Đêm khuya, rạng sáng hai giờ …
Khi Lục Ngạn Diễm còn trong giấc ngủ nồng, thì nhận được cuộc gọi của Tiết Bỉnh.
Lục Tứ, nhanh, mau đến biệt thự của thiếu chủ ngay!
Sao vậy?
Lục Ngạn Diễm trở mình, gỡ tấm chăn và bật dậy trên giường.
- Thiếu chủ sắp không chịu đựng nổi nữa.
Tiết Bỉnh bên kia đầu dây hoảng loạn đến mức giọng nói cũng run lên.
- Tổ sư cậu nói vớ vẩn gì hả?
Lục Ngạn Diễm mắng một câu, ném điện thoại, không màng đến quần áo, xỏ đôi dép vào là phóng ngay đến biệt thự của Lâu Tư Trầm.
Trên đường đi, trong đầu óc hỗn độn của anh ta toàn là câu nói đó của Tiết Bỉnh:
- - Thiếu chủ sắp không chịu đựng nổi nữa!
Câu nói này, Tiết Bỉnh tuyệt đối không dám nói ra dễ dàng như thế được.
Một khi nói ra những lời như thế, chứng minh rằng, tình trạng sức khỏe của hắn, chắc chắn ngày một sa sút đi nhiều so với những lần trước.
Lục Ngạn Diễm tăng tốc chạy như bay.
Rõ ràng đoạn đường mất 4 phút, thế mà anh ta chỉ cần 1 phút để đến nơi.
Anh ta phóng thẳng lên lầu.
Khuôn mặt Lâu Tư Trầm trắng bệch, không còn sinh khí tựa bên đầu giường, nhắm mắt ngồi đó.
Thời khắc này, nỗi đau ngấm vào xương tủy, đang men theo đôi chân của hắn, lan đi khắp tứ chi với tốc độ chóng mặt, đến thẳng lục phủ ngũ tạng yếu ớt nhất của hắn.
Lục Ngạn Diễm thấy thế, liền quát to:
- Còn ngồi đó làm gì? Sao không nằm xuống? Tiết Bỉnh!! Mau mau, đỡ anh ba nằm xuống!!
Lục Ngạn Diễm nói đoạn, tiến đến đỡ Lâu Tư Trầm nằm xuống, nhưng bị Lâu Tư Trầm vẫy tay từ chối.
Hắn ta ho sặc sụa vài tiếng, mở to mắt:
- Không nằm nữa, tôi đang chờ cậu. Khục khục khục –
Nói xong, hắn ta lại ho thêm vài tiếng.
Đột nhiên cảm thấy mùi máu tanh nồng xông ra từ cuống họng, sau đó là lỗ mũi.
Lâu Tư Trầm vội lấy khăn giấy chặn lại.
- Thiếu chủ …
Tiết Bỉnh phút chốc đỏ hoe đôi mắt.
Đã từng quen nhìn thiếu chủ khí thế ngời ngời, mạnh mẽ như vua chúa ngự trị trên cao, bây giờ thấy bộ dạng yếu ớt này của ngài, Tiết Bỉnh quả thật có chút không thể khống chế cảm xúc của anh ta được nữa.
Lâu Tư Trầm vịn lấy Tiết Bỉnh, chịu đựng nổi đau kịch liệt lan ra từ lục phủ ngũ tạng, khó khăn lắm mới gỡ bỏ tấm chăn, chỉ vào chiếc xe lăn bên cạnh:
Đỡ tôi ngồi lên đó.
Anh ba, anh còn muốn làm gì hả? Bây giờ anh cần phải nằm xuống!! Đội ngũ điều trị một phút sau là đến đây rồi!
Tiết Bỉnh mắt đỏ ngầu, trả lời Lục Ngạn Diễm:
- Thiếu chủ không có gọi đội ngũ điều trị đến.
