Niệm Đường – A Man

Chương 51




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giáo sư Viên bắt đầu thúc giục: “Tháng trước em còn nói gần như xong rồi, sao mà đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn thành?”

Vừa nói xong anh ta cũng tự ý thức được giọng điệu của mình không ổn bèn chữa cháy: ”Em làm xong tôi còn phải chỉnh sửa, xong rồi còn phải gửi cho mấy trung tâm sách báo đi đầu, chờ đến khi có kết quả cũng đã là đầu xuân năm sau rồi, thời gian thực sự rất gấp.”

Thực ra anh ta còn chưa nói một nửa câu sau, đưa cho mấy trung tâm sách báo xong anh ta còn muốn mang nó đi bình xét tác phẩm cấp quốc gia, trước đó đương nhiên là phải đi bôi trơn, móc nối quan hệ rồi.

Tài nguyên luôn có hạn nhưng nhân tài của một đất nước thì không có giới hạn, một số Giáo sư không biết tranh thủ, làm việc cật lực cả đời nhưng rồi mãi cũng không nhận được vinh dự xứng đáng.

Đường Đường thực sự đang hoàn thiện luận văn, ở giai đoạn kết thúc Giáo sư Viên còn để cô em họ Viên Xuân của anh ta cũng tham gia với

danh nghĩa là giúp thu thập thông tin và chỉnh sửa bản thảo.

Sự gia nhập của Viên Xuân ngược lại lại làm chậm tiến độ, Đường Đường không quen với việc bên cạnh luôn có người ríu rít làm cô phân tâm.

Khi kỳ thi cuối kỳ đến gần, cô đến thư viện để học thêm, thuận tiện kéo cô bạn Vạn Hà ra khỏi phòng ngủ đổi gió.

Vạn Hà cứ do dự mãi, cô nhút nhát nên không dám nói xấu sau lưng người khác.

Đường Đường vừa thấy cô bạn như vậy đã biết cô ấy có lời muốn nói: “Không sao đâu, cậu nói đi, miệng mình rất kín.”

Vạn Hà chỉnh lại mắt kính thật dày: “Viên Xuân cũng tham gia vậy cậu thì sao?”

“Ừ.”

“A Đường, cậu phải chú ý vào, đặc biệt là phần đề tên cuối cùng của luận văn. Viên Xuân đâu đủ tư cách để tham gia vào dự án này?”

Việc các nghiên cứu sinh làm đề tài xong thành quả lại bị các Giáo sư, Tiến sĩ dẫn dắt chiếm đoạt cũng không phải là hiếm.

Đường Đường nắm lấy tay Vạn Hà, cô bạn vô cùng thẹn thùng, muốn rút tay ra.

“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”

Mặt cô bạn đỏ bừng: “Thật ra thầy dẫn dắt của mình là một người rật tốt, hay là mình giới thiệu cậu với thầy ấy nhé?”

Thành tích của Vạn Hà rất xuất sắc, được đặc cách học nghiên cứu sinh trước một năm và được Giáo sư Hoàng – một người có chuyên môn trong khoa nhìn trúng.

Việc thành quả luận văn thuộc quyền sở hữu của mình hay không thì đối với Đường Đường cũng không phải chuyện gì lớn.

Miễn là quyền lợi được trao đổi bình đẳng thì cô thấy cũng không đến nỗi nào.

Nhưng nếu như có người muốn ỷ thế hiếp người thì cũng không dễ như vậy đâu, cứ để xem đến lúc đó Giáo sư Viên có thể làm được cái gì.

Gần một tháng sau cô gửi bản thảo lên, Giáo sư Viên vui sướng không giấu nổi, sắc mặt rất tốt, bảo cô chờ tin vui vào đầu năm sau.

Ký túc xá dần dần thưa thớt, nhưng Đường Đường vẫn như cũ ở lại cho đến khi người bận trăm công nghìn việc là Dương Niệm Sâm bớt chút thời gian về Tấn Đông ăn Tết.

Không ngờ vừa tới sân bay, Đường Đường ăn mặc trang điểm vừa đẹp vừa lộng lẫy, quả thực là cảnh đẹp hiếm có khó tìm đã gặp phải vụ cướp sáng giá đầu tiên trong đời.

Lúc này đã hơn một giờ sáng nên sân bay lớn vắng tanh, Tri Thu chở cô đến cổng số 2, sau đó lái xe xuống bãi gửi xe bên dưới.

Tri Thu chân trước vừa đạp ga đi, chân sau đã có một người đàn ông lao ra, vội vàng chạy tới kề dao vào eo cô.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mít: “Khôn hồn thì đưa điện thoại với túi xách ra, anh đây sẽ thả cho cô em một con đường sống.”

Đường Đường trề môi, không đưa, trong túi còn có một món quà đặc biệt mà cô muốn tặng cho anh chồng đại gia của mình nữa đó.

Cách đó vài trăm mét, Tri Thu đột ngột phanh gấp, nhảy ra khỏi xe rồi phi như bay về phía bên này.

Tên cướp thấy vậy bèn cậy mạnh giật lấy đồ rồi quay đầu chạy, thì ra ở phía đối diện còn có xe đồng lõa đang chờ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi Đường Đường chỉ kịp cô một tiếng thì tên cướp bị một chiếc xe màu đen tông trúng.

Dương Thận bước xuống, rút điện thoại gọi cho cảnh sát, cuối cùng an ninh bên trong sân bay cũng có phản ứng, khống chế được tên đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất.

Dương Thận cúi xuống nhặt túi xách và điện thoại của cô lên, cúp điện thoại rồi đưa chúng trả lại cho cô, thở dài xin lỗi: “Đồ của em hình như đều bị cán nát hết rồi.”

Dương Niệm Sâm vừa xuống khỏi chuyến bay quốc tế ra đến sảnh đón người đã thấy ở phía xa xa anh cả của mình đang ngồi xổm trước mặt Đường Đường, kéo tay cô nói chuyện vô cùng thân mật.

Anh cố ý đứng nhìn vẻ mặt của Đường Đường, nhìn đến mặt trầm như sắt.

Trên mu bàn tay của Đường Đường có một vết cắt đang rỉ máu, là tên trộm lúc nãy không cẩn thận làm sượt qua.

Lúc đầu cô còn không chú ý, nhưng những giọt máu ấm ‘tí tách’ không ngừng chảy xuống chiếc áo khoác trắng trông vô cùng chói mắt thì mới phát hiện ra.

Dương Thận mượn hòm thuốc của sân bay, thành thạo giúp cô xử lý vết thương.

Khi cồn vừa đụng vào miệng vết thương thì Đường Đường nhịn không được mà nói: “Cảm ơn anh nhé, thao tác của anh nhìn không khác gì mấy bác sĩ cả.”

Dương Thận cười: “Niệm Sâm không nói cho em biết à? Tôi lúc còn bé thân thể không được tốt lắm, quanh năm suốt tháng làm bạn với thuốc trung y lẫn tây y, sắp thành một nửa bác sĩ chuyên nghiệp đến nơi rồi.”

Đường Đường nhìn nước da của anh ta, quả thực là người từng mang bệnh nên mới có thể chăm thành cái bộ dáng yếu đuối mong manh như ngọc này được.

Lại nói thêm hai câu lời hay ý đẹp thì trên đỉnh đầu bỗng bị một bóng đen u ám bao phủ.

Dương Niệm Sâm mặc một chiếc áo khoác dài bằng vải len mỏng, như một mũi kiếm mạnh mẽ chọc thủng bầu không khí hòa hảo giữa hai người.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.