- Thiếu chủ ….
Tiết Bỉnh thông qua kiếng chiếu hậu nhìn Lâu Tư Trầm ngồi ở sau xe
Gương mặt góc cạnh sắc nét, vẫn lạnh lùng, tìm không thấy một chút cảm xúc nào
Mặc kệ cô ấy
Nhưng mà
Còn nhưng mà nữa, cậu xuống xe ngay cho tôi!
Lâu Tư Trầm với ánh mắt lạnh lùng liếc một cái cảnh cáo
Rõ ràng, Thiếu chủ nhà anh đã nổi giận
Tiết Bỉnh làm gì dám nói giúp cho Thiếu phu nhân thêm 1 lời nào nữa?
Lâu Tư Trầm sắt mặt nhợt nhạt, đầu dựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần, dường như vừa lúc nảy chưa xảy ra chuyện gì cả
Tiết Bỉnh thật ra biết rõ nguyên nhân
Thời gian trước, vết thương do bị súng bắn của Thiếu chủ nhà anh bị nhiễm trùng và ngày càng nghiêm trọng, phải nằm im trên giường bệnh gần nửa tháng trời, và bây giờ lại xuất hiện một loạt các biến chứng,tình trạng không lạc quan cho lắm, có lẽ là do anh không muốn thiếu phu nhân nhìn thấy tình trạng của anh bây giờ
Chi mà khổ vậy
Tiết Bỉnh bất giác than thở
- Gọi điện cho thứ ký Lâm
Đột nhiên, Lâu Tư Trầm ngồi ở phía sau lên tiếng
Ánh mắt lọt vào gương chiếu hậu, gương mặt tiều tụy
Chân mày hình kiếm, nhíu vào nhau tạo thành chữ “xuyên”
Kêu cô ấy đem cây dù qua đây, còn nữa, sắp xếp tài xế đưa cô ta về!
Vâng
Tiết Bỉnh không dám chậm trễ, nhanh chóng gọi điện cho Thư ký Lâm
Mộ Sở rốt cuộc vẫn không đuổi kịp xe của anh
Trong cơn mưa, người cô đã ướt đẫm, chỉ có thể dõi mắt nhìn theo chiếc xe màu đen đi xa dần và mất hút
Nước mắt như xâu chuỗi bị đứt dây, không ngừng tuôn ra từ trong khóe mắt, trộn lẫn với nước mưa lạnh buốt, xối rửa khuôn mặt nhợt nhạt của cô
Mộ Sở không hiểu sao mình lại rơi nước mắt, là vì Đuôi Nhỏ tội nghiệp của cô? Hay là vì …… cô sợ, cô sợ bỏ lỡ lần này, giữa hai người họ có thể sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa!
- Lâu Tư Trầm
Mộ Sở không cam tâm chạy vào dòng xe hét lên
Cho dù biết rằng anh ấy sẽ không nghe thấy
Cho dù, Anh ấy sẽ không vì cô mà dừng xe lại
- Pít pít pít
Phía sau, phát ra tiếng chống đối của những xe khác, thậm chí có những người mở cửa sổ ló đầu ra chửi cô.
- Đứng ở giữa đường! muốn chết cũng đừng làm hại người khác!
Mộ Sở muốn chết sao?
Cô đương nhiên không muốn chết! Nếu cô chết rồi, bảo bối của cô sẽ như thế nào? Đuôi Nhỏ của cô vẫn còn ngoan ngoãn ở bệnh viện đợi cô về!
Mộ Sở lau nước mắt trên mặt, quay lưng bỏ đi, bất ngờ, một cây dù ở đâu tới che cho cô,
- Chủ nhiệm Lâu
Mộ Sở vui mừng, cười trong nước mắt
Nhưng vừa quay đầu, đứng đối diện lại là gương mặt của Thư ký Lâm
Ánh mắt vui mừng của Mộ Sở, bỗng nhiên tối sầm lại
Thư ký Lâm rất tiếc nói lời xin lỗi:
- Tần tiểu thư, xin lỗi cô, có phải đã làm cô thất vọng rồi?
Mộ Sở cố gắng nhếch miệng cười, lắc lắc đầu:
- Không có, không cần phải nói xin lỗi tôi, là tôi nghĩ quá nhiều thôi. Sao cô lại đến đây?
Thư ký Lâm thật thà trả lời
- Lúc nãy ngài Lâu gọi điện cho tôi, kêu tôi mang dù đến cho cô, ngoài ra còn sắp xếp tài xế đưa cô về, cô lên xe đi!
Thư ký Lâm vừa nói, vừa mở cửa xe đang đậu bên cạnh
Mộ Sở nhẹ nhàng nhíu mày, đứng một lúc lâu ở chỗ cũ, không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về hướng xe Bentley mất hút lúc nãy, thần sắc vẫn còn chút bần thần
Thư ký Lân thở dài
- Tần tiểu thư, lên xe thôi!
