Niệm Niệm Hôn Tình Full

Chương 835




Lục Dung Nhan kinh ngạc há hốc miệng nhìn cha mẹ trước mặt, trước giờ cô không nghị tới ba mẹ mình lại tân thời tới vậy!

“Làm gì mà nhìn ba mẹ như vậy?”

Ba cô vừa nói vừa lau mặt, nhíu mày, “Chẳng lẽ trên mặt ba mẹ có gì à?”

“… Không phải.”

Lục Dung Nhan chậm chạp ngậm miệng, nói: “Con tưởng là ba mẹ nào cũng giống nhau, nghe thấy con mình ly hôn thì khóc lóc mắng mỏ sao? Giống như mẹ chồng c on ấy! Nhưng mà ba mẹ thì… ha ha, giống như khai sáng vậy đó, nên con có chút không quen!”

Mẹ cô đứng dậy đi kiểm tra lò sưởi ven tường rồi đáp, “Làm ba mẹ đương nhiên không hy vọng con gái mình ly hôn, nhưng nếu mỗi ngày trôi qua đều không thể chịu đựng được nữa thì cũng không phải quá khư khư chuyện đó, còn nữa, giờ chứ có phải ngày xưa đâu, giá trị của người phụ nữ đâu có liên quan tới tình hình hôn nhân?! Chỉ cần con vui vẻ, thì dù cho cả đời độc thân cũng không sao mà!”

Lục Dung Nhan nghe mẹ nói, lập tức, sương mù trong lòng vì việc ly hôn của mình hoàn toàn tan biến, trong lòng nhẹ nhàng không ít: “Mẹ, có lời này của mẹ con yên tâm rồi! Con còn tưởng con về con sẽ bị ba mẹ la mắng lải nhải nữa chứ!”

“Giờ, con gái đứa nào chả đòi bình đẳng chứ! Xem ra, giờ là thời đại nữ quyền rồi!” Ba cô có chút không tán đồng với lời của vợ, “Cuộc hôn nhân này, không chịu đựng được nữa thì chia tay, cũng không sao, nhưng nói gì mà độc thân cả đời thì anh không đồng ý. Dung Nhan, ba nói con á, con còn trẻ, độc thân k hông có vấn đề gì, nhưng chờ tới lúc già rồi chỉ còn có mỗi một mình đơn côi, khi đó còn thấy hạnh phúc nữa không?! Cho nên, ly hôn có thể, nhưng mà phải tính toán cho cuộc sống nửa đời còn lại của mình, có hiểu không?”

Lời ba nói, cô hiểu rõ, tuy ông không nói rõ ràng nhưng ý tại ngôn ngoại, không phải nói cô tìm người thích hợp sao? Bất quá điểm này, Lục Dung Nhan thật sự không có ý tưởng đó.

“Dạ! Ý ba con hiểu rồi, nhưng ba không thể nào kêu con hôm qua ly dị hôm nay tìm chồng mới chứ!? Người ta nghĩ sao về con đây!?”

“Trời! Ai kêu cô lập tức tìm hả cô nương? Vất vả mãi mới thoát khỏi hố thì phải mở to mắt ra mà tìm cho kỹ là điều đương nhiên, đúng không?” Mẹ cô vội chỉnh lại.

“Đúng, phải lựa chọn cho kỹ!” Ba cô hưởng ứng.

Lục Dung Nhan cười rộ lên, “Được rồi, lựa chọn cho kỹ, không vội!”

“Con còn trẻ, con không vội, con xinh đẹp mà!”

“Cũng không sai! Nhìn nhan sắc của con gái này, không chừng tới giờ đàn ông còn giành nhau xếp hàng đó!”

“……”

Nghe những lời trợn mắt nói dối này, Lục Dung Nhan thật sự cũng hơi lùng bùng.

“Được rồi, chuyện cần thông báo con cũng làm xong rồi, con đi tắm. Hai người cũng đi ngủ thôi!”

“Được, con ngủ sớm đi, đã mệt cả ngày rồi…” mẹ cô xót con gái.

Lục Dung Nhan đứng dậy, vặn người rồi về phòng. Vừa đi vừa cảm thán, “Rốt cuộc vẫn là nhà mình là thoải mái a! Mẹ, sau này con ở nhà ăn không ngồi rồi, có mắng con sâu gạo không?”

“Đi đi đi! Đừng có mà bần, mau tắm rồi đi ngủ.”

