Tần Diên Vĩ nghe xong không cần suy nghĩ đã vội nói:
- Được rồi, tôi gửi tin nhắn cho anh ngay đây!
Cô vừa gửi địa chỉ cho y vừa hỏi:
Hoắc Thận này, sao tự dưng anh lại đến thành phố A vào giờ này? Có việc gì à?
Đi chơi á! Đến xem thành phố A phong cảnh hữu tình, nơi hội tụ của địa linh nhân kiệt trông thế nào!
Anh cứ ba hoa nữa đi! Để tôi xem anh khoác lác được bao lâu thì mới chịu nói thật với tôi nào.
Được rồi, vừa đi chơi vừa tiện đường thăm cô đấy! Thế được chưa?
Trong lòng Tần Diên Vĩ bỗng thấy ấm sực lên, cô cười mắng:
Anh đúng là rảnh phát điên rồi mà!
Đúng rồi! Cậu đây không chỉ rảnh điên thôi đâu mà là cả người giờ đều đau đây này!
Tần Diên Vĩ đau lòng:
Tự lái xe à?
Lần đầu tiên lái xe đường dài đấy.
Anh nói xem đêm hôm anh còn lên cơn điên gì thế hả, đang yên đang lành lại lái xe đến đây làm gì, ba mẹ anh mà biết thì...
Cô đã gửi tin nhắn chưa đấy? Nói nhiều quá đi, còn mệt hơn cả mẹ tôi nữa.
Cậu cả Hoắc đã dần mất kiên nhẫn rồi.
Cô đành phải thôi cằn nhằn:
Đã gửi từ nãy rồi, anh xem thử xem nhận được chưa?
OK! Nhận được rồi, tắt máy nha!
Hoắc Thận vừa nói xong, còn chưa để Tần Diên Vĩ kịp trả lời đã vội vã tắt ngay điện thoại.
Đương nhiên đến lúc này thì cô không ngủ tiếp được nữa rồi.
Nói thật lòng thì cô không ngờ nửa đêm Hoắc Thận lại lái xe đến tận thành phố A để tìm mình như thế, tự lái xe đi hơn một trăm km tới đây mà y cũng làm được! Tên này đúng là đủ điên!
Cô rời giường, mặc lại quần áo tử tế rồi xuống nhà dưới chờ Hoắc Thận đến.
Không đến một tiếng sau đã thấy một chiếc xe thể thao đời mới đã lao vút tới trước cửa, chỉ nghe tiếng lốp xe ma sát với mặt đất sau cú phanh thần sầu kéo dài thành một tiếng chói tai.
Đây là một chiếc Ferrari màu tím vô cùng lòe loẹt, hơn nữa còn là bản giới hạn số lượng trên toàn cầu, loại xe này không chỉ đơn giản cứ có tiền là mua được đâu.
Ừm! Phải công nhận chiếc xe này cực kỳ phù hợp với phong cách vừa phô trương vừa kiêu căng của tên đại thiếu gia này!
Tần Diên Vĩ từ xa đã nhận ra y rồi.
Hoắc Thận mở cửa xe bước ra, trong gió đêm lạnh buốt khuôn mặt kia vẫn đẹp đến mức người khác phải ngây ngất, đôi mắt hoa đào quyến rũ hơi nheo lại, dưới đáy mắt là ý cười biếng nhác. Cứ thế y thong thả bước tới trước mặt Tần Diên Vĩ.
Lúc này cô đang lạnh đến run người, còn chưa kịp nói chuyện đã bị y giơ tay kéo vào bên trong chiếc áo khoác rộng của mình:
- Trời lạnh thế này mà cô đứng ngơ ra đây làm gì hả!
Đôi má lạnh lẽo áp sát vào lồng ngực ấm nóng khiến cô hơi ngại, Tần Diên Vĩ khẽ giãy ra:
- Tránh ra! Đừng có mà sàm sỡ tôi!
Nụ cười của Hoắc Thận lại càng ngang tàn hơn:
Đi nào! Đi khách sạn với cậu đây thôi nào!
...
Cái thằng chết tiệt này!!
- Lưu manh đúng là lưu manh!
Tần Diên Vĩ đập y một cái thật mạnh rồi mắng:
- Muốn chết hả!
Hoắc Thận giơ tay nhéo một bên má bầu bĩnh đã phiếm hồng của cô, bảo:
Đùa cô thôi, cấm hả?
Đừng có nhéo! Đau quá —
Cô cố sức gạt cái tay vô liêm sỉ kia xuống.
Nhưng Hoắc Thận lại cứ như cố tình chống đối cô mới chịu, y còn nhéo cô thêm mấy cái rồi mới chịu bỏ tay xuống, Tần Diên Vĩ tức đến độ đập mạnh tay y mấy cái:
- Đau quá đi!
Hoắc Thận thấy thế mà vẫn cười ha hả như thể vui vẻ lắm.
Còn cô thì đã tức tới mức muốn giơ chân đá người, nhưng nghĩ tới chuyện người này vừa lái xe mấy giờ đồng hồ liền nên thôi, lần này xem như cho y một con đường sống. Cô lườm một cái rồi nói:
- Vào nhà đã!
