Nhưng Cố Cẩn Ngôn anh mới thật sự là một thằng đàn ông khốn nạn!
Ức hiếp con nhà người ta xong còn quên sạch sành sanh!
Đúng là đáng chết!
Cố Cẩn Ngôn không muốn nói nhiều với Tô Giải Ngữ nữa, anh vừa đi nhanh ra ngoài vừa cầm điện thoại gọi cho Tần Diên Vĩ.
May mà giờ anh cũng biết sự thật, vẫn chưa muộn! Mọi chuyện vẫn chưa hề muộn!
Thế nhưng Cố Cẩn Ngôn gọi mãi mà bên kia vẫn không có người nghe máy.
Lúc đi qua sảnh khách sạn còn nghe có một đám khách đang sôi nổi bàn tán.
Mấy bà có xem không, cô gái kia vừa rồi trông sợ thật đó! Trời ạ, nửa người dưới toàn là máu thôi...
Đúng rồi đó, không biết có chuyện gì nhỉ? Đáng sợ thật đó!
-Tôi trông như bị xuất huyết ấy! Không biết còn sống nổi không nữa!
- ...
Một vài nhân viên phục vụ lúc này đang cầm cây lau nhà chà mạnh sàn.
Thùng nước bên cạnh đã bị máu thấm đỏ.
Chắc là máu của “cô gái” trong miệng mấy người vừa rồi.
Cố Cẩn Ngôn nhìn qua rồi đi thẳng, vội vàng lao ra ngoài cửa khách sạn.
Anh gọi Tần Diên Vĩ liên tục nhưng đầu kia không có ai nghe máy.
...
Tránh đường tránh đường mau!
Nhanh lên, gọi cho người nhà của bệnh nhân đi!
Báo kho máu chuẩn bị, nhanh lên! Mạng người là quan trọng nhất...
...
Lúc Lâu Tư Trầm nhận được điện thoại thì vừa hay làm xong một ca phẫu thuật quan trọng.
Chào ông, xin hỏi ông là người nhà của cô Tần Diên Vĩ phải không?
Phải! Tôi đây. Anh là ai?
Lâu Tư Trầm vừa đáp vừa kéo khẩu trang y tế xuống.
Thưa ông, chúng tôi gọi từ bệnh viện tư nhân, cô Tần giờ đang ở trong phòng cấp cứu, mong ông tới đây ngay!
Cấp cứu ư?
Đầu hắn như nổ tung, đồ vô khuẩn trên người cũng không kịp cởi đã vội chạy ra ngoài, vừa đi vừa hỏi:
Bác sĩ, con gái tôi có chuyện gì thế? Nó làm sao?
Con gái ông xuất huyết do mang thai ngoài tử cung, tình hình đang rất nghiêm trọng, ông tới đây nhanh đi!
Thai ngoài tử cung? Xuất huyết sao?
Lâu Tư Trầm ngây ra, trong đầu gần như trống rỗng.
Xuất huyết do mang thai ngoài tử cung...
Bỗng hắn nhớ lại khi mình học đại học, trong lớp có một bạn nữ chết trong ký túc xá vào ngày nghỉ mùng một tháng năm.
Khi có người phát hiện ra thì tấm ga trải giường màu trắng của cô bé kia đã bị máu nhuộm thành đỏ thẫm.
Về sau mới biết lúc đó cô ấy có thai ngoài tử cung, vì không phát hiện sớm nên mới xuất huyết tới chết. Kỳ nghì dài hạn không có người ở ký túc xá nên mới không có ai phát hiện ra chuyện này.
Lâu Tư Trầm nghĩ tới bạn học của mình năm đó, bàn tay nắm di động không ngừng run lên.
Hắn nhanh chóng ra khỏi bệnh viện rồi lên xe tới thẳng bệnh viện tư nhân kia.
Lúc này chân đạp chân ga của hắn cũng đang run rẩy.
Trên trán không ngừng thấm đẫm mồ hôi.
- Đuôi Nhỏ, con nhất định phải cố lên! Diên Vĩ, chờ ba tới cứu con! Ba con là thần y mà, chắc chắn không sao đâu! Chờ ba! Đuôi Nhỏ, con không thể có chuyện được! Nhất định không được làm sao hết... Con mà làm sao thì ba mẹ cũng không sống nổi mất... Tần Diên Vĩ...
Lâu Tư Trầm run rẩy thì thào, càng nói mắt càng đỏ lên.
