Mà sắc mặt Cố Cẩn ngôn mới vừa nãy còn rất ôn hòa, trong nháy mắt lại bởi câu nói của bà mà trầm xuống, sắc mặt anh không vui hỏi ngược lại mẹ mình một câu:
- Mẹ, con nói con sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy lúc nào? Chuyện của con, mẹ để con tự giải quyết, mẹ đừng nhúng tay vào!
Biểu tình trên mặt Diên Vĩ trong nháy mắt bỗng trở nên cứng ngắc.
Mẹ Cố đột nhiên cảm thấy mình như người ngoài cuộc, hóa ra giằng co lâu như vậy, cuối cùng bà lại càng làm mọi chuyện loạn thêm! Quả nhiên, chuyện tình cảm giữa nam và nữ, vĩnh viễn không đến lượt người ngoài nhúng tay vào.
- Rồi, rồi, rồi, hôm nay bà già này không nên xuất hiện tại đây, đây là chuyện của hai đứa các con, mẹ không nên quản làm gì, về sau mẹ cũng không bao giờ quản nữa! Đúng là hết cách với mấy đứa chúng mày....
Mẹ Cố vừa thở dài, vừa than thở:
- Đây là việc của hai đứa các con, vậy các con tự mình giải quyết đi!
Bà vừa nói vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Cố Cẩn Ngôn, khi gần đóng cửa, mẹ Cố còn không quên nghiêm khắc cảnh cáo con trai bà:
- Cẩn Ngôn, mẹ không cho phép con bắt nạt Đuôi Nhỏ! Bất luận là như thế nào, con bé cũng vẫn còn là một đứa nhỏ, con bắt buộc phải nhường nhịn con bé một chút!
- .....
Trẻ con? Ừm! Con bé đúng là một đứa trẻ con, hơn nữa còn là một đứa nhóc vô cùng biết giày vò người khác!
Mẹ Cố đi rồi, nhất thời trong phòng làm việc chỉ còn lại Cố Cẩn Ngôn và Diên Vĩ hai người họ. Bầu không khí bỗng chốc trở nên nghiêm túc và có chút lạnh lẽo, Diên Vĩ có một loại cảm giác như cơ thể cô đang bị đặt vào trong một hầm băng, trong khi bây giờ rõ ràng đang là một ngày thời tiết oi bức giữa tháng bảy.
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Cẩn Ngôn như được phủ lên một lớp hàn băng lạnh thấu xương, anh xỏ một tay vào trong túi quần, thân hình thẳng tắp đứng tại chỗ, ánh mắt thanh lãnh nhìn Diên Vĩ chăm chú.
Diên Vĩ bị ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn nhìn đến mức hơi sợ sệt
- Tôi...tôi lát nữa có việc, tôi đi trước!
Diên Vĩ vừa nói xong liền muốn rời khỏi phòng, nhưng cô bỗng ý thức được rằng người mình từ trên xuống dưới chỉ đang mặc độc một chiếc áo sơ mi của Cố Cẩn Ngôn, cô nhất thời đứng sựng lại tại chỗ, không biết phải làm như thế nào.
Cố Cẩn Ngôn chỉ mím chặt cánh môi mỏng, lạnh lùng nhìn cô, hoàn toàn không hề có ý đưa tay giúp đỡ. Diên Vĩ hơi ngượng ngùng, chỉ đành chủ động mở miệng hỏi anh:
Chú có thể cho tôi mượn một cái quần được không?-
Qua đây!
Cố Cẩn Ngôn không để ý tới câu hỏi của Diên Vĩ, chỉ thốt ra một mệnh lệnh, thái độ đầy mạnh mẽ và dứt khoát, không hề để cho Diên Vĩ có cơ hội xen ngang.
Diên Vĩ nghi ngờ nhìn anh một cái. Người đàn ông trước mặt, cả người từ trên xuống dưới đều phát ra một loại khí thế bức bách, khiến Diên Vĩ thật sự sợ hãi không dám đến gần, nhưng lại cũng không dám làm trái lời anh.
Hồi lâu sau, cô vẫn đứng sững tại chỗ cũ, không biết nên làm thế nào.
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn lại càng trầm xuống mấy phần, sải một bước dài bước tới gần cô.
