(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dương Niệm Sâm đã trở về nước.
Khi Đường Đường vừa quay đầu về Vân Nam bán công ty thì sau lưng anh đã liên hệ được với lãnh đạo cao tầng của Tấn Đông.
Lại là một hồi “đánh cờ” kinh tâm động phách khác.
Nếu chính phủ thực sự tiếp quản Dung Thành, liệu Dung Thành có còn là công ty liều chết kiếm tiền cho chính phủ mặc cho những thăng trầm của thị trường nữa hay không?
Cái chế độ giám sát cứng nhắc theo quy định đó nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì hoạt động tối thiểu cần thiết của một công ty, sao có thể kiếm được một khoản kếch xù như trước kia nữa? Như vậy khác gì thu về một cái vỏ rỗng đâu chứ.
Lãnh đạo lớn không phải là người cứng nhắc, ông ta nói rằng đã cân nhắc những gì anh nói, nhưng bọn họ vẫn cần giải quyết những vấn đề liên quan đến căn nguyên của công ty, nếu không có người khác cũng học theo thì rất khó để quản lý.
Dương Niệm Sâm cười, căn nguyên Dung Thành xét cho cùng không liên quan gì đến tôi, tôi sai vì đã không tìm hiểu kỹ càng tất cả những lần cải tổ trước đây của Dung Thành, sai vì đã vực lại một Dung Thành đang trên bờ vực phá sản!
Nếu tôi không vực nó dậy thì thử hỏi có ai nhìn chằm chằm nó đến mức đỏ cả mắt lên không?
Lãnh đạo nói: “Tiểu Dương cậu đừng hành động theo cảm tính như vậy, nếu cậu có thành ý thì chúng ta cứ từ từ mà nói.”
Hiển nhiên Dương Niệm Sâm không vô duyên vô cớ mà làm như vậy, “đánh cờ” với lãnh đạo cần phải “biểu diễn” chút ít, mà đã “biểu diễn” thì đương nhiên cần phải đánh vào điểm mấu chốt.
Kế hoạch cuối cùng là Dung Thành có thể chia cho Dương Niệm Sâm 20% cổ phần, chính phủ nắm giữ 20% và Dương Niệm Sâm có quyền mua lại 31% còn lại. Bằng cách này, miễn là Dương Niệm Sâm có tiền để mua 31% kia thì anh vẫn có thể là cổ đông lớn nhất của Dung Thành và quyền ra quyết định quản lý cũng nằm trong tay anh.
“Như vậy tôi cũng có thể ăn nói với cấp trên. Tiểu Dương, tôi biết như vậy là ủy khuất cho cậu, thế nhưng lòng trung thành của cậu phía cao tầng đã thấy rõ ràng, bọn họ rất tin vào cậu. Thay vào đó, các dự án trọng điểm sau này sẽ tạo điều kiện để cậu đầu tư, tình hình trong nước rất tốt, về sau cậu chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng!”
Sau khi giải quyết xong việc cấp bách, lãnh đạo cười ha hả hỏi chuyện bát quái: “Cô vợ cũ kia đối với cậu cũng không tệ, có nghĩ đến việc nối lại tình xưa không?”
Khi biệt thự lưng chừng núi được gỡ bỏ niêm phong, Trưởng phòng Văn thông báo cho Đường Đường, cô ngay lập tức liên hệ với công ty vệ sinh cử người đến dọn dẹp.
Cỏ dại dưới lưỡi cắt của máy công suất lớn bay tán loạn trong không khí, bể bơi khô cạn một lần nữa được rửa sạch và bơm đầy nước, bên trong căn nhà cũng được lau chùi dọn dẹp cẩn thận.
Đứng giữa căn phòng đầy bụi bặm nhưng Đường Đường lại ngửi thấy mùi vị ngọt ngào đọng lại đã lâu.
Cô ở trong biệt thự sạch sẽ đợi, đợi một ngày, hai ngày, ba ngày rồi bốn ngày, rồi nửa tháng trôi qua nhưng Dương Niệm Sâm vẫn chưa quay lại.