“Dạ! Ngủ ngon, ngày mai gặp lại! A, đúng rồi, Tiêu Tiêu……”

“Mẹ cho nó ngủ giường mẹ rồi, đừng có ẵm tới ẵm lui làm nó dậy.”

“Nhất trí! Tối nay cho nó ngủ với ông bà ngoại! Ba, mẹ, ngủ ngon! Con gái yêu ba mẹ!”

Những lời này, Lục Dung Nhan là thành tâm nói.

Xong rồi, còn không quên nghịch ngợm bắn tim với ba mẹ. Ba mẹ cô nghe nói xong thì xíu nữa đã khóc vì xúc động.

Lục Dung Nhan vốn nghĩ mình về sẽ bị ba mẹ mắng cho một trận, nhưng không nghĩ tới bọn họ không những không mắng mà lại cổ vũ cô, khiến cho cô hoàn toàn thả lỏng, không còn căng thẳng.

Lục Dung Nhan tắm xong, nằm trên giường. Bao mệt mỏi trong ngừoi đã vơi đi nhiều, chẳng còn buồn ngủ. Có lẽ vì đã lâu không ngủ trên giường này nên có chút không quen.

Nói cũng thấy lạ, vì cô vốn không phải người có bệnh quên giường lạ chỗ này.

Lục Dung Nhan mò mẫm đầu giường tìm di động, muốn dùng điện thoại giết thời gian, mới bỗng nhiên nhớ ra, từ khi xuống máy bay tới giờ còn chưa khởi động máy, lúc ấy Tiêu Tiêu nằm bò dựa vào ngực cô ngủ, cô còn phải xách hành lý, nên cũng không quan tâm tới mở máy lại. Cô vội khởi động máy.

Vừa mở máy, tin nhắn và wechat ùn ùn đổ vào.

Lục Dung Nhan tùy tiện xem một chút, phần lớn đều là công việc, bất quá hiện tại cô đã tạm thời nghỉ việc, cho nên, chuyện công việc cô cũng lười nghĩ tới.

Tin nhắn từ Giang Mẫn, cùng với Giang Trình Minh cổ vũ cô

Bất quá, cô cảm thấy cô ở trạng thái kỳ thật còn khá tốt, tâm tình cũng hoàn toàn không thể cho là tiêu cực.

Đang định nhắn tin hồi âm thì có một tin nhắn mới.

“Tới rồi sao? Khởi động máy rồi gọi cho anh!”

Tin đầu tiên chưa kịp xong đã có tin thứ hai., “Hoặc là, tin nhắn cũng được.”

Ngừo gửi là Lục Ngạn Diễm.

Lục Dung Nhan nhìn tin nhắn, có chút ngây ngốc.

Lúc này mới chú ý tới, những tin chưa đọc chỉ có mấy cái là đến từ chính Giang Trình Minh, mà còn lại những cái khác……

Thế nhưng tất cả đều là Lục Ngạn Diễm!

Hóa ra trong lúc tắt điện thoại hắn gọi mình nhiều vậy!

Hắn gọi điện thoại có việc gì thế?

Lục Dung Nhan còn đang rối rắm không biết mình có nên trả lời điện thoại không, nghĩ nghĩ sau, quyết định từ bỏ, vẫn là nhắn tin thôi! Hai người rốt cuộc đã chia tay, thật sự cũng không có gì quan trọng mà liên lạc.

Lục Dung Nhan chần chừ tầm băm phút rồi mới gửi tin đi: “Vừa đến, có việc sao?”

Hỏi xong, mới hậu tri hậu giác nghĩ tới mắc gì người ta phải gọi cho mình?!

“Ngốc thật!” Lục Dung Nhan tự vỗ trán. Lúc này cô mới nhớ ra, Con trai cưng của hắn còn đang ở trong tay của mình mà! Làm sao có thể không lo lắng không gọi điện chứ? Nếu đổi lại là cô, không chừng cô đã đập điện thoại nãy giờ rồi.

Cô vội viết thêm một tin nhắn mới: con vẫn khỏe, đang ngủ rồi.

Trước khi nhấn nut gửi đi, Lục Dung Nhan còn xem kỹ lại lần nữa, xác định không có vấn đề mới gửi đi.

Lại không nghĩ tới, tin vừa mới gửi đi, không tới 30 giây, di động bỗng nhiên liền vang lên.

Lục Gia 90

Hắn Quan Tâm

Lục Dung Nhan kinh ngạc há hốc miệng nhìn cha mẹ trước mặt, trước giờ cô không nghị tới ba mẹ mình lại tân thời tới vậy!