Mộ Sở bất giác bình tĩnh lại, do dự một hồi, bước lên xe
Thư ký Lâm cũng lên xe ngồi vào ghế phụ
Đóng cửa xe, Cô quay ra sau nói với Mộ Sở:
Tần tiểu thư, cô ướt hết cả người rồi, hay là mình về khách sạn trước, tắm rửa thay bộ quần áo khô rồi mới đưa cô về nhà, nếu không cô như vậy sẽ cảm lạnh đấy.
Không cần đâu
Mộ Sở lắc đầu, ánh mắt đăm chiêu:
Trực tiếp đưa tôi về bệnh viện.
Bây giờ về bệnh viện? hôm nay không phải cuối tuần sao?
Thư ký Lâm hiếu kỳ hỏi thêm một câu
- Tăng ca
Sở tìm đại một lý do, xong rồi không nói gì thêm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ
Thư ký Lâm nhìn thấy Mộ Sở với cảm xúc buồn bã, thở dài bất lực:
- Tần tiểu thư, thật ra ngài rất quan tâm cô, tuy miệng không nói ra, nhưng chúng tôi đều thấy rõ …
Mộ Sở thu lại ánh nhìn ngoài cửa sổ, nhìn thư ký Lâm, cố gắng nở một nụ cười với cô, lắc lắc đầu:
- Thật ra quan hệ giữa tôi và ngài Lâu của cô không như mọi người nghĩ, giữa chúng tôi … đã không thể nói đến quan tâm hay không quan tâm nữa rồi, chúng tôi … lại không phải là người yêu của nhau
Khi Mộ Sở nói những lời này, có cảm giác rất rõ ràng tim mình đau như thắt lại
Người yêu
Đó đã là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi
Bây giờ cô làm gì có tư cách để làm tình nhân của anh
- Nhưng tôi biết rằng ngài rất thích cô
Thư ký Lâm khẳng định
Mộ Sở ngẩng ngơ, hơi mơ hồ, ánh mắt nhíu lại, nhịn không được hỏi 1 câu
Anh ấy nói vậy sao?
À …. Không ạ, ngài trầm tính khô khan như vậy, làm sao có thể nói ra từ “thích” chứ? Chỉ là, cho dù ngài không nói, chúng tôi vẫn có thể cảm nhận được! Tôi đã theo ngài lâu như vậy, tôi chưa bao giờ thấy ngài dẫn người con gái nào về nhà qua đêm cả, cô là người duy nhất! đây vẫn chưa đủ chứng minh sao?
Đây lại có thể chứng minh được gì chứ?
Mộ Sở chỉ cảm thấy cay nơi sống mũi, bất chợt muốn khóc, cô nhìn ra cửa sổ cười:
Có thể là do tất cả những cô gái bên cạnh anh ta, chỉ có tôi là mặt dày nhất, không biết xấu hổ nhất ….
……
Câu nói này khiến thư ký Lâm nghe xong im lặng không biết nói gì, một lúc sau, cô mới nói tiếp:
Tần tiểu thư, bình thường các cô gái chủ động ôm ấp sà vào lòng của ngài quả thật là không ít, nếu nói đến mặt dày, phải sếp theo thứ tự thì cô vẫn chưa là gì cả!
Thế sao?
Mộ Sở lau vệt nước mắt trên mặt:
Bình thường các cô gái đó đã ôm ấp sà vào lòng anh ấy như thế nào?
Cái này …
Thư ký Lâm thật sự không tiện nói:
- Giữa trai gái với nhau, cũng chỉ có những chuyện đó thôi! Nhưng mỗi lần như vậy ngài đều rất bình tĩnh, hoàn toàn không tỏ vẻ gì, đương nhiên, vẻ mặt cũng rất khó chịu, không giống như đối với cô. Nói thật, tôi chưa thấy ngài đối xử dịu dàng với ai như đối xử với cô vậy, bình thường ngài không thích cười, nhưng khi ở cùng với cô, ngài như hoàn toàn trở thành 1 người khác hẳn, mặt lúc nào cũng nở nụ cười, lần đầu tiên tôi nhìn thấy, tôi còn không tin vào mắt mình! Thật là bất ngờ, không ngờ một người lạnh lùng như băng vậy mà cũng biết cười! Tần tiểu thư, cô nói nếu như không phải là thích, vậy thì là gì chứ?
Cặp mắt ngấn lệ của Mộ Sở còn vương chút u buồn, ánh mắt trầm tư ngắm nhìn xe cộ ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một mình:
- Nếu anh ấy thật sự thích mình, những ngày này tại sao lại lẩn tránh mình? Lúc nãy mình đuổi theo, anh ấy rõ ràng là nhìn thấy mình rồi, nhưng tại sao lại không chịu dừng xe? Chẳng lẽ trong mắt anh mình đáng ghét vậy sao?