Lục Ngạn Diễm vừa nghe đã biến sắc, vội vàng rút điện thoại ra, và mắng to:
- Cậu là đầu đất hả? Anh ấy không gọi, cậu không biết gọi điện sao?
Đang lúc Lục Ngạn Diễm bấm số gọi, Lâu Tư Trầm đưa tay nắm lấy điện thoại:
Đưa tôi rời khỏi đây!
Anh ba!!
Lục Ngạn Diễm hoảng đến đỏ cả mắt.
- Đi!
E rằng chỉ nói một từ thôi, cũng muốn hao tổn hết toàn bộ khí huyết của hắn.
Máu, không ngừng chảy ra từ lỗ mũi.
Lục Ngạn Diễm biết, tình hình trước mắt, chắc chắn là lục phủ ngũ tạng đã bắt đầu xuất huyết rồi, tình trạng này, nếu tùy tiện di chuyển nữa, chẳng khác nào đến gần cái chết hơn!
Anh ba, anh nghe lời em khuyên, hiện tại anh thật sự không được đi đâu cả!!
Tôi cũng là bác sĩ!
Lâu Tư Trầm cố nhịn cơn ho, nắm chặt lồng ngực, khó khăn lắm mới ngồi lên xe lăn được:
Tôi biết hiện tại tình trạng của tôi như thế nào, cũng rõ dù cho đội ngũ điều trị có đến, tôi nằm đây, chẳng qua cũng chỉ nằm chờ cho cơ thể dần dần chuyển lạnh mà thôi!
…
Lục Ngạn Diễm cắn chặt bờ môi, cố chịu đựng cơn xúc động muốn khóc.
Trong mắt Lâu Tư Trầm, phủ đầy những tơ máu đỏ chói, hắn ta lắc lắc đầu:
- Đừng để tôi chết trước mặt cô ấy …
Rốt cuộc Tiết Bỉnh không kiềm được, nước mắt đàn ông phút chốc chực trào ra từ khóe mắt.
Anh ta không nói gì thêm, đẩy Lâu Tư Trầm trên chiếc xe lăn đi ra ngoài.
Khi nãy lúc anh ta đến, thiếu chủ đã đặc biệt dặn dò, nhất định phải đến trong im lặng, rồi lặng lẽ ra đi, nhất định nhất định không được làm kinh động đến thiếu phu nhân ở phòng bên cạnh.
Lục Ngạn Diễm ngước đầu ép nước mắt vào trong, mắng một câu trong im lặng, sau đó, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Tiết Bỉnh, đi ra ngoài.
Chuẩn bị xe, khởi hành, rời khỏi biệt thự với tốc độ nhanh nhất.
Ghế phía sau trong xe hơi, Lâu Tư Trầm nhắm tịt mắt, ngồi tựa đầu thật yên ắng, khuôn mặt tuấn tú không tì vết của hắn, lúc này không còn thấy chút máu nào cả.
Hắn ta ngồi đấy, dường như chìm vào giấc ngủ.
Tiết Bỉnh không dám thông qua kính chiếu hậu nhìn về sau, lo sợ rằng sẽ thấy cảnh tượng mà anh ta không muốn thấy chút nào.
Không khí trong xe, dường như loãng đến con người không thể thở nổi.
Nước mắt “ lộp độp lộp độp – ” trào ra, anh ta vừa lái xe, vừa đưa tay lau nước mắt, trước mắt mọi thứ đều mơ hồ, rồi lại rõ nét, sau đó tiếp tục mơ hồ.
Tiết Bỉnh sống từng ấy năm, trong ký ức chưa bao giờ anh ta khóc sướt mướt như phụ nữ, càng khỏi nói đến giống bây giờ khóc như mưa, nhưng tổ sư nó khi nghĩ đến kết cục bi thảm của thiếu chủ nhà anh ta, anh ta vốn không tài nào khống chế được cảm xúc.
Anh ta đi theo thiếu chủ ít nhiều cũng 15, 16 năm, tuy thường ngày là quan hệ sếp và thuộc hạ, nhưng thực chất cũng thân như anh em vậy.
