiêu sẽ không hy vọng anh đi.”
Thấy cô lắc đầu, Lục Ngạn Diễm mắt sáng bừng lên, nhưng khi cô nói thì đôi mắt thâm sâu kia lại chuyển thành u ám, có thêm vài phần bất đắc dĩ, “Anh hỏi chính là em, là em Lục Dung Nhan có muốn anh đi hay không?!”
“… Em?” Lục Dung Nhan cắn chặt môi dưới, ánh mắt có chút dao động, “Ý nghĩ của em có thể quyết định anh đi hay ở sao?”
“Em cảm thấy sao?”
“Em …” Lục Dung Nhan cắn chặt cánh môi.
“Nếu em không muốn anh đi thì anh sẽ không một lời nào mà ở lại. Còn nếu em cứ mặc kệ thì anh lập tức thu thập hành lý, chuẩn bị rời đi.”
“… Anh uy hiếp em??”
Lục Dung Nhan tức giận đến phồng má lên.
Lục Ngạn Diễm lắc đầu, “Không phải, anh nghiêm túc.”
“Anh…” Lục Dung Nhan tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Nói cách khác kỳ thật anh thật sự muốn đi Los Angeles, đúng không? Nếu một khi đã như vậy, anh làm gì còn nói cái gì mà ‘nối lại tình xưa’ với tôi hả?? Nếu đã định đi xa thì đâu cần tới trêu chọc tôi?! Cái gì mà làm hòa, cái gì mà nối lại tình xưa, cái gì thích tôi?! Tôi xem ra anh nửa điểm thành ý cũng không có!! Anh đi đi! Đi càng xa càng tốt. Tôt nhất là từ nay về sau không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa!!! Tôi vừa lúc có thể mang theo con tôi đi tiêu dao tự tại!! Hừ, tôi sẽ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cho nó một người cha thật đáng tin, phi thường đáng tin, hoặc ít nhất thì cũng đáng tin cậy hơn anh gấp trăm ngàn lần!!!”
Lục Dung Nhan nói xong, quơ lấy túi xách trên ghế đứng lên.
Cô vốn cho rằng mình có thể kìm nén lửa giận, cô nhất định không để cho mình bùng n ổ, nhưng khi nghe Lục Ngạn Diễm nói chữ ‘nghiêm túc’ kia, cô hoàn toàn mất khống chế, lửa giận phun trào như dung nham phun ra từ miệng núi lửa.
Chân bước đi được hai bước, bỗng nhiên thân thể mềm mại đã bay bổng lên. Là bị người ta bế lên.
“A ——” Lục Dung Nhan sợ tới mức kinh hô một tiếng , “Anh làm gì!!”
Lục Ngạn Diễm đem cô thả lại trên sô pha, thân hình cường kiện áp xuống đè sát lên cô, môi cười xấu xa.
“Những lời vừa rồi mới là suy nghĩ chân thật của em đúng không?”
“Anh làm gì? Mau bò ra khỏi người tôi!!! Không phải muốn đi Los Angeles sao? Mau đi đi!!! Tôi cùng con khẳng định sẽ vô cùng cao hứng làm tiệc tiễn anh đi!”
Nào biết, Lục Ngạn Diễm vừa cúi đầu, môi hắn vừa vặn áp chế lên bờ môi nhỏ của cô.
“Rõ ràng, môi mềm như vậy mà sao miệng lại cứng đến thế?! Đã luyến tiếc, còn cố tính nói dối kích thích anh?!”
“Anh cứng miệng? Ai nói dối kích thích anh?!”
“Ngoan nào, mềm mại một chút được không…”
“Này!!! Uhm uhmmmm…”
Gia hỏa này!!
Lục Ngạn Diễm thật đúng là....
Môi đỏ áp xuống hôn lên đôi môi mềm mại của Lục Dung Nhan - thật sau.
Quen thuộc cạy ra môi răng cô, hắn tùy ý công thành đoạt đất……
Lục Dung Nhan có loại ảo giác,dường như hơi thở trong ngũ tạng lục phủ đều bị hắn đoạt lấy đi, nhưng rõ ràng, cô hoàn toàn không có nửa điểm chán ghét, mà thậm chí còn cầm lòng không đậu, đón ý hùa theo cùng hắn…
Sau đó, muốn càng nhiều, càng nhiều…
Không biết hôn bao lâu, đến tận khi bụng Lục Dung Nhan phát ra tiếng… ‘ùng ục…’ thì Lục Ngạn Diễm mới chịu buông tha cho cô.
Giờ cơm tới rồi mà hai người còn triền miên ở đây…
Nghe tiếng bụng mình sôi lên ùng ục, Lục Dung Nhan có chút ngượng ngùng.
“Đói bụng?” Lục Ngạn Diễm duỗi tay, sờ sờ trán cô, “Chờ ở đây, anh đi nấu cơm.”
“Anh được không đó? Em sợ anh nấu xong thì mình nhịn cơm tối luôn đó! Thôi, để em!”
Lục Dung Nhan nói xong thì ngồi dậy, lại bị Lục Ngạn Diễm cự tuyệt, “Để anh làm! Em nghỉ ngơi đi!”
Nói xong, hắn lấy điện thoại trong túi ra, tìm tới tin nhắn mới nhất đưa cho cô, “Em xem đi!”
“Cái gì?”
Lục Dung Nhan hồ nghi nhận lấy. Sau khi đọc xong, cô sửng sốt vài giây.
Kỳ thật, nội dung vô cùng đơn giản, chỉ có hai chữ mà thôi.
—— không đi!
Lục Ngạn Diễm cất điện thoại.
“Em nói với anh có điện thoại xong thì anh đã nhắn tin từ chối rồi. Nãy giờ chỉ chọc em thôi. Hôm nay, dù cho em nhẫn tâm không giữ anh lại thì anh cũng sẽ không đi Los Angeles…”
“Vì sao?” Lục Dung Nhan chớp chớp mắt, trong lòng mạc danh ấm áp.
Lục Ngạn Diễm cúi người tới gần cô, hai tay chống lên sô pha sau lưng lục Dung Nhan, đem cô bao vây lại trong vòng tay mình, cúi đầu khẽ hỏi: “Em cảm thấy anh không đi Los Angeles, ngoại trừ em và con thì còn lý do gì nữa không?”
“… Xem ra, tám phần là vì con rồi!”
Lục Ngạn Diễm nghe xong thì bật cười ha ha
“Anh cười cái gì?”
“Cười em chứ gì! Người gì mà ghen với cả con mình!”
“… Ai ghen tị?? Anh bớt bớt đi, tự dát vàng lên mặt, em còn mong anh đi cho mau đó!:
Lục Ngạn Diễm duỗi tay ôm cô vào lòng, “Lục Dung Nhan, nếu không chịu phục hôn, chúng ta … yêu đương đi!”
“…”
Yêu đương?
Lục Dung Nhan có chút ngốc nhìn hắn.
Tiết tấu này là gì đây?
Sao hai người bọn họ chẳng theo lẽ thường gì cả.
Người ta là yêu đương, kết hôn, sinh con, bọn họ lại là, sinh con, kết hôn, ly hôn, lại yêu đương??
…… Đây là cái quỷ gì?!
“Không nói lời nào, anh coi như em đồng ý nha!”
Lục Ngạn Diễm hôn lên cánh môi của cô. “Đi thôi, nấu cơm cho bạn gái nào!”
“…Này! Anh nói bậy cái gì đó? Ai là bạn gái anh? Em… em đã đáp ứng đâu…”
Nhưng, nếu không đáp ứng, vì sao khóe miệng cô lại cong lên thế kia?