Niệm Niệm Hôn Tình Full

Chương 798




Có đôi khi, cô suy nghĩ, rõ ràng là chồng mình, vì sao mình lại muốn khẳng khái đem nhường đi chứ? Dựa trên kịch bản chính thất đối phó với tiểu tam, lẽ ra cô nên đứng ra mà h ùng hổ xé nát mặt tiểu tam ra, nào là bắt gian tại giường… hay đại náo chỗ làm, khiến cả hai bọn họ đều mất hết mặt mũi, làm cho cả thế giới biết ả là tiểu tam, mà hắn là tra nam!

Nhưng mà, thật sự đối với cô việc này thật quá c ực đoan và vất vả.

Khi trả thù, tuy rằng có thống khoái, nhưng sau cùng thì kẻ thiệt thòi nhất cũng là chính bản thân mình.

Chi bằng giống như bây giờ, bình bình tĩnh tĩnh chia tay, từ đây cả đời không qua lại với nhau nữa, hắn đi đường hắn, mà cô đi trên con đường tươi sáng của cô, cũng khá tốt!

Lục Dung Nhan nghĩ đến đây thì mới cầm lấy điện thoại trên bàn trà, vừa nhìn tới mới phát giác chẳng biết đã tắt máy từ khi nào.

Cô nhớ rõ mình không tắt, có lẽ là hết pin. Nhưng khi cắm sạc thì lại thấy điện thoại còn 30%. Chắc là điện thoại lần trước bị Lục Ngạn Diễm ném hỏng nên bị lỗi pin rồi.

Điện thoại vừa mở đã thấy vô số tin WeChat. Tất cả đều do Giang mẫn gửi.

“Dung nhan, sao cậ ulại không tới chứ?”

“Cậu không thấy Lục viện trưởng lúc nghe nói cậu không tới xong mặt đen tới cỡ nào đâu!”

“Lục viện trưởng có tới đó tìm cậu không? Tớ nói xong là anh ấy đi ngay rồi.”

“Dung Nhan, sao cậu không trả lời WeChat? Điện thoại cũng không gọi được? rốt cuộc cậu làm cái gì vậy?”

“Khởi động máy khởi động máy!!”

“Trả lời mau, trả lời mau!!”

“Lục viện trưởng có phải đi tìm cậu không?”

“Chẳng lẽ các ngươi đang làm chuyện xấu hử? Nếu là vậy, ta đây liền tha thứ!”

“Đọc tin xong thì gọi cho tớ!”

“……”

Cô nàng gửi liên tục khiến Lục Dung Nhan cảm thấy máy rung thôi cũng khiến tay mình tê rần.

Đọc tin, cô cảm thấy vô cùng nực cười! Làm chuyện xấu cái gì chứ? Chẳng lẽ cô làm một mình sao? Giang mẫn còn tưởng hắn tới tìm cô chứ, buồn cười! Lúc này không chừng hắn còn không dứt ra khỏi ôn nhu của Khúc Ngọc Khê rồi!

Lục Dung Nhan nghĩ nghĩ, rồi gọi cho Giang Mẫn.

Điện thoại vừa thông, bên kia liền truyền đến giọng Giang Mẫn vô cùng đau đớn “Lục Dung Nhan, nhà ngươi trọng sắc khinh bạn, giờ này mới gọi lại cho người ta! Nhà ngươi có biết người ta đã gửi bao nhiêu tin nhắn không, gọi bao nhiêu lần không? Có Lục viện trưởng rồi không buồn nghe điện thoại của người ta phải không?”

“cậu nói bậy bạ gì đó! Tớ không ở cùng anh ta.”

“A? Anh ấy không đi tìm cậu?”

“Sao lại có chuyện đó?”

“Không đúng! Tớ nói với anh ấy rằng cậu qua nhà thuê của anh tớ, nhìn dáng vẻ anh ấy có vẻ là đi tìm cậu mà. Ảnh gọi nguyên một bàn đồ ăn, một miếng cũng chưa ăn liền đi rồi, tớ thấy không ăn thì phí nên ngồi đó ăn luôn. Lục viện trưởng thật không đi tìm cậu?”

“Thật mà!” Lục Dung Nhan nói: “Anh ta làm sao có thời giờ tới tìm tớ chứ? Phỏng chừng vội vàng cùng Khúc Ngọc Khê ân ân ái ái đi!”

“Không thể nào? Viện trưởng còn thích Khúc Ngọc Khê? Hai người bọn họ lại quay lại với nhau? Hẳn là không thể đi!”

Giang Mẫn đồng tình với Lục Dung Nhan đồng thời, còn nghĩ tới Lục Ngạn sanh.

Một bên là vợ mình, một bên là em trai mình, không biết trái tim anh phải cường đại tới đâu mới có thể tiếp thu chuyện này.

Giang Mẫn thở dài, “Thật không biết bốn người các ngươi hôn nhân sao lại ra cái dạng này! Lục Ngạn sanh……”

Nói tới đây, Giang Mẫn ngừng lại một chút, do dự mấy giây sau, rốt cuộc vẫn nói, “Lục Ngạn Sanh có thể tiếp thu?”

