(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đường Đường ra khỏi khách sạn Hoa Tháng Năm, chuyện của cô không ai có thể quản, cũng không ai quản được cô, hơn nữa người ở Vân Nam đều không biết cô từng có một cuộc hôn nhân hào môn.
Trong phòng của Dương Niệm Sâm thì cô khóc đến mức thở không ra hơi, thê nhưng vừa ra khỏi cửa đã thay đổi sắc mặt, tất cả sự do dự non nớt lẫn bàng hoàng khó xử đều biến mất toàn bộ.
Tri Thu thu hết cảnh tượng này vào trong mắt, cậu là người biết rõ nhất gút mắc giữa chị gái và chồng cũ thế nhưng bây giờ cậu lại không thể nào hiểu nổi.
Đường Đường đứng bên cạnh bàn gọi điện thoại chỉ trích Phương Tù, giọng nói nhẹ nhàng và giọng điệu lạnh lùng rất không thân thiện nhưng vẫn khiến người ta không thể không tin không phục. Thẩm Vĩnh Thanh gõ cửa đi vào, Đường Đường gật đầu với hắn, đi đến bên cửa sổ sát đất, dáng người thon dài yểu điệu, là bà chủ nhưng lại không đi giày cao gót, mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, không khỏi khơi dậy trí tưởng tượng của người trước mặt. Hắn nhìn một lượt, đợi Đường Đường nói chuyện điện thoại xong.
Cô cúp điện thoại thì hắn mới bước tới: “Vẫn đang bàn chuyện thu mua với tên họ Dương kia sao?”
Ý hắn là chuyện cô đặc biệt tới ở đây, cho rằng cô đã thay đổi kế hoạch kinh doanh của vườn trà Thanh Hà.
Đường Đường nhàn nhạt nhìn hắn: “Ồ, không phải, chị còn có chuyện khác muốn hợp tác với anh ấy.”
Cô trở nên mất kiên nhẫn, cau mày giống như một yêu nữ vô lương tâm: “Cậu đừng xen vào chuyện của chị. ”
Thẩm Vĩnh Thanh tức giận bỏ đi, hắn biết cô đang nghĩ gì, đơn giản là những thứ nên cho hắn thì cô đều cho, còn lại thì cô không hề nợ hắn.
Tri Thu đuổi theo ra ngoài, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào em trai mình: “Lão Tam, đừng nói với anh là…”
Thẩm Vĩnh Thanh tiến lên một bước, may mắn thay cuối cùng anh ta cũng kiềm chế được miệng của mình: “Em chỉ không thích nhìn chị ấy lại dính vào một chỗ với tên họ Dương kia, Dương Niệm Sâm là thương nhân, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn có hại cho chị ấy!”
Lại một ngày nữa Dương Niệm Sâm không ra ngoài, Đường Đường đều biết vì cô đã tìm người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh.
Người phục vụ đẩy xe đồ ăn đa dạng đủ món, còn có một chai rượu vang ướp lạnh, và một bó hoa gồm chín trăm chín mươi chín bông hồng gõ cửa phòng.
Đường Đường chen vào theo xe đẩy đồ ăn, đuôi lông mày lộ ra vẻ sung sướng khi người khác gặp họa: “Dương tổng, chưa được bao lâu mà đã có người tìm tới cửa theo đuổi rồi hả.”
Dương Niệm Sâm mặc vest, đi giày da, trông như sắp ra ngoài, anh cau mày liếc nhìn xe đẩy đồ ăn, rồi nhìn cô.
“Chẳng lẽ không phải em đưa?”
Nụ cười trên mặt Đường Đường đông cứng lại, khịt mũi: “Mới đó mà đã bị vạch trần rồi.”
Dương Niệm Sâm đi tới cửa, cô muốn đi theo, ai ngờ anh lại đi đóng cửa lại. Người đàn ông quay đầu lại nói: “Làm bà chủ có khác, còn chơi vô cùng đa dạng.”
Đường Đường vươn tay muốn ôm lấy anh, anh cũng để cho cô ôm, nhưng sắc mặt không được tốt lắm.
“Tặng hoa hồng cho anh mà anh không thèm nhìn lấy một cái à?”
Dương Niệm Sâm một tay đút túi, tay kia giơ lên nhìn đồng hồ: “Nếu em muốn bàn chuyện hợp tác thì tôi sẵn sàng phụng bồi, còn cái khác thì miễn bàn.”
Đường Đường vấp phải trắc trở, cuối cùng cũng bắt đầu thẹn thùng, ngước nhìn mặt anh, cô không biết rằng tình yêu sẽ có một ngày bành trướng đến mức cô cũng không chống nổi.
“Em, chúng ta nói chuyện… yêu đương cũng không được à?” Đồng tử của Dương Niệm Sâm giãn to ra, tựa hồ có chút kinh ngạc,
nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại: “Trước kia không nói mà bây giờ lại nói? Lúc trước kết hôn thì không nói, ly hôn rồi mới nói à?”
“Đường Đường, sở thích của em đặc biệt thật đấy.”
Hàng mi đen nhánh của Đường Đường chớp chớp, đôi mắt ướt át như nai con, nghe lời châm chọc của anh mà qua tai cô cứ như những lời mật ngọt.
“Thế em theo đuổi anh có được không?”
Mặt cô dày lên, hoàn toàn là vì cô đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc đấu tranh lâu dài nên đã sớm trang bị tường đồng vách sắt cho trái tim của mình.
Dương Niệm Sâm hít sâu một hơi: “Em theo đuổi? Em theo đuổi cái rắm!”
Anh nói tiếp: “Nói gì cũng vô ích, em đem vườn trà Thanh Hà cho tôi trước rồi hẵng nói.”
Vẻ mặt của Đường Đường thay đổi, Dương Niệm Sâm bật cười chế giễu: “Nhìn đi, cái thích đó của em không đáng một đồng, em chỉ muốn che đi những gì em có, đồ của em, tình cảm của em, người khác không chạm vào được, em muốn gì thì người khác cũng phải cho em.”
Anh mở cửa đang định đi ra ngoài, Đường Đường đã nắm lấy cánh tay anh, ấp úng.
Dương Niệm Sâm nói: “Tôi cho em một phút nữa.”
Đường Đường ôm cánh tay anh: “Em không muốn người khác nhúng tay vào vườn trà Thanh Hà, cho nên em trực tiếp đưa tiền cho anh có được không?”
Dương Niệm Sâm tức giận đến mặt mũi trắng bệch, dùng sức kéo tay cô ra: “Được lắm tiểu hỗn đản, em lăn qua chỗ khác đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");