Mộ Sở hạ giọng hỏi chính bản thân mình
Đương nhiên, không có câu trả lời
Chỉ có tiếng mưa đang đổ trên nóc xe “ào ào’…
………………………
Mộ Sở vừa đến bệnh viện, chưa kịp về khoa mình để thay đồ bộ đồ ướt ra, đã nhận được điện thoại từ bác sĩ điều trị của Đuôi Nhỏ.
Mộ Sở không dám chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến khoa huyết học, trực tiếp vào phòng làm việc của bác sĩ điều trị
- Bác sĩ Tần, mời ngồi
Bác sĩ điều trị họ Lưu, sau khi biết được Mộ Sở cũng là đồng nghiệp, đã đối xử với cô rất thân thiết
Đừng khách sáo. Thầy Lưu, sao thầy lại tìm em gấp như vậy, có phải Đuôi Nhỏ có chuyện gì rồi không?
Em đừng lo lắng, bệnh tình của Đuôi Nhỏ tạm thời kiểm soát rất tốt, thầy kêu em đến đây để thảo luận với em về việc ghép tủy.
- Vậy à
Mộ Sở nghe xong, trong lòng như trút bỏ được một cục đá nặng.
Cô cầm lấy cái ghế, ngồi xuống trước mặt Bác sĩ Lưu.
- Chuyện là thế này, mấy hôm nay thầy đã dùng hết máu trong kho máu, bao gồm kho máu của tất cả các bác sĩ, toàn bộ đều thử ghép với Đuôi Nhỏ, nhưng thật tiếc, đều không có cái nào thành công.
Mộ Sở nghe xong, gương mặt lo lắng:
- Ý thầy nói, của em cũng không thành công sao?
Bác sĩ Lưu lắc đầu
- ….. đều không thành công
Mộ Sở đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi bác sĩ Lưu:
Thầy lưu, kho máu ở bệnh viện mình có máu của tất cả bác sĩ mình không?
Cũng không chắc lắm, nhưng đa số đều có, ai không có, tôi đều để thực tập sinh đi bổ sung đầy đủ, thêm một người là thêm một cơ hội.
Thầy lưu, thật sự rất cảm ơn thầy! Em muốn xem hồ sơ kho máu của khoa ngoại thần kinh, được không ạ?
Được, đều có ở đây.
Bác sĩ Lưu nói xong, liền đưa bộ hồ sơ cho Mộ Sở:
- Kho máu của khoa ngoại thần kinh của em có thể nói là đầy đủ nhất, hình như tất cả đều có.
Mộ Sở Vội Vàng lật ra xem, dùng ngón tay chỉ từng tên từng tên tìm từ trên xuống dưới.
Cô đang tìm ba chữ “Lâu Tư Trầm”
Trong lòng cô không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện rằng ba chữ ấy đừng bao giờ xuất hiện trong tập hồ sơ này.
Bởi vì, đây chính là hi vọng cuối cùng của cô và Đuôi Nhỏ….
Nhưng, sự thật luôn luôn tàn nhẫn, khi ba chữ “Lâu Tư Trầm” xuất hiện trước mặt Mộ Sở, giây phút đó, trong đầu cô như một trang giấy trắng.
Có tên của anh ở đây, chứng tỏ rằng, tủy của anh và Đuôi Nhỏ cũng không phù hợp
Tia hy vọng cuối cùng của cô cũng đã hóa vào hư không
Nhìn thấy sắc mặt Mộ Sở trắng bệch, thất thần ngây người, bác sĩ Lưu liền an ủi cô
Bác sĩ Tần, đây chỉ là kết quả ghép tủy của bệnh viện chúng ta, chúng ta còn nhiều bệnh viện như vậy nữa, vẫn còn hy vọng! còn nữa, nếu quả thật chúng ta không tìm được tùy thích hợp, chúng ta vẫn còn cách khác.
Cách khác?! Chẳng lẽ chúng ta còn cách nào khác tốt hơn ghép tủy sao?
Ánh mắt mộ sở bỗng dưng sáng lên
- Đương nhiên là có, em và ba của đứa bé sinh thêm cho Đuôi Nhỏ một đứa em gái hay em trai nữa, sử dụng máu dây rốn của nó có thể thay thế cho ghép tủy, đồng thời phương pháp này đơn giản hơn ghép tủy nhiều, còn rất an toàn, và sẽ không xảy ra hiện tượng phản ứng kháng nguyên và từ chối tủy, sác xuất từ chối sau khi dùng máu dây rốn thấp hơn so với cấy ghép tủy là 60%! tỷ lệ thành công khi dùng máu dây rốn của người cùng huyết thống cao hơn rất nhiều lần so với cấy ghép tủy, Vì vậy tôi cho rằng phương pháp này là phương pháp điều trị tốt nhất, là ba mẹ có thể tham khảo phương pháp này.