Mộ Sở lại nằm mơ, nhưng lần này, không phải là ác mộng như những lần trước, mà là giấc mộng đẹp!
Là giấc mộng đẹp khiến cô hướng vọng vô vàn!
Trong mộng, có gia đình 5 người.
Một cặp vợ chồng, ba đứa con, một tòa nhà nhỏ xinh thuộc sở hữu của họ.
Chồng là hắn, Lâu Tư Trầm.
Vợ là cô, Tần Mộ Sở!
Ánh mặt trời ấm áp, xuyên qua màn cửa sổ mỏng chiếu rọi vào phòng, Mộ Sở nằm trên giường, hạnh phúc trở mình, cô trong khoảnh khắc này, kì thực đã tỉnh giấc, nhưng cô lại muốn đắm chìm trong giấc mộng đẹp do cô thêu dệt không nỡ rời khỏi, vì thế cô vẫn nhắm mắt, có ý kéo dài giấc mộng đẹp này cứ thế tiếp tục.
Nhưng, giấc mộng vẫn là giấc mộng, dù cảnh mộng đẹp đến mức nào vẫn có lúc phải thức giấc.
Mộ Sở ngồi hẳn dậy.
Nhìn lên đồng hồ thạch anh trên tường, chỉ mới 8 giờ thôi.
Hôm nay cô thức dậy thật sớm!
Mộ Sở nghĩ, thiếu chủ đại nhân giờ này chắc vẫn còn đang ngủ chăng?
Gọi hắn ta dậy nào!
Mộ Sở gỡ bỏ tấm chăn bước xuống giường, lười thay cả đồ ngủ, xỏ chân vào dép lê đi ra cửa, đi thẳng đến phòng hắn ở bên cạnh.
“ Cốc cốc cốc – “
Cô lịch sự gõ cửa.
Nghe nói đàn ông vào sáng sớm đều rất tà ác, vì thế, cô vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Kết quả. Trong phòng không có hồi âm gì cả.
Không lẽ hắn ta vẫn còn ngủ chưa tỉnh sao?
“ Cốc cốc cốc – ”
Mộ Sở lại gõ cửa ba tiếng, kết quả vẫn không có hồi âm.
Thế là, Mộ Sở nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, lén lút từ khe cửa thò đầu vào trong.
Kết quả, trong phòng trống không không một bóng người.
Ủa?
Dậy sớm thế sao?
Mộ Sở đẩy cửa đi vào trong, gọi ới về phía phòng thay đồ:
- Tư Trầm?
Không ai trả lời.
“Soạt” một tiếng, đẩy cánh cửa phòng thay đồ ra, bên trong không thấy bóng dáng hắn, trong phòng tắm cũng vậy.
Mộ Sở lúc này mới chú ý đến, chiếc xe lăn bên cạnh giường không thấy đâu, nhưng cây gậy chống tay của hắn lại còn.
Mộ Sở nghĩ, có lẽ hắn xuống lầu dưới ăn cơm rồi.
Quay người định đi ra ngoài, nhìn thấy tấm vé máy bay đặt trên đầu giường.
Mộ Sở tò mò cầm lên xem, trên vé in tên phiên âm tiếng Trung của cô, quả thật là vé của cô.
Nhìn thấy thời gian trên vé, tâm trạng Mộ Sở đột nhiên xuống dốc.
Vậy là, chỉ vài tiếng nữa thôi, bọn họ lại phải chia cắt rồi?
Mộ Sợ thật sự có suy nghĩ manh động, muốn vứt vé máy bay vào trong sọt rác, có lẽ như vậy thì họ sẽ không phải chia lìa nữa.
Buồn bã làm một động tác giả, nhưng vô ý nhìn thấy trong sọt rác, khăn giấy nhuốm màu máu đỏ tươi.
Trong lòng cô giật thót.