Lâu Tư Trầm hắn cả đời này có lẽ chưa bao giờ hoảng loạn tới vậy.
Bản thân đã làm bác sĩ mười mấy năm, tự cho là nhìn đủ mọi sinh ly tử biệt rồi nhưng khi chuyện này xảy ra với bản thân thì lại không tài nào áp chế cảm giác hoảng loạn trong lòng xuống được!
Con cái luôn luôn là khúc ruột của cha mẹ! Nếu khúc ruột đó bị cắt xuống thì sao có thể không đau chứ?!
Lúc này chuông điện thoại của hắn lại réo vang.
Nhìn qua màn hình thì thấy người gọi tới là Cố Cẩn Ngôn.
Hắn nắm chặt di động, gần như muốn siết cho nó gãy làm đôi.
Bắt máy, chưa nói gì đã thấy Cố Cẩn Ngôn hỏi:
- Tư Trầm, anh biết Diên Vĩ đang ở đâu không? Tôi gọi mãi mà cô ấy không nghe máy.
Tay hắn run lên, khớp hàm cũng như cứng đờ ra:
- Nó đang ở trong bệnh viện.
Lâu Tư Trầm vẫn đáp thật.
Giọng như bị nghẹn lại, còn yết hầu thì bị một lưỡi dao nhỏ cắt vỡ thành từng mảnh.
- Bệnh viện?
Cố Cẩn Ngôn cau mày:
Có chuyện gì? Đang yên lành sao lại ở trong bệnh viện?
Chuyện này còn hỏi tôi sao?
Lâu Tư Trầm hét lên, giọng khàn đặc:
- Đúng thế! Cố Cẩn Ngôn, con gái yêu quý của tao đang tốt lành vì sao phải vào viện chứ! Tao cho mày biết nếu hôm nay con gái tao bị làm sao thì mày đừng có trách!
Nghe thế Cố Cẩn Ngôn vội hỏi lại:
Diên Vĩ làm sao rồi? Cô ấy có chuyện gì rồi?
Nó xuất huyết do có thai ngoài tử cung! Giờ đang cấp cứu trong viện...
“Rầm — ” Lâu Tư Trầm vừa nói xong thì đầu kia đã vang lên một tiếng động chói tai.
- Cố Cẩn Ngôn? Cố Cẩn Ngôn?!
Lâu Tư Trầm hốt hoảng gọi:
Có chuyện gì?
Tôi... không sao...
Giọng anh có vẻ đã thay đổi nhiều.
Qua điện thoại cũng nghe thấy tiếng anh thở hổn hển, từng lời cũng có vẻ thốt lên một cách khó khăn.
- Tôi... đến viện đây, hẹn gặp ở đó!
Nói xong anh run rẩy ngắt máy.
Đầu xe đâm vào vòng bảo hộ trên đường, bởi tốc độ quá nhanh nên trán anh theo quán tính đập vào vô lăng, nơi đó đang không ngừng đổ máu.
Nhưng rõ ràng anh không quan tâm đến chuyện ấy.
Anh khởi động lại xe, quay đầu, chỉ chớp mắt sau chiếc xe đã lao vun vút trên đường.
Máu tươi, từng giọt từng giọt...
Không ngừng trào ra, nhưng anh như thể không hề cảm giác được cơn đau nào.
Trong đầu anh không ngừng vang lên lời của Lâu Tư Trầm vừa nói qua điện thoại...
— Cô xuất huyết nhiều do có thai ngoài tử cung, giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.
Xuất huyết do có thai ngoài tử cung...
Cố Cẩn Ngôn đương nhiên biết sự nguy hiểm của bệnh này.
Càng nghĩ tay nắm vô lăng của anh càng run hơn.
Anh thở dốc, lúc này thật sự hận không thể đánh mạnh vào mặt mình mấy cái.
Vì sao lại không dùng biện pháp tránh thai chứ? Vì sao lại khiến cô mang thai thế này?
Nếu bản thân anh dùng biện pháp an toàn thì chắc chắn cô không thể có thai được! Không có thai cũng sẽ không thể mang thai ngoài tử cung!
Cố Cẩn Ngôn không dám nghĩ cô gái đang nằm trên giường bệnh kia giờ phải đau đớn thế nào, trong lòng cô không biết đang sợ hãi tới đâu...
Cô mới chỉ hai mươi mốt tuổi thôi!
Tuổi trẻ của cô còn nhiều hứa hẹn, sao lại phải chịu đựng cảnh này?!