“Làm gì mà nhìn ba mẹ như vậy?”

Ba cô vừa nói vừa lau mặt, nhíu mày, “Chẳng lẽ trên mặt ba mẹ có gì à?”

“… Không phải.”

Lục Dung Nhan chậm chạp ngậm miệng, nói: “Con tưởng là ba mẹ nào cũng giống nhau, nghe thấy con mình ly hôn thì khóc lóc mắng mỏ sao? Giống như mẹ chồng c on ấy! Nhưng mà ba mẹ thì… ha ha, giống như khai sáng vậy đó, nên con có chút không quen!”

Mẹ cô đứng dậy đi kiểm tra lò sưởi ven tường rồi đáp, “Làm ba mẹ đương nhiên không hy vọng con gái mình ly hôn, nhưng nếu mỗi ngày trôi qua đều không thể chịu đựng được nữa thì cũng không phải quá khư khư chuyện đó, còn nữa, giờ chứ có phải ngày xưa đâu, giá trị của người phụ nữ đâu có liên quan tới tình hình hôn nhân?! Chỉ cần con vui vẻ, thì dù cho cả đời độc thân cũng không sao mà!”

Lục Dung Nhan nghe mẹ nói, lập tức, sương mù trong lòng vì việc ly hôn của mình hoàn toàn tan biến, trong lòng nhẹ nhàng không ít: “Mẹ, có lời này của mẹ con yên tâm rồi! Con còn tưởng con về con sẽ bị ba mẹ la mắng lải nhải nữa chứ!”

“Giờ, con gái đứa nào chả đòi bình đẳng chứ! Xem ra, giờ là thời đại nữ quyền rồi!” Ba cô có chút không tán đồng với lời của vợ, “Cuộc hôn nhân này, không chịu đựng được nữa thì chia tay, cũng không sao, nhưng nói gì mà độc thân cả đời thì anh không đồng ý. Dung Nhan, ba nói con á, con còn trẻ, độc thân k hông có vấn đề gì, nhưng chờ tới lúc già rồi chỉ còn có mỗi một mình đơn côi, khi đó còn thấy hạnh phúc nữa không?! Cho nên, ly hôn có thể, nhưng mà phải tính toán cho cuộc sống nửa đời còn lại của mình, có hiểu không?”

Lời ba nói, cô hiểu rõ, tuy ông không nói rõ ràng nhưng ý tại ngôn ngoại, không phải nói cô tìm người thích hợp sao? Bất quá điểm này, Lục Dung Nhan thật sự không có ý tưởng đó.

“Dạ! Ý ba con hiểu rồi, nhưng ba không thể nào kêu con hôm qua ly dị hôm nay tìm chồng mới chứ!? Người ta nghĩ sao về con đây!?”

“Trời! Ai kêu cô lập tức tìm hả cô nương? Vất vả mãi mới thoát khỏi hố thì phải mở to mắt ra mà tìm cho kỹ là điều đương nhiên, đúng không?” Mẹ cô vội chỉnh lại.

“Đúng, phải lựa chọn cho kỹ!” Ba cô hưởng ứng.

Lục Dung Nhan cười rộ lên, “Được rồi, lựa chọn cho kỹ, không vội!”

“Con còn trẻ, con không vội, con xinh đẹp mà!”

“Cũng không sai! Nhìn nhan sắc của con gái này, không chừng tới giờ đàn ông còn giành nhau xếp hàng đó!”

“……”

Nghe những lời trợn mắt nói dối này, Lục Dung Nhan thật sự cũng hơi lùng bùng.

“Được rồi, chuyện cần thông báo con cũng làm xong rồi, con đi tắm. Hai người cũng đi ngủ thôi!”

“Được, con ngủ sớm đi, đã mệt cả ngày rồi…” mẹ cô xót con gái.

Lục Dung Nhan đứng dậy, vặn người rồi về phòng. Vừa đi vừa cảm thán, “Rốt cuộc vẫn là nhà mình là thoải mái a! Mẹ, sau này con ở nhà ăn không ngồi rồi, có mắng con sâu gạo không?”

“Đi đi đi! Đừng có mà bần, mau tắm rồi đi ngủ.”

“Dạ! Ngủ ngon, ngày mai gặp lại! A, đúng rồi, Tiêu Tiêu……”

“Mẹ cho nó ngủ giường mẹ rồi, đừng có ẵm tới ẵm lui làm nó dậy.”