Trịnh Hữu Tài tìm tới cửa, mồm năm miệng mười nói chuyện trên trời dưới đất nhưng thấy cô ngồi bên bể bơi không trả lời thì ủ rũ nói: “Không nghĩ tới Tiểu Đường cô cũng có ngày trở thành hòn vọng phu nha.”
Trong khoảnh khắc, cô đã trở lại thành một cô sinh viên tính tình trẻ con, bím tóc buông xõa trước ngực, không trang điểm, chỉ thoa một lớp son môi màu hồng thoang thoảng hương thơm trái cây.
Cô mặc một chiếc váy hoa nhí ngắn đến đầu gối, khỏi cần nói cũng thấy có bao nhiêu thanh thuần và đáng yêu.
Vẻ mặt cô cũng ai oán nhu nhược đáng thương, chống cằm thở dài: “Ông nói xem anh ấy còn trở lại đây nữa không?”
Trịnh Hữu Tài không thể chấp nhận việc nhìn thấy cô như vậy: “Đương nhiên rồi! Tại sao không! Có một người vợ trong hoạn nạn thấy chân tình như vậy anh ta còn muốn gì nữa!?”
Quay đầu lại gọi Tri Thu: “Tiểu Thu, lấy áo khoác cho cô ấy, chúng ta phải ra ngoài gấp!”
Đường Đường cho chân vào trong nước, héo hon nói: “Không có chuyện gì có thể khiến tôi rời khỏi nơi này được!”
Trịnh Hữu Tài trừng mắt nhìn cô: “Tháng trước không phải cô đã vội vàng bán đấu cây thiên tuế bằng đồng(?) hay sao, lúc đó cô đã đau lòng muốn chết còn gì? Cây thiên tuế đồng lại xuất hiện trên thị trường đấu giá một lần nữa rồi! Có ảnh chụp nó đang được bán đấu giá tại Hong Kong bởi một công ty tên là Bách Thụy Điển! Cô không muốn lấy lại vật gia truyền của nhà họ Đường sao?”
Đường Đường cứ thế mặc một chiếc áo khoác dài, xách một chiếc túi nhỏ và bay đến Hong Kong cùng với Trịnh Hữu Tài.
Bách Thụy Điển là nhà đấu giá của gia đình người Anh có quyền thế, luôn chỉ giao dịch hàng chất lượng cao, sự xuất hiện của cây thiên tuế lần
này đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Đường Đường ngồi ở giữa căn phòng đau như cắt da cắt thịt giơ tấm biển lên, đồ của nhà mình vậy mà lại đi đến bước đường này, giá cả không ngừng tăng cao. Trong chốc lát cô không biết cảm giác lúc này của mình là như thế nào.
Mức giá khởi điểm của cây thiên tuế đồng khiến nhiều người chùn bước, dần dà chỉ còn một người nước ngoài ở hàng ghế đầu vẫn đang tranh giành giơ biển với cô.
May mắn thay, giá lúc này có lẽ vượt quá ước tính nên người đó đành bỏ cuộc. Trong lúc cô đang kích động chờ người chủ trì gõ bàn tuyên bố thì phía sau đột nhiên có người giơ biển, trực tiếp tăng thêm 100.000 đô la Mỹ.
Đường Đường tức giận quay đầu lại, lịch sử một lần nữa lặp lại, trong lúc cô ngơ ngơ ngác ngác chưa kịp phản ứng thì vật gia truyền của nhà họ Đường đã rơi vào túi người khác.
Chương trình đấu giá còn chưa kết thúc Đường Đường đã ném lại Trịnh Hữu Tài đang trợn trắng mắt mà đuổi theo người kia.
Lao tới đại sảnh thì thấy Dương Niệm Sâm đang mặc một bộ vest ba mảnh kiểu Anh được may đo tỉ mỉ, đi đôi giày da bóng loáng, lưng thẳng tắp, đang nói chuyện với một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Hai chân cô như đổ chì, nửa ngày cũng không có dũng khí tiến lên một bước.
Bàn tay cô bấu chặt lấy lan can, lòng bàn tay mồ hôi nhão nhão ướt dính, bên tai là giọng nam trầm thấp như tiếng đàn Cello của Dương Niệm Sâm.
—
Cuối cùng ai đó cũng được gặp chồng rồi kìa!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");