Anh đúng là một thằng khốn!
Là thằng khốn nạn nhất trên đời!
Bản thân anh đã làm gì với cô thế này!
...
Khi Cố Cẩn Ngôn tới bệnh viện thì Lâu Tư Trầm cũng đã tới từ lâu.
Lúc này hắn đang cúi đầu ngồi trên ghế chờ, Cố Cẩn Ngôn chưa bao giờ thấy hắn suy sụp đến mức này.
Tay hắn nôn nóng cào tóc khiến mái đầu rối tung lên, thế nhưng hắn không hề để ý tới chuyện đó.
Lòng tràn ngập áy náy, anh vội bước tới.
Lâu Tư Trầm ngước lên nhìn anh.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, mắt ai cũng đã đỏ bừng lên.
Lâu Tư Trầm hít sâu rồi đứng bật dậy, chớp mắt sau đó một nắm tay vung thẳng vào người Cố Cẩn Ngôn.
- Thằng khốn! Con gái tao là để mày phá hủy như vậy sao? Hả?
Một đấm của Lâu Tư Trầm nện trúng ngực Cố Cẩn Ngôn, anh không hề né tránh.
Vành mắt đã vằn đỏ lên, anh hỏi:
- Có thể cho tôi biết tình trạng của Diên Vĩ trước không?
Lâu Tư Trầm lao tới, hắn nắm chặt cổ áo Cố Cẩn Ngôn rồi hét vào mặt anh:
Tao cho mày biết Cố Cẩn Ngôn, nếu con gái tao làm sao thì mày không xong đâu!
Tư Trầm...
Mắt Cố Cẩn Ngôn cũng đỏ hoe rồi, giọng thì nghẹn ngào trong đau đớn.
Anh vẫn không thể áp chế được cảm xúc trong lòng, cuối cùng vừa khóc nức nở vừa nói:
- Xin anh... Nói cho tôi đi, Đuôi Nhỏ... sao rồi...
Nhìn bộ dạng Cố Cẩn Ngôn thế này Lâu Tư Trầm cũng không còn tâm trạng nào mà đánh người nữa, hắn buông tay rồi gục xuống, nước mắt rơi không ngớt.
Đời này Lâu Tư Trầm chưa từng khóc bao giờ.
Hôm nay chính là lần đầu tiên...
Cửa phòng cấp cứu được đẩy ra.
Một người mặc đồ y tá vội vã ra ngoài rồi hỏi:
Ai là người nhà của bệnh nhân?!
Tôi đây! Là tôi!
Lâu Tư Trầm và Cố Cẩn Ngôn thấy thế cùng vội lao tới.
Y tá đưa tờ giấy trên tay cho Lâu Tư Trầm:
Đây là thông báo bệnh tình nguy kịch, người nhà ký tên đi!
Thông báo bệnh... bệnh tình nguy kịch ư?
Tay Lâu Tư Trầm đang giơ ra bỗng dưng khựng lại giữa khoảng không.
Nghe thế con ngươi của Cố Cẩn Ngôn co rút lại, trong mắt tràn ra màu đỏ tươi của máu.
- Y tá, bạn gái tôi sao rồi?
Anh nắm chặt tay y tá, lớn giọng hỏi cô ta.
Cuối cùng anh đã không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa:
Cô ấy sao rồi?!
Anh này, đừng kích động quá...
Hai tay y tá bị anh siết đến mức phát đau:
- Cô Tần mất quá nhiều máu, tình trạng rất xấu, giờ bác sĩ vẫn đang phẫu thuật nhưng mọi người vẫn nên chuẩn bị sẵn tâm lý...
Cô ta vừa nói xong thì cảm xúc của Lâu Tư Trầm cũng hoàn toàn tan vỡ.
Thông báo về bệnh tình nguy kịch hắn đã thấy không ít, nhưng đều là họ đưa cho người ngoài, đến hôm nay thân phận của bác sĩ và người nhà thay đổi, đối mặt với tờ thông báo này hắn biết phải làm sao đây!
Hắn không chấp nhận được!
Nước mắt chảy xuôi, thương thay cho cha mẹ trên đời! Khi thấy con gái bị đưa lên bàn mổ hắn chỉ hy vọng người nằm đó là mình mà không phải đứa con gái hắn yêu thương nhất.
Hắn hy vọng chính mình có thể chịu hết những nỗi đau này cho con gái biết bao!
Dù muốn hắn chết thay con thì hắn cũng chẳng hề chùn bước!