(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đường Đường lấy thân phận là một doanh nhân trẻ về quê đầu tư và làm từ thiện. Cô thành lập quỹ khuyến học lấy tên Đường Trung Bình, chỉ cần là con cháu của thôn Tê Hà đều có thể tới xin học bổng.
Chỉ riêng điểm này thôi đã khiến cả làng ngẩn ngơ xen lẫn thích thú.
Nhà họ Đường, ôi chao, nhà họ Đường… ai có thể ngờ rằng con cháu nhà họ Đường lại có thể thành công đến mức này chứ?
Yên lặng không một tiếng động giống như sấm sét trên đất bằng.
Vài ngày sau, vị trí trưởng thôn đã được thay thế bởi một người họ Lý, bí thư cũ đương nhiên cũng chủ động từ chức đồng thời tiến cử Đường Trung Bình.
Nhưng Đường Trung Bình lại từ chối làm cái chức ấy, nói rằng ông đã già rồi, nên dành cơ hội ấy cho những người trẻ tuổi làm.
Uy danh của nhà Đường đã hoàn toàn được khẳng định từ lúc này, sau đó nhà họ Đường lại bỏ tiền túi ra tu sửa từ đường tổ tiên của thôn Tê Hà đã tồn tại gần trăm năm nay.
Đêm khuya, Đường Đường khoác tay ông nội đi dạo trong sân vườn kiểu nhà Thanh.
Cháu gái của ông nói rằng những đồ vật được chôn ở sau núi có thể lấy ra được rồi. Những bảo vật tượng trưng cho sự quyền thế đó nên bày ra cho người đời chiêm ngưỡng, để chúng nó được thấy ánh mặt trời một lần nữa.
Đường Trung Bình vỗ vỗ cánh tay của cô: “Cháu muốn làm thế nào cũng được.”
Ông nói thêm: “Cháu với Niệm Sâm có chút hy vọng nào không?” Đường Đường cụp mắt xuống: “Chắc là vậy rồi.”
Sợ rằng cả đời này anh cũng không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.
Đường Trung Bình chỉ nói, thật đáng tiếc: “Cháu vẫn còn trẻ, có cố chấp cũng là chuyện thường, thôi có gì cứ từ từ rồi tính.”
Rạng sáng hai ngày sau, một chiếc xe tải vận chuyển được kiểm soát nhiệt độ công nghệ cao khép kín và nghiêm ngặt đã tiến vào vườn trà sau núi.
Ở bên dưới đây có một hầm trú ẩn được đào từ thời Trung Hoa Dân Quốc, trong đó cất chứa toàn bộ những di sản quý giá của nhà họ Đường cùng với phần mộ của cha mẹ Đường Đường.
Các rương đồ cổ liên tiếp được đưa ra ngoài, Đường Đường quỳ gối trước hai ngôi mộ mà rơm rớm nước mắt.
Đường Trung Bình đứng bên cạnh cô, đổ một ly rượu trắng xuống đất, báo cho vong linh người đã khuất.
Ngày hôm nay, số phận bi thảm với biết bao thăng trầm của nhà họ Đường chính thức khép lại.
Mười tám năm trước, trưởng thôn cũ họ Chu vì biết được nội tình nên vào một đêm giông tố đã cùng với hai người đàn ông cường tráng đào bới ngoài cổng đá của hầm trú ẩn.
Ngoài trời tiếng sét đánh ầm ầm, cha Đường có linh cảm chẳng lành, nên đã tới sau núi kiểm tra, nhưng trong lúc tranh chấp đã bị người ta dùng xẻng đập ngã xuống đất.
Máu đỏ hòa với bùn đất xuôi dòng chảy xuống, mẹ Đường vội vàng đuổi theo nhưng cũng một đi không trở lại.
Đường Trung Bình dắt theo đứa trẻ đang khóc lóc đòi cha mẹ, từ phía xa xa đã tận mắt chứng kiến toàn bộ thảm cảnh tê tâm liệt phế ấy.
Một già một trẻ nào có thể liều mạng với hai người cao to kia, ông bịt miệng cháu gái nói ‘ngoan, chờ một chút’.