Nhặt lấy khăn giấy trong sọt rác ra xem, một giây sau, mặt cô trắng bệch.
Cô ném khăn giấy đi, nhanh chân bước ra ngoài:
- Tư Trầm!! Tư Trầm??
Cô bay nhanh xuống lầu, một mạch tiến vào phòng ăn:
Tư Trầm?!
Tiều thư Tần.
Quản gia biết tiếng Trung trong nhà liền gọi tên cô.
Mộ Sở xoay đầu, vội vã hỏi:
- Tư Trầm đâu? Anh ấy ra ngoài rồi hả?
Quản gia do dự vài giây sau, nói ra sự thật:
- Ngài đã rời khỏi Las Vegas rồi, ngoài ra, vé máy bay về nước của cô, và xe đưa đón cô ra sân bay, ngài ấy cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi ạ, hiện tại cô có thể dùng bửa trước, sau khi dùng bửa, nghỉ ngơi chốc lát, là chúng ta có thể xuất phát ra sân bay rồi ạ.
Lời nói của quản gia, khiến khuôn mặt Mộ Sở phút chốc trắng bệch.
- Ý … ý gì hả?
Dường như cô có vẻ nghe không hiểu vậy:
- Ông nói anh ấy đi rồi ư? Rời khỏi Las Vegas ư?
Mộ Sở tưởng chừng như cô nghe nhầm.
- … Đúng vậy.
Quản gia gật đầu.
- Sao có thể chứ?
Cảm xúc Mộ Sở kích động, cô hét lớn, lời vừa thốt ra, không hiểu sao, bất giác khóe mắt cô đỏ hoe:
- Tôi còn ở đây, anh ấy sao có thể đi được chứ?
Quản gia cúi thấp đầu xuống:
Xin lỗi, tiểu thư Tần…
Không thể nào đâu!
Mộ Sở lắc đầu:
- Sao anh ấy có thể để tôi một mình ở lại đây được chứ?
Cô vốn không hề tin.
Rút điện thoại ra, bấm số gọi điện cho hắn.
Nhưng không ngờ,đầu dây bên kia phản hồi cô lại là tiếng chuông báo thuê bao.
Cô gọi cho Tiết Bỉnh, cũng y vậy, thuê bao.
Gọi cho cả Lục Ngạn Diễm, kết quả cũng y như vậy!
Cô không ngừng gọi, phía đầu dây kia cũng không ngừng lập lại tiếng thuê bao.
Thuê bao!
Thuê bao!!
Tổ sư nó chứ thuê bao!!
Mộ Sở tức giận ném điện thoại đi, sau khi ném đi nghĩ đến bức ảnh duy nhất họ chụp chung trong máy, đột nhiên cô lại hối hận, liền chạy đến nhặt lên, giống như con sâu tội nghiệp nhặt lại từng mảnh điện thoại văng tứ tung.
Nhìn trên tay xác điện thoại nát thành nhiều mảnh, cảm xúc Mộ Sở cuối cùng không thể kiềm được, cô ngồi xuống đất, vùi mặt vào gối, khóc rống lên thê thảm.
Biệt thự to lớn này, đã không còn hơi thở của hắn …
Vì thế, cô lại lần nữa, không nhận được câu chào hỏi của hắn, bị hắn … bỏ rơi rồi!!
Mỗi lần hắn bỏ đi cũng thật đột ngột, và … tuyệt tình như vậy!
Bàn tay nhỏ của Mộ Sở nắm lại từng mảnh vụn của điện thoại, nắm chặt nắm đấm, mảnh vụn ghim sâu vào lòng bàn tay cô, từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ xuống từ lòng bàn tay cô, nhuộm đỏ một màu sàn nhà, nhưng cô không hề cảm thấy tí đau đớn nào cả!
Nổi đau này, so với nổi đau trong lòng cô, chả là gì cả!
Lâu Tư Trầm, đồ khốn nạn!!
Khốn nạn!!!