Nói xong cô định kéo Hoắc Thận vào trong.
- Vào á? Không hay lắm đâu?
Hoắc Thận nhét tay trong túi áo khoác, không có ý định đi vào:
Tôi không vào đâu, giờ muộn lắm rồi, cô ngủ sớm đi nhé, tôi còn phải đi tìm khách sạn đây!
Anh không định vào chơi à? Thế anh đến đây làm gì?
Cậu đây chỉ tới thăm cô một chút thôi, nhưng mà...
Hoắc Thận nói xong lại cúi đầu xuống, ghé sát khuôn mặt trắng nõn của cô, đôi mắt nheo lại như đang nhìn cô thật kỹ rồi mới nói:
Xem ra đúng là khóc nhiều lắm nhỉ? Mắt sưng như quả đào rồi này, đúng là vô dụng!
...
Cô lại muốn giơ chân đá người nữa rồi.
Thế nhưng, cô nhịn.
Mặc kệ y khiêu khích thế nào cô cũng kéo tay y đi thẳng vào trong nhà.
- Này —
Hoắc Thận còn chưa kịp phản ứng đã bị Tần Diên Vĩ kéo tuốt vào trong biệt thự.
Mà lúc này, hai vợ chồng Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở trên lầu đã nghe tiếng động nên xuống nhà xem thử, vừa hay thấy trước cửa có một thanh niên xa lạ nên đang rất kinh ngạc.
Hoắc Thận cũng không ngờ sẽ đánh thức cả cha mẹ Tần Diên Vĩ, thấy hai người lớn sửng sốt nhìn mình y cũng vô cùng xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên y “gặp người lớn” đấy!
Hoắc Thận huých nhẹ Tần Diên Vĩ bên cạnh, rồi quay sang mỉm cười lễ phép chào hỏi Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở:
Chào chú chào dì ạ!
Chào con! Chào con!
Hai vợ chồng Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở cùng đáp, cả hai quay sang liếc nhau một cái rồi hỏi con gái:
Diên Vĩ, đây là...?
Ba mẹ còn chưa ngủ ạ?
Tần Diên Vĩ thay xong giày lại lấy một đôi dép đi trong nhà cho Hoắc Thận, ý bảo y thay.
Bị cha mẹ Tần Diên Vĩ nhìn chằm chằm Hoắc Thận chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, giờ đã đến cửa nhà người ta rồi mà còn không vào thì hình như cũng rất mất lịch sự, cuối cùng y chỉ đành đổi dép đi vào.
Lúc này Tần Mộ Sở mới nói:
Ngủ lâu rồi, nhưng nghe thấy tiếng xe đến nên lại tỉnh.
Xin lỗi chú dì, tại con đánh thức hai người ạ.
Nghe thế Hoắc Thận vội nói xin lỗi.
Y cũng đâu có cố ý, nhưng ai bảo cái xe phong cách của y lại kêu to thế chứ!
- Có gì đâu! Mau, vào đây ngồi đi!
Tần Mộ Sở không rõ chàng thanh niên trước mắt này và con gái mình có quan hệ thế nào, chẳng lẽ là người trong lòng của cô ư? Nghĩ thế Tần Mộ Sở không kìm được mà nhìn y kỹ hơn một chút.
Trông quả thực rất đẹp! Cũng ngoan ngoãn lễ phép, là kiểu mà các cô bé sẽ thích đây! Không biết con gái mình thấy thế nào.
Đuôi Nhỏ, con thật là, sao không nói với ba mẹ có bạn tới chơi chứ? Còn không giới thiệu với ba mẹ đi, đây là bạn ở ngoài hay bạn học của con vậy? Tên là gì thế?
Thưa chú dì con tên Hoắc Thận ạ! Là đàn anh cùng trường của Diên Vĩ, trên cô ấy một khóa.
Hoắc Thận vội vàng tự giới thiệu bản thân.
- À, thì ra là đàn anh khóa trên! Con mau ngồi đi.
Tần Mộ Sở niềm nở tiếp khách, nào là pha trà rót nước, nào là đưa hoa quả ra mời, cực kỳ nhiệt tình.
Trái lại là sắc mặt của Lâu Tư Trầm, ba của Tần Diên Vĩ không hề dễ chịu như Tần Mộ Sở!
Người trong lòng con gái mình hoặc bạn trai của nó với người làm cha mà nó thì cấp bậc không khác gì tình địch hết.
Lâu Tư Trầm híp mắt đánh giá Hoắc Thận đối diện, ánh mắt hắn sắc bén đến mức thiếu điều băm nát người kia ra.
Thế nên thằng nhãi này chính là người không vừa lòng con gái hắn đấy hả? Hắn quả thực muốn hỏi xem con gái yêu của mình có điểm nào không xứng với y đây!
Hoắc Thận bị Lâu Tư Trầm nhìn đến mức sợ run người nhưng Tần Diên Vĩ cũng chẳng giúp gì mà còn ở bên cạnh trộm cười giễu cợt, cuối cùng không thờ ơ được nữa cô mới lên tiếng:
Ba, ba đừng nhìn người ta chằm chằm thế, dọa người ta sợ chết khiếp bây giờ!
Nó là thằng nhãi mà con thích đấy à?
Lâu Tư Trầm hỏi thẳng con gái.
Tần Diên Vĩ 囧 rồi.
- ...Không phải. Anh ta chỉ là bạn tốt của con thôi!
Hoắc Thận chỉ cười nghe.
Rất hiếm khi Tần Diên Vĩ thấy y có bộ dáng thế này đấy.
- Thật chỉ là bạn thôi sao?
Lâu Tư Trầm vẫn rất nghi ngờ, còn cố tình ra vẻ hiền lành hơn:
- Thật ra ba cũng không phản đối hai đứa yêu đương, chỉ cần nghiêm túc thì ba vẫn có thể chấp nhận được, hai đứa đừng cố gắng giấu giếm làm gì.
A! Viên đạn bọc đường! Tần Diên Vĩ lẽ nào không biết ba mình đang tính toán gì trong lòng sao?
Ba ơi, đành phải làm ba thất vọng rồi, con và Hoắc Thận thật sự chỉ là bạn tốt thôi! Đúng rồi, hình như ba cũng biết bác Hoắc đấy!
Hử?
Lâu Tư Trầm bất ngờ hỏi Hoắc Thận:
Cha cậu đây là?
Thưa chú, ba con tên là Hoắc Xuyên ạ.
Thế nên cậu là con trai lão Hoắc sao?
Lâu Tư Trầm cười gật đầu:
- Đúng là tôi và lão Hoắc cũng từng tiếp xúc, không ngờ con anh ta lớn thế này rồi.
Lâu Tư Trầm vừa nói vừa rót một chén trà cho Hoắc Thận, rồi lại hỏi tiếp:
Thế nên cái đuôi nhỏ nhà tôi cũng từng đến nhà cậu gặp ba mẹ cậu rồi sao?
...
Tần Diên Vĩ thật sự khâm phục cha mình! Chỗ nào cũng đào sẵn hầm chờ người ta nhảy xuống, cái gì cũng có thể tưởng tượng được!
- Chú đừng hiểu nhầm, Quái...
Từ “vật” thiếu chút nữa thốt ra lại bị Hoắc Thận kịp thời nuốt lại:
Diên Vĩ cũng chưa từng đến nhà con, nhưng đúng là cô ấy có gặp cha con một lần. Chuyện đó nói ra thì dài lắm, hơn nữa lúc đó chú Cố cũng có mặt thế nên bọn con không phải quan hệ như chú nghĩ đâu.
Thế à!
Lâu Tư Trầm có vẻ như đã tin lời y, hắn cười bảo:
Không có gì đâu, tôi hỏi qua vậy thôi chứ đó đều là chuyện của người trẻ tuổi các cậu, chúng tôi cũng không quản được.
...
Hoắc Thận cũng trộm rớt mồ hôi lạnh vì sợ.
May mắn là y không phải đến nhà chào hỏi với danh nghĩa con rể nếu không y không dám tưởng tượng mình phải làm cách nào để có thể qua ba cửa chém sáu tướng rồi mới được ông cha vợ này tha cho!
- Chú dì nghỉ ngơi đi ạ! Con cũng phải đi đây, đêm hôm mà còn quấy rầy hai người, con xin lỗi ạ.
Hoắc Thận nói tiếng xin lỗi xong vội vàng đứng dậy.
- Muộn thế này rồi con còn định đi đâu nữa?
Tần Mộ Sở cũng đứng lên theo.
Hoắc Thận gãi đầu, thưa:
Con phải đi tìm khách sạn đã dì ơi, tới gấp quá nên con chưa kịp đặt phòng ạ!
Trời! Đứa nhỏ này thật là! Thôi, đã muộn thế này còn tìm khách sạn gì nữa? Vừa hay nhà dì không có thứ gì nhưng phòng ở thì nhiều lắm! Hơn nữa đều là phòng trống chưa ai từng ở, chăn gối cũng là mới mua, con cứ yên tâm ở đây đi!
Tần Mộ Sở nói xong lại quay sang bảo con gái:
- Đuôi Nhỏ, con đưa Tiểu Hoắc lên lầu chọn phòng đi, dù không phải xa hoa lộng lẫy gì nhưng đảm bảo sẽ thoải mái hơn khách sạn đó, phải không con?
Hoắc Thận thật sự rất ngại:
- Dì ơi thật sự không cần làm phiền mọi người đâu ạ, con có thể ở khách sạn mà...
Hoắc Thận vẫn đang ra sức từ chối thì Tần Diên Vĩ đã kéo tay y đi thẳng lên nhà trên:
- Đi thôi Hoắc đại thiếu gia! Anh cũng đừng bày đặt trước mặt ba mẹ tôi nữa, chẳng giống tính anh lúc bình thường tí nào!
Con nhãi này! Còn ở đây mà bóc mẽ y nữa chứ.