Khi hai gã đàn ông đều đã vào hầm trú ẩn, Đường Trung Bình tiến đến cửa hang, tìm thấy công tắc trong đám cỏ dại, ‘ầm’ một tiếng, cánh cổng sắt được chế tạo để bảo vệ đồ cổ xuyên đất hạ xuống.
Kẻ cắp thích bảo bối vậy thì cứ để cho bọn chúng vĩnh viễn ở cạnh bảo bối đi.
Sự mất tích của hai đương gia đã khiến nhà họ Chu luôn canh cánh trong lòng, mà nhà họ Đường thân cô thế cô lại không có cách nào đòi lại công bằng cho huyết mạch của mình.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*, đây là sự thật tàn nhẫn. Bọn họ không thể nào đấu tranh lại với hoàn cảnh chung lúc này, lựa chọn duy nhất chỉ có thể là nằm im chờ đợi thời cơ.
*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.
Đường Trung Bình cũng từng nghĩ đến việc bán đồ cổ để đòi lại công bằng cho con trai và con dâu, nhưng nếu một khi kho báu của nhà bọn họ lộ ra sẽ chỉ kéo thêm những kẻ họ Chu thứ hai, thứ ba, thậm chí là vô số kẻ hám của khác.
Nhà họ Đường chịu đựng mười mấy năm nay chính là chờ đợi ngày hôm nay, ngày mà con cháu nhà họ có thể vùng lên.
Hôn sự mà ông định cho Đường Đường tự nhiên cũng là phần trù tính cho tương lai, thế nhưng cháu gái của ông đã không muốn dựa dẫm vào người khác thì cứ tùy nó đi.
Cổ vật được vận chuyển đến Tấn Đông, được Nhà đấu giá Hải Đường thu làm bảo vật của cửa hàng, ba trong số đó là di vật văn hóa cấp một, được bàn giao cho nhà nước một cách rầm rộ, cũng là cách tốt nhất để tuyên truyền.
Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Đường Đường lại bay về Vân Nam.
Những uất hận, đau đớn, buồn phiền năm xưa chôn chặt trong người không thể nói ra, đến nay đã dần biến mất theo những đồi trà bát ngát dưới trời xanh mây trắng.
Khi cô tới vườn trà Thanh Hà, một người quản lý xoa mồ hôi tiến vào, nói có một nhà thu mua tìm gặp.
“Vĩnh Thanh đâu?”
“Phó tổng đi Côn Minh rồi.”
Đường Đường uể oải ngồi trên ghế mây, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, bảo Tri Thu qua đó xem thử.
Tri Thu cũng đang thoải mái ngồi trên ghế: “Em lại không hiểu mấy thứ đó, đi làm gì cho mất thời gian.”
“Sao mà em lại không có tiền đồ như vậy! Không hiểu thì sao không đi theo em trai của em mà học tập?”
Đường Đường đạp cho cậu một cái rồi sốc lại tinh thần đứng dậy. Haizz… vẫn còn rất nhiều thử thách đang chờ đợi cô chinh phục trong tương lai đây…
Cô hăng hái đi ra ngoài, vài chấm đen xuyên qua rừng thông, ánh mặt trời bỗng trở nên chói lóa hơn khiến cô không nhìn rõ.
Vì vậy cô cầm quạt hương bồ che lên đỉnh đầu, đứng ở trong hành lang chờ đợi, tim đập thình thịch liên hồi như muốn xông ra khỏi lồng ngực.
Dương Niệm Sâm chỉnh lại tây trang rồi đưa tay ra: “Xin chào Đường tổng, kẻ hèn họ Dương, cứ gọi tôi là Niệm Sâm là được.”
Bàn tay cầm quạt hương bồ run lên, hàm răng lập cập chua chát, một doanh nhân khôn khéo ngay lập tức trở thành một kẻ lỗ mãng.
Khung cảnh giống như lần đầu tiên cô gặp anh.
Người ta thì nho nhã lễ độ, còn đầu óc cô thì trống rỗng.
“À à…” Cô theo bản năng vươn tay ra, rồi chợt nhận ra tay mình toàn mồ hôi thế là lại luống cuống chà lau lên quần, càng nhìn càng thấy ngu ngốc.
*Quạt hương bồ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");