(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Xa xa, dưới gốc cây lộc vừng đầu thôn, thấp thoáng một bóng người gầy guộc.
Ô tô còn chưa dừng hẳn thì Đường Đường đã nhảy xuống.
Ông nội mặc một bộ đường trang pha lụa, không mới không cũ nhưng được giặt rất sạch sẽ, mượt mà.
Đây là một ông lão đã trải qua vô số “bi hoan ly hợp” nhưng vẫn như cũ lấy sự hiền lành, tốt bụng của mình đối xử với người khác.
Đường Đường nhìn từng đường nét trên trán ông, rồi vô số sương gió chồng chất nơi khóe mắt, còn có khóe môi đượm ý cười, cô gọi một câu “ông nội”.
Ông nội, cháu đã về.
Đường Trung Bình vỗ vỗ bả vai cô: “Bé con, về là tốt rồi.” Ông chỉ chỉ cái trán của cô: “Gặp rắc rối?”
Đường Đường khẽ “hứ” một tiếng, nắm lấy cánh tay của ông nội: “Mới không phải đâu, là cháu không cẩn thận bị đụng trúng thôi.”
Ông nội nhìn trên dưới một lượt: “Ồ, là người lớn rồi.”
Tri Thu theo sau bước tới, ông nội gật đầu với cậu: “Còn tốt chứ?” “Khá tốt.”
Đường Trung Bình chắp tay sau lưng, Dương Niệm Sâm tiến về phía ông lễ phép chào hỏi.
“Lần này vẫn ở khách sạn hả?”
Dương Niệm Sâm suy tư hai giây: “Nếu mà tiện thì cháu sẽ ở nhà.” Nhà ở đây đương nhiên là chỉ Đường gia.
Mấy người đi bộ về, từ đường lớn tới đường nhỏ, cho đến khi rẽ tới một con đường đá xanh xe không đi được nữa thì có người tiến tới xách hành lý mang vào Đường trạch.
Đường trạch là một dinh thự cổ, và đây cũng là dinh thự cổ có quy mô lớn và hiếm hoi trong thôn còn lưu giữ được từ thời nhà Thanh.
Vì những lý do liên quan đến lịch sử của dòng họ Đường nên so với những người dân dòng chính trong thôn thì ông có thể coi là ngoại tộc.
Kể từ những năm 40-50 đến nay, dân thôn Tê Hà một mặt thì phỉ nhổ Đường gia, một mặt lại âm thầm hâm mộ, ghen ghét sự thần bí của gia tộc này.
Đối với những họ hàng xa phú quý đến thăm thì bọn họ cái gì cũng có thể nói.
Chú Bùi – người làm nhiều năm cũng là duy nhất trong nhà đã pha sẵn một bình trà Long Tỉnh.
Có một khung chữ được treo ngay trên chiếc bàn bát tiên.
Dương Niệm Sâm ngay từ lần đầu tiên đến thăm đã nhìn thấy nó – Bảo tặng chân quân tử, Phật độ người có duyên –. (Kho báu, trân bảo tặng cho người đàn ông đích thực)
Đường Đường bị sai đi làm việc khác.
Cho dù ông nội không nói thì cô cũng không muốn nói chuyện khi có mặt Dương Niệm Sâm ở đây.
Đường Trung Bình uống một hớp trà: “Cậu với bé con có hiểu lầm gì à?”
Dương Niệm Sâm cũng rất ngạc nhiên trước sự nhạy cảm và sáng suốt của ông lão: “Không có chuyện gì đâu ạ.”
Đường Trung Bình cũng không quá để tâm chút việc cỏn con giữa mấy đứa nhỏ, cười cười đổi chủ đề.
Bàn cờ vừa khai thì luôn không thiếu đề tài để nói.
Nhưng cuối cùng cũng vòng về hành trình của Đường Đường tại Bắc Kinh, còn có Yên Thụ Đồ thời Nam Tống.
“Lý Thiếu Xuân – sư huynh của bé con, chắc cậu cũng chưa gặp qua nhỉ?”
“Thằng bé là một thanh niên có triển vọng, hiện tại đang là Cục phó Cục Di tích và Văn hóa, nghe nói còn chuẩn bị được thăng chức.”
“Mấy đứa nó từ nhỏ đã có quan hệ tốt, cũng không khác anh em ruột là bao.”
“Bé con khi còn nhỏ vẫn luôn đi theo bên người ông, vì con bé lưu luyến gia đình nên việc đến trường chậm trễ hơn so với những đứa trẻ bình thường.”
Sau khi dùng xong cơm tối, trong đầu Dương Niệm Sâm vẫn còn vang vọng câu đánh giá của Đường Trung Bình dành cho vị hôn thê của anh – không biết nhiều về đạo lý đối nhân xử thế bên ngoài xã hội.
Niệm Sâm, sau này mong cậu sẽ thật bao dung con bé. Thật bao dung.
Sau đó, anh liền thấy vali hành lý của mình đang bị bỏ lại lẻ loi một mình ở ngoài gian phòng phía tây.
Cũng không phải là đứng thẳng mà là nằm ngả nghiêng nơi chân tường. Thư lý Kim sẽ không làm việc như vậy.
Khả năng duy nhất chính là bị người ta ném ra ngoài một lần nữa. Anh xách vali lên và đi đến trước căn phòng đèn đuốc sáng rực.
Ánh sáng xuyên qua những khe hở trên cánh cửa sổ được chạm khắc rỗng, nhẹ nhàng hắt lên gương mặt tối tăm của anh.
Dương Niệm Sâm mở cửa tiến vào, bên trong ngoại trừ chiếc tủ hai cánh cũ, một chiếc bàn vuông thì chỉ còn lại một chiếc giường lớn bằng gỗ gụ[1].
[1] Gỗ gụ là loại gỗ tốt được xếp vào nhóm gỗ quý tại Việt Nam, gỗ gụ có màu vàng nhạt, hay vàng trắng, để lâu sẽ chuyển sang màu nâu thẫm.
Phía trên cửa giường được treo một tấm màn sợi nhỏ màu trắng như tuyết, bên trong được phủ bằng một lớp vải mềm trơn, cứ thế tạo thành một không gian độc lập ở bên trong, không khỏi khiến cho người ta nghĩ
nhiều. (nghĩ đen tối ý hehe🤭)
Đường Đường mới vừa sấy tóc xong, mái tóc đen buông xõa trên bộ đồ ngủ màu trắng sữa, ngồi bên cửa sổ viết tĩnh tâm chú bằng chiếc bút lông sói.
Nhìn cô giống như một tiểu thư khuê các được nuôi lớn trong khuê phòng ngày xưa vậy.
Nghe tiếng động còn tưởng là Tri Thu, nhưng chưa kịp quay đầu lại thì Dương Niệm Sâm đã đặt hai tay lên vai cô.
Hơi thở ấm áp mà ảm đạm phả vào sườn mặt của cô. “Ai cho anh vào?”
Vừa nói vừa vặn vẹo muốn tránh thoát.
Đường Đường thấy vali hành lý của anh đang đặt một bên thì lại bắt đầu khẩn trương: “Phòng của anh ở bên cạnh!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");