Hình ảnh Diên Vĩ chỉ mặc một chiếc sơ mi của nam giới, thực sự.....vô cùng mê người! Đối với Cố Cẩn Ngôn mà nói, giống như mỡ treo miệng mèo!
Cảm nhận được Cố Cẩn Ngôn đang dần áp sát, Diên Vĩ theo bản năng liên tiếp lui về sau mấy bước, hai tay chống lên bộ ngực cường tráng vạm vỡ của anh, cô căng thẳng nuốt nước bọt nói:
- Tôi phải đi rồi, buổi chiều còn phải tiếp tục chụp hình!
Diên Vĩ cố tình nhấn mạnh.
- Em đang khiêu khích tính nhẫn nại của tôi ư?
Ánh mắt đang chăm chú nhìn cô của Cố Cẩn Ngôn bỗng chốc lạnh như muốn hóa thành băng.
Diên Vĩ bị dọa sợ lại tiếp tục nuốt nước bọt, đứng thẳng người lên, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình khẩn trương của bản thân, sau đó mới nói với anh:
- Cố Cẩn Ngôn, chú để cho tôi đi đi...
Ngữ khí của cô giống như năn nỉ, nhưng Cố Cẩn Ngôn vẫn không hề nhân nhượng.
- Chiều nay ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm việc đợi tôi, đừng nghĩ tới việc đi đâu!!
Sau khi ra lệnh, anh vòng qua người cô, bước chân nặng nề hướng đến phòng làm việc.
Vừa đi, anh vừa phiền não tháo xuống cà vạt trên cổ, tiện tay ném sang một bên, cài lại mấy cúc áo trên cổ.
Diên Vĩ xoay người, có chút tức giận nhìn anh nói:
Cố Cẩn Ngôn, rốt cuộc chú muốn như thế nào?
Tôi muốn như thế nào, chẳng lẽ em còn không hiểu?
Cố Cẩn Ngôn quay người, lạnh lùng chất vấn cô, ngữ khí, vô cùng tệ.
Diên Vĩ lắc đầu:
- Tôi không hiểu! Cố Cẩn Ngôn, tôi càng ngày càng không thể hiểu nổi chú rồi...
Cố Cẩn Ngôn cô quen thuộc của ngày trước, đâu phải là một người cậy mạnh không nói lí lẽ như thế này?
Diên Vĩ cầm lấy thắt lưng của anh trên ghế sofa, không nói hai lời liền trực tiếp thắt ngang lên hông mình, trong nháy mắt, chiếc sơ mi đã biến thành một cái áo váy.
Thân hình cô thon nhỏ, quần áo của anh lại dài, chỉ cần cô không cúi người cũng không đến mức bị lộ ra cảnh xuân!
Diên Vĩ lại một lần nữa đi đôi guốc cao gót bằng thạch anh, đôi chân dài thẳng tắp hướng ra ngoài, vừa bước vừa nói:
- Nếu như đây chỉ là một trò chơi mập mờ giữa nam và nữ, vậy xin lỗi, tôi thật sự không có tâm tình chơi tiếp cùng chú!
Ba năm trước, cái cảm giác lo được lo mất ấy, đã khiến cô chịu đựng đủ rồi!
Ba năm sau, cô thật sự không muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa!
Đau một lần là quá đủ! Nếu như còn tiếp tục, đối với một người không hề có kinh nghiệm về tình cảm nam nữ như cô mà nói, sợ rằng sẽ chỉ càng khiến cô đau đến tận xương tủy!
Diên Vĩ vừa mới mở cửa phòng làm việc, chân còn chưa kịp bước ra bên ngoài, chợt cảm thấy eo bị xiết chặt, sau đó, cơ thể liền bị một cánh tay dài dùng lực kéo trở về, cửa "ầm "một tiếng bị đóng sầm lại, khóa chặt.
Tất cả động tác, liền nhau một mạch!
Cả người Diên Vĩ quay lưng lại với Cố Cẩn Ngôn, lúc này, thân thể nhỏ bé đã bị anh thô bạo đè lên cánh cửa.
Diên Vĩ tức giận:
- Chú làm gì vậy?
Cô xấu hổ giãy dụa:
- Cố Cẩn Ngôn chú buông tôi ra!
Cố Cẩn Ngôn không những không thả cô ra, mà ngược lại còn xoay người cô lại, để thân thể nhỏ bé của cô vùi vào lồng ngực vững chắc của mình, trầm giọng nói bên tai cô:
- Hủy bỏ hôn ước với Trần Sở Mặc ngay!
