Niệm Đường – A Man

Chương 71




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đường Đường nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, bên ngoài có tiếng côn trùng kêu râm ran, xa xa lại có tiếng ếch nhái ngoài đồng kêu inh ỏi.

Cô gối lên cánh tay, vuốt ve cánh tay và lòng bàn tay của mình, và rồi một ý nghĩ bất chợt hiện ra như thể có Dương Niệm Sâm ở đây.

Về phần Thẩm Vĩnh Thanh, tinh lực tràn trề khiến hắn không thể nào đi vào giấc ngủ được nên mới sáng sớm đã đánh xe đi ra ngoài.

Hắn vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại với mấy quản lý của vườn trà đang ngáp dài ngáp ngắn ở quán trà Điếu Chân.

Một bàn đồ ăn sáng lớn được bày lên, mùi thơm nồng của Phổ Nhĩ xông vào mũi họng, Thẩm Vĩnh Thanhcầm lên nhấp một ngụm nói: “Tạm dừng kế hoạch trước đó lại.”

Có người lập tức lên tiếng: “Tại sao? Chẳng lẽ lại để một đứa con gái miệng còn hôi sữa nhúng tay vào hay sao? Thôn trang của chúng ta lớn như vậy cô ta làm sao mà kham nổi?”

Rõ ràng là những người này đã thành lập một nhóm nhỏ lợi ích do Thẩm Vĩnh Thanh cầm đầu, Thẩm Vĩnh Thanh sẽ phụ trách phân chia tiền hoa hồng cho bọn họ nên bọn họ mới phục hắn.

Trước khi tiến hành kiểm kê lại tài sản thì hắn ta đã sắp xếp đâu vào đấy hết rồi, các khoản thu chảy vào túi riêng của bọn họ đều đã được lấp liếm hết.

Các loại chi phí và thu nhập của vườn trà đan xen lẫn lộn với nhau cả lên, nhiều khoản còn chưa được cho vào sổ sách, cho dù là ai tới tra thì cũng đến vậy thôi.

Thẩm Vĩnh Thanh gõ ngón tay lên bàn: “Không đơn giản như mấy người nghĩ đâu.”

Ý tưởng của hắn đã thay đổi, nhưng không hoàn toàn là như vậy, tất cả còn phải xem xét hành động với suy nghĩ của Đường Đường bên kia rồi điều chỉnh theo.

“Nhiều năm như vậy rồi chúng ta vẫn duy trì hình thức công xưởng nhỏ, cho dù có thu được quyền sở hữu vườn trà vào tay thì cũng có thể kiếm được bao nhiêu tiền đâu chứ? Mấy người nên đi ra bên ngoài mà nhìn thử xem, kinh tế bên ngoài biến động theo từng ngày, nếu như không chịu đổi mới thì thứ trong tay chỉ là cặn bã, sớm muộn cũng sẽ bị xã hội đào thải.”

“Đến lúc đó mấy người tưởng mình có thể ngồi thoải mái rung đùi uống trà như bây giờ được nữa à?”

Những người này trước đây vốn làm việc dựa theo hoàn cảnh, muốn làm chuyện gì thì cũng chỉ trong một giây đã đi đến quyết định, Thẩm Vĩnh Thanh khuyên bọn họ không nên quá sốt ruột.

Mãi cho đến khi Đường Đường hoàn thành xong cuộc khảo sát thị trường ở Vân Nam cô mới phát hiện ra rằng ngành trà dù cao cấp đến

đâu cũng chỉ được bán trong nước, có nhiều chủng loại nhưng không có sản phẩm trọng tâm.

Một số ít được xuất khẩu ra nước ngoài nhưng vẫn phải tuân theo chính sách của phía Chính phủ, lợi nhuận vừa thấp mà vừa không có tiếng tăm gì.

Một thời gian sau, một loại trà cổ giá cao ngất ngưởng đột nhiên xuất hiện trên thị trường, nghe nói là 20g bột trà Phổ Nhĩ được bảo quản từ thời dân quốc, chẳng mấy chốc đã có người hét cái giá trên trời lên đến 20 vạn. (Hơn 685tr VND)

Vừa liên quan đến trà lại liên quan đến đồ cổ nên không thể nói là Đường Đường không động tâm.