Lục Dung Nhan nhíu mi, “Ngạn Sanh ca căn bản không thích Khúc Ngọc Khê.”

“A?”

“Còn cnữa, hai người bọn họ tính ly hôn.”

“……”

Giang Mẫn trầm mặc.

“Tiểu Mẫn, nhà ngươi mau thành thật đi! Ngươi cùng Ngạn Sanh ca…… trước đây quan hệ thế nào? Thật sự chỉ là bạn cũ thôi sao?”

“… không phải đang nói chuyện của viện trưởng và cậu sao? Sao lại dính tới tớ rồi?”

“Ừ, không nói tới cậu.” Lục Dung Nhan tiếp tục nói, “Ngạn Sanh ca xác thật muốn thành toàn cho bọn họ, còn tớ quyết định chia tay… cũng là thành toàn! Tớ không muốn bị kẹp giữa mối quan hệ của bọn họ. Thật ra, xấu hổ thật, 5 năm qua nếu không phải do Tiêu Tiêu chắc Lục Ngạn Diễm đã ly hôn rồi. Một khi đã như vậy chi bằng nhanh rời khỏi!

Cậu hỏi tại sao tớkhông đến chỗ hẹn sao? Tớ không có mặt mũi nào đi đâu! Thật ra, lúc sáng tớ sang văn phòng tìm anh ta thì cậu biết tớ thấy gì không? Dù tớ không nói, chắc cậu cũng đoán được mà!”

Lục Dung Nhan tự giễu cười.

Giang Mẫn tựa hồ rất là tức giận, “Cậu nói xem, rốt cuộc Lục viện trưởng bị sao vậy? Chẳng lẽ bị Khúc Ngọc Khê hạ cổ? Cũng không nhìn xem lúc hắn sinh bệnh, rốt cuộc là ai ở bên người hắn lo lắng cố sức chiếu cố hắn? Khúc Ngọc Khê thì sao? Một tháng qua đi thăm vài lần? tới nhà hai người cũng không dám tới! Hiện tại là như thế nào? Biết người ta tốt lành, không có nhiễm HIV, liền lại chạy tới biểu lộ yêu thương sao? Nó không thấy mình kinh tởm sao??! Lục viện trưởng cũng thật hay! Nữ nhân như vậy mà xem như bảo bối? Về sau tớ chờ xem hắn hối hận như thế nào!”

Lục Dung Nhan cười rộ lên, “Nghe cậu nói vậy khiến tâm tình tớ tốt lên không ít.”

“Bất quá cũng không đúng nha! Ban nãy khi đi tới canteen tìm Lục viện trưởng, còn đụng phải Khúc Ngọc Khê đâu! Nhìn ả không giống bộ dạng được ân sủng, khóc sướt mướt, cả mặt đầm đìa nước mắt! Còn có, Lục viện trưởng nếu thật sự muốn cùng ả lại cặp với nhau, vậy hắn làm gì còn hẹn cậu ăn chứ? Lẽ ra phải đi ăn với ả rồi!”

“Đại khái muốn cùng tớ nói chuyện ly hôn chuyện chăng? Rốt cuộc tớ đã chiếu cố hắn cả tháng rồi thì giờ hẹn ăn cơm cảm tạ, không phải cũng là theo lý thường sao? Còn vụ ả ta khóc sướt mướt, thì lúc tớ tới tìm hắn đã thấy ả khóc rồi, khóc vì lo lắng nè, ăn không ngon ngủ không yên nè, hiện tại hoàn hảo không có việc gì thì ả có thể không khóc sao?”

Giang Mẫn ở kia đầu tấm tắc cảm thán, “Thật là kỹ thuật diễn quá tốt a!! Phục thật! Thật bộphục!! Dung Nhan, tớ cảm thấy nếu cậu có thể học được công phu nhu nhược này của ả dù chỉ nửa phần thôi thì cũng không đến nỗi như bây giờ với Lục viện trưởng đâu!”

“A!” Lục Dung Nhan cười nhạo, “Cái loại công phu lấy lòng đàn ông này của ả thật sự tớkhông học được! Kệ đi! Dù sao tớ đã quyết định buông tay, sẽ không để ý nữa!”

“Nếu cậu thật sự không để ý là tốt! Tớ chỉ sợ cậu nói vậy nhưng trong lòng không phai vậy.”

“Yên tâm đi! Tớ còn rất ổn.”

“Vậy là tốt rồi! Đúng rồi, tớ có chuyện cần nhờ cậu…”

“Chuyện gì nào?”

“……” Giang Mẫn có chút xấu hổ mở miệng.

“Làm gì? Ngượng ngùng xoắn xít! Mau nói đi!”

“Khụ khụ khụ! Vậy… cậu có thể giúp tớ liên hệ với Lục Ngạn sanh, thay tớ đi lấy áo khoác của tớ về không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.