Diên Vĩ nghe xong, ngẩn ra, vô cùng ngạc nhiên.
Cô kinh ngạc, không ngờ sẽ anh sẽ thốt ra những lời này.
Sau cơn hoảng sợ, Diên Vĩ bị Cố Cẩn Ngôn bá đạo xoay người cô lại, để cô đối mặt với anh, từ cao nhìn xuống cảnh cáo cô một lần nữa:
- Tôi không cho phép em kết hôn với Trần Sở Mặc!
Trái tim của Diên Vĩ bởi vì câu nói của anh chợt nảy lên mấy nhịp.
Đáy lòng như có một dòng nước ấm mềm mại nhẹ nhàng chảy qua, trong khoảnh khắc đó, trong lòng cô lại một lần nữa sinh ra một loại kì vọng không nên có, nhưng cũng rất nhanh, cô đã đem ngọn lửa hi vọng vừa dấy lên dập tắt ngay lập tức.
- Tại vì sao?
Diên Vĩ ngẩng đầu, khuôn mặt không chút cảm xúc hỏi anh:
- Vì sao không cho phép tôi kết hôn với Trần Sở Mặc? Bởi vì, ba năm sau chú lại phát hiện ra chú đã lỡ yêu tôi mất rồi, có đúng không?
Diên Vĩ cười nhạo một tiếng, giận dữ đẩy Cố Cẩn Ngôn một cái
- Đủ rồi!! Chú ngoài việc cho tôi những thứ mơ hồ không chắc chắn, cùng với cảm giác đau khổ lo được lo mất ra, thì chú còn có thể cho tôi cái gì nữa? Khiến tôi mỗi ngày sống trong khủng hoảng đúng không? Lúc nào cũng nghĩ ngợi, sợ hãi sẽ có một ngày tôi đánh mất chú? Lúc nào cũng nghĩ rằng có thể từ trước tới nay tôi thật sự chưa hề có được chú? Cố Cẩn Ngôn, tôi không thích cái cảm giác đó!! Không, nói một cách chính xác, phải là căm ghét, chán ghét!! Tôi căm ghét cái cảm giác mơ hồ không chắc chắn...
Diên Vĩ làm thế nào cũng không thể quên đi những đau khổ ba năm trước, năm đó rõ ràng hai người đều đã hiểu trái tim của đối phương, nhưng anh lại nói với cô rằng, người mà anh yêu từ trước tới nay đều không phải là cô.
Vậy nhưng vì sao không yêu cô mà vẫn còn có những hành động ám muội đến vậy với cô? Sao phải khiến cho cô một lần rồi lại một lần không tự chủ mà lún vào sâu hơn.
Chỉ là bởi vì, anh không hiểu rõ lòng mình ư?
Còn bây giờ thì thế nào? Anh lại muốn tiếp tục màn kịch cũ? Vậy cô lẽ nào sẽ lại giẫm lên vết xe đổ?
Cùng một vị trí, lần đầu tiên vấp ngã, cũng là điều bình thường.
Nhưng nếu có lần thứ hai vấp ngã thì là đần độn! Ngu ngốc! Dại dột!!
Huống hồ, cái loại cảm giác có được rồi, nhưng lại một lần nữa bị giẫm đạp lên, cô căn bản không thể nào chịu đựng được một lần nữa! Còn không bằng hiện tại, không có được nhưng cũng không lo đánh mất, không đánh mất, tự nhiên cũng sẽ không thất vọng, không thất vọng, đương nhiên cũng sẽ không đau khổ!
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn vô cùng lạnh lẽo, từng lớp sóng cuộn trào mãnh liệt trong đáy mắt anh, tựa như sắp có mưa to gió lớn kéo tới. Anh nhìn chằm chằm Diên Vĩ, khiến cho Diên Vĩ có cảm giác không rét mà run.
- Đây chính là lí do khiến em rời đi ba năm trước?
Ngón tay dài của Cố Cẩn Ngôn siết chặt cằm Diên Vĩ, trầm giọng chất vấn cô, giọng nói lạnh lẽo như ngâm trong băng tuyết ngàn năm, như muốn làm cho cô đông cứng.
- ....Đúng!