Đối với cái khứu giác đột nhiên nhảy ra này, thậm chí cả kế hoạch kinh doanh khổng lồ sau này, mỗi khi nghĩ đến, còn không phải do đi theo người chơi hệ tư bản Dương Niệm Sâm lâu ngày nên mưa dầm thấm đất hay sao. (Ý là chị ngửi thấy mùi cơ hội ó)

Đường Đường cùng cặp anh em song sinh đi bái phỏng vị đang bảo quản bộ trà Phổ Nhĩ kia, cuộc đàm phán giữa bọn họ cũng vô cùng gay cấn.

Không ai muốn tự dưng lại nhảy đâu ra một kẻ muốn cùng mình chia một bát canh, mà muốn chia thì đương nhiên phải đổi lại bằng một lợi ích gì đấy càng có giá trị lớn hơn nữa.

Sau đó bánh bột trà Phổ Nhĩ được đưa gia bán đấu giá được mấy trăm vạn, giá trị thật của nó thì không cần người khác quan tâm, bọn Đường Đường chỉ cần xào cho sự kiện ngàn năm có một ấy nổi lên, nháy mắt đã kéo theo cơn sốt hồng trà trên cả nước.

Cô ngay lập tức lập nên Tập đoàn Công nghiệp Trà Bảo Sơn, mấy vườn trà lớn sau khi được hợp nhất thì lại phân thành mấy công ty con.

Một công ty con quả thực chính là kế sách vẹn cả đôi đường, pháp nhân có thể là chủ sở hữu của khối tài sản – Đường Trung Bình, mà cũng có thể chuyển giao cho một người khác để có được dòng tiền lưu động.

Đến lúc này thì những người phụ trách vườn trà không thể không thừa nhận mình vô cùng thiển cận, còn có thể nói được cái gì nữa?

Bọn họ cứ thế thuận theo trở mình thành lão tổng của một công ty con.

Hằng năm mỗi công ty con chỉ cần giao nộp lại một phần thu nhập, hơn nữa bọn họ phải tự dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm ra tiền.

Về phần Thẩm Vĩnh Thanh, hắn giữ chức Phó tổng tại tập đoàn, đồng thời chịu trách nhiệm giám sát hoạt động công ty trà có giá trị nhất của nhà họ Đường.

Lúc này Đường Đường mới cảm thấy tất cả tính toán của cô cuối cùng đều đã được giải quyết ổn thỏa. Nếu như trước đó cô cố tình đòi lại số tiền mà bọn họ bỏ túi riêng thì sẽ ra sao?

Đương nhiên là khi đó tất cả đều sẽ sụp đổ, chắc chắn bọn họ sẽ trở thành một trở ngại cho con đường làm ăn của cô sau này.

Thứ có thể đoàn kết yêu ma quỷ quái trên đời này chỉ có ích lợi.

Năm nay, chỉ một dòng Phổ Nhĩ thôi đã kiếm về cho cô không biết bao nhiêu là tiền, sức mạnh và sự quyến rũ của tiền tài đã cho phép Đường Đường có cho mình một chuỗi công nghiệp tích hợp sản xuất và tiếp thị.

Các công ty con thuộc tập đoàn được thành lập chưa đến một năm đã có các công ty đầu tư nước ngoài sẵn sàng thu mua với giá cao.

Đương nhiên là cô không để điều đó xảy ra. Từ trà cổ cho đến các loại trà mà người bình thường uống hàng ngày, lợi nhuận thu được không thua gì đồ cổ tại các trung tâm đấu giá.

Bên kia cũng hỏi liệu họ có thể đầu tư vào cổ phiếu hay không nhưng cũng bị cô từ chối.

Bởi vì cô ghét cay ghét đắng cái cảm giác bị người khác khống chế, ghét cay ghét đắng hơn hai mươi năm nay.

Những cây con bé nhỏ vì không chịu được ánh nắng mặt trời mà ngã xuống nên cô càng cần trở thành một cây đại thụ chèo chống, che chở cho nhà họ Đường.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.