“Nhất trí! Tối nay cho nó ngủ với ông bà ngoại! Ba, mẹ, ngủ ngon! Con gái yêu ba mẹ!”

Những lời này, Lục Dung Nhan là thành tâm nói.

Xong rồi, còn không quên nghịch ngợm bắn tim với ba mẹ. Ba mẹ cô nghe nói xong thì xíu nữa đã khóc vì xúc động.

Lục Dung Nhan vốn nghĩ mình về sẽ bị ba mẹ mắng cho một trận, nhưng không nghĩ tới bọn họ không những không mắng mà lại cổ vũ cô, khiến cho cô hoàn toàn thả lỏng, không còn căng thẳng.

Lục Dung Nhan tắm xong, nằm trên giường. Bao mệt mỏi trong ngừoi đã vơi đi nhiều, chẳng còn buồn ngủ. Có lẽ vì đã lâu không ngủ trên giường này nên có chút không quen.

Nói cũng thấy lạ, vì cô vốn không phải người có bệnh quên giường lạ chỗ này.

Lục Dung Nhan mò mẫm đầu giường tìm di động, muốn dùng điện thoại giết thời gian, mới bỗng nhiên nhớ ra, từ khi xuống máy bay tới giờ còn chưa khởi động máy, lúc ấy Tiêu Tiêu nằm bò dựa vào ngực cô ngủ, cô còn phải xách hành lý, nên cũng không quan tâm tới mở máy lại. Cô vội khởi động máy.

Vừa mở máy, tin nhắn và wechat ùn ùn đổ vào.

Lục Dung Nhan tùy tiện xem một chút, phần lớn đều là công việc, bất quá hiện tại cô đã tạm thời nghỉ việc, cho nên, chuyện công việc cô cũng lười nghĩ tới.

Tin nhắn từ Giang Mẫn, cùng với Giang Trình Minh cổ vũ cô

Bất quá, cô cảm thấy cô ở trạng thái kỳ thật còn khá tốt, tâm tình cũng hoàn toàn không thể cho là tiêu cực.

Đang định nhắn tin hồi âm thì có một tin nhắn mới.

“Tới rồi sao? Khởi động máy rồi gọi cho anh!”

Tin đầu tiên chưa kịp xong đã có tin thứ hai., “Hoặc là, tin nhắn cũng được.”

Ngừo gửi là Lục Ngạn Diễm.

Lục Dung Nhan nhìn tin nhắn, có chút ngây ngốc.

Lúc này mới chú ý tới, những tin chưa đọc chỉ có mấy cái là đến từ chính Giang Trình Minh, mà còn lại những cái khác……

Thế nhưng tất cả đều là Lục Ngạn Diễm!

Hóa ra trong lúc tắt điện thoại hắn gọi mình nhiều vậy!

Hắn gọi điện thoại có việc gì thế?

Lục Dung Nhan còn đang rối rắm không biết mình có nên trả lời điện thoại không, nghĩ nghĩ sau, quyết định từ bỏ, vẫn là nhắn tin thôi! Hai người rốt cuộc đã chia tay, thật sự cũng không có gì quan trọng mà liên lạc.

Lục Dung Nhan chần chừ tầm băm phút rồi mới gửi tin đi: “Vừa đến, có việc sao?”

Hỏi xong, mới hậu tri hậu giác nghĩ tới mắc gì người ta phải gọi cho mình?!

“Ngốc thật!” Lục Dung Nhan tự vỗ trán. Lúc này cô mới nhớ ra, Con trai cưng của hắn còn đang ở trong tay của mình mà! Làm sao có thể không lo lắng không gọi điện chứ? Nếu đổi lại là cô, không chừng cô đã đập điện thoại nãy giờ rồi.

Cô vội viết thêm một tin nhắn mới: con vẫn khỏe, đang ngủ rồi.

Trước khi nhấn nut gửi đi, Lục Dung Nhan còn xem kỹ lại lần nữa, xác định không có vấn đề mới gửi đi.

Lại không nghĩ tới, tin vừa mới gửi đi, không tới 30 giây, di động bỗng nhiên liền vang lên.

Trên màn hình di động hiện rõ ba chữ to‘ Lục Ngạn Diễm’

Hắn như thế nào gọi điện thoại tới?

Trên màn hình di động hiện rõ ba chữ to‘ Lục Ngạn Diễm’

Hắn như thế nào gọi điện thoại tới?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.