Diên Vĩ chớp mắt, hừ một tiếng.
Nhưng chỉ có mình cô biết, vào thời khắc này, lòng cô đang dao động nhiều đến mức nào.
Có một vài câu trả lời, cô dường như muốn thốt ra khỏi miệng...
Ví dụ, đồng ý với anh, đáp lại anh!!
Nhưng, vẫn may, cô nhịn xuống được!!
Câu trả lời của Diên Vĩ, khiến ánh mắt sắc bén của Cố Cẩn Ngôn, hoàn toàn trở nên lạnh thấu xương.
Không chắc chắn? Sợ hãi? Lo được lo mất? Bản thân anh, chính là tất cả những cảm giác cô vừa nói, sợ rằng cho tới tận bây giờ, anh vẫn không thể cho cô được sự chắc chắn và cảm giác an toàn mà cô muốn!
Cố Cẩn Ngôn chợt buông lỏng Diên Vĩ.
Ánh mắt nhàn nhạt của anh rơi trên gương mặt cô, môi mỏng kéo ra thành một đường cong lạnh lẽo, tuyệt tình nói:
- Tần Diên Vĩ, từ nay về sau, tôi và em.... không còn chút liên quan!! Cút_______
- .....
Diên Vĩ không biết lúc này sắc mặt mình khó coi tới mức nào, cô chỉ biết các cơ mặt mình cứng đang đến độ dù muốn nặn ra một nụ cười cũng thật khó khăn.
Nước mắt suýt chút nữa đã trào ra khỏi khoang mắt, nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lại được!
Cô xoay người mở cửa, đứng trên đôi giày cao gót, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực lên, tư thái kiêu ngạo giống như người thắng cuộc bước ra khỏi phòng làm việc của anh.
Cô tự nói với bản thân mình, cô không thể ở trước mặt người đàn ông này chịu cúi đầu khuất phục thêm một lần nữa!
Tuy nhiên, dù đã cố gắng ngăn lại nhưng nước mắt cô vẫn không chịu nghe lời mà tí tách tuôn rơi...
Nước mắt, cuối cùng đã bán đứng nội tâm của cô!
Diên Vĩ đã từng nghe qua một câu nói: Nếu như một người đàn ông thật sự đủ yêu bạn, bất kể xảy ra chuyện gì, anh ta nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để giữ bạn lại bên cạnh mình, dù cho hiện tại hoàn cảnh của anh ta có khó khăn đến thế nào!
Mà vừa nãy, Tần Diên Vĩ cô thực sự chỉ cần một lời đảm bảo của Cố Cẩn Ngôn để có được cảm giác an toàn. Dù chỉ là một câu nói, dù chỉ là lời đảm bảo giống như trước đây nói thay đổi sẽ thay đổi, cô cũng sẽ gật đầu đồng ý với anh, đáp ứng anh, bỏ qua tất cả!!
Song, anh không hề nó ra! Anh chỉ ném cho cô một chữ "Cút" giống như ngày xưa.
Diên Vĩ đi rồi, trong phòng làm việc nhất thời chỉ còn lại một khoảng trống vắng, dường như cô đã mang hết tất cả hơi ấm trong căn phòng đi theo.
Cố Cẩn Ngôn dựa vào cánh cửa lạnh lẽo, móc một điếu thuốc từ trong túi quần ra, hút liền hai hơi, mùi thuốc lá nồng nặc thấm sâu vào cổ họng, làm tê dại cổ họng anh, dường như có một mùi vị chua chát không thể nói ra.
Mấy năm trước, câu trả lời mà con nhóc kia dành cho anh chính là sự ra đi của cô. Mấy năm sau, cô đính hôn, anh cẩn thận tiếp cận cô, không dám tùy tiện thể hiện cõi lòng, sợ rằng sẽ dọa cô, mà hôm nay, thật không dễ dàng mới dám thổ lộ, mà câu trả lời của cô vẫn giống như trước đây, đoạn tuyệt không chút lưu tình!
Đúng! Anh không thể cho cô cảm giác an toàn, cũng không thể cho cô sự chắc chắn về tương lai, vậy chi bằng làm đúng như những gì cô nói! Anh lại dựa vào cái gì yêu cầu cô phải mãi mãi ở bên cạnh anh cơ chứ?
Anh thật sự không nên trêu ghẹo cô!