Thẩm Đình Vị làm xong mấy chuyện này, mới tìm một miếng băng cá nhân từ trong hòm thuốc ở phòng khách, dán lên mép vết thương bị thấm nước đã bắt đầu trắng bệch ở trên đầu ngón tay.
Như làm một món quà đáp lễ vì Liên Quyết đã tặng cậu hoa hồng, cậu chuẩn bị một bữa tối phong phú, trong lúc đang nấu cơm Khang Đồng gọi điện thoại đến, nói đêm nay mình muốn ở lại nhà của bạn học, hỏi cậu có được hay không.
Thẩm Đình Vị không thể quyết định được, cầm điện thoại đi lên lầu gõ cửa thư phòng của Liên Quyết.
Qua nửa phút Liên Quyết mới đi ra mở cửa, chỉ nhìn Thẩm Đình Vị mà không nói gì.
Thẩm Đình Vị đọc ra được chữ không vui từ gương mặt không có quá nhiều biểu cảm của hắn, chỉ chỉ điện thoại ở trong tay, nói với Liên Quyết: "Bạn học của Khang Đồng tổ chức một bữa tiệc nhập học ở nhà, đêm nay có thể ở lại chỗ của bạn học hay không?"
Liên Quyết cũng không có nhanh chóng trả lời, mà là đặt ánh mắt lên gương mặt của cậu, sau đó vẻ mặt trở nên càng không vui hơn.
Liên Quyết không nói được cũng không nói không được, mà là trực tiếp nhận điện thoại từ trong tay cậu, hỏi đầu bên kia điện thoại: "Bạn học nào?"
Khang Đồng nghe thấy giọng của Liên Quyết dường như có hơi khẩn trương, tỉ mỉ bảo cáo với Liên Quyết tên và địa chỉ nhà của bạn học, dường như còn đưa ra một số lời cam đoan về hoạt động, Thẩm Đình Vị cúi đầu, không nghe được rõ.
Cậu hơi thất thần nghe Liên Quyết thỉnh thoảng dùng lời nói ngắn gọn đáp lại Khang Đồng, chậm chạp nhận ra, vừa rồi Liên Quyết có phải là đang chờ mình giải thích.
Đợi Liên Quyết nói chuyện với Khang Đồng xong, trả điện thoại lại cho Thẩm Đình Vị, cậu nhận lấy, nói với Liên Quyết: "Bữa tối sắp làm xong, 10 phút nữa là có thể ăn cơm."
Liên Quyết "ừ" một tiếng, xoay người vào thư phòng, Thẩm Đình Vị nhìn bóng lưng của hắn, nói rất nhanh cũng rất nhỏ: "Hoa Hồng vừa nãy ——"
Không đợi cậu nói câu "tôi rất thích" ra khỏi miệng, thái độ của Liên Quyết giống như rất thiếu kiên nhẫn, như thể không bằng lòng tiếp tục chủ đề này, lạnh nhạt ngắt lời: "Lâm Sâm chuẩn bị."
Lời nói chưa nói xong của Thẩm Đình Vị cứ nửa vời như vậy mà mắc kẹt ở trong cổ họng.
Cậu cũng không phải là hoàn toàn không nghi ngờ hành vi tặng hoa hồng cho cậu của Liên Quyết, vì vậy mà nghĩ lại vừa rồi đúng thật là Liên Quyết chỉ cầm hoa về, cũng không có "tặng", thế nên khi Liên Quyết nói ra câu này ở trong lòng cũng không có sinh ra nỗi thất vọng quá lớn, chỉ là lời nói bị chặn lại một nửa khiến cậu cảm thấy lồng ngực khó chịu, cuối cùng trước khi cánh cửa thư phòng hoàn toàn khép lại nói một câu: "À, được......"
Thẩm Đình Vị bưng món ăn cuối cùng lên bàn ăn, nơi đặt đĩa ăn trông có vẻ hơi chặt.
Thẩm Đình Vị trì trệ ý thức được nếu như buổi tối Khang Đồng không về nhà, cũng chỉ có cậu và Liên Quyết hai người ăn bữa tối, mình làm nhiều món như vậy thì có hơi lãng phí.
Liên Quyết rất đúng giờ, 10 phút sau khi cậu xuống lầu cũng đi xuống từ trên lầu.
Thẩm Đình Vị để ý hắn liếc nhìn bó hoa hồng ở trên bàn một cái, động tác đưa tay kéo ghế dừng lại không đủ một giây, ngay sau đó bình tĩnh ngồi xuống ở trước bàn.
Nét mặt của hắn dường như đã thả lỏng hơi vừa rồi một chút, nhưng cũng không lộ ra quá nhiều, khi Thẩm Đình Vị muốn tìm ra một cảm xúc rõ ràng hơn ở trên mặt hắn, Liên Quyết đã thuận tay bắt đầu ăn cơm trước.
Thẩm Đình Vị muốn giải thích với Liên Quyết về hành vi vừa nãy của mình, mấy lần ngẩng đầu lên nhìn về phía Liên Quyết, Liên Quyết đều dùng vẻ mặt lạnh nhạt mà giữ yên lặng, trông có vẻ không có ý muốn giao lưu với cậu chút nào, thế là nhịn xuống, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Hoa là Lâm Sâm mua, có lẽ Liên Quyết căn bản không thèm để ý cậu có thích hay không hay là phải xử lý như thế nào.
Liên Quyết không ăn quá nhiều, chén canh mà Thẩm Đình Vị đã múc cho hắn ở trong tầm tay thậm chí một ngụm cũng không uống, đơn giản ăn no xong thì rời bàn ăn trước.
Thẩm Đình Vị vì vừa mới nôn, trong dạ dày vẫn còn cảm giác khó chịu mơ hồ, cũng không ăn gì nhiều.
Liên Quyết không cho phép ở trong nhà có món ăn được hâm nóng lần thứ hai, hồi đầu Thẩm Đình Vị không hiểu rõ thói quen của hắn, buổi trưa còn dư lại rất nhiều chân gà đến bữa tối hâm nóng thêm một lần rồi bưng lên, Liên Quyết một đũa cũng không động, khi Khang Đồng muốn gắp lên một miếng bị hắn liếc nhìn, rụt rè thu đũa về.
Sau này Thẩm Đình Vị bắt đầu kiểm soát lượng món ăn, cho dù đến cuối cùng vứt thức ăn thừa đi cũng không hề đau lòng.
Nhưng hôm nay cậu làm quá nhiều đồ ăn, suy đi nghĩ lại, vẫn đem hai món ăn chưa đụng vào chút nào bỏ vào tủ lạnh, nghĩ trưa mai nhân lúc Liên Quyết không có ở đây hâm lại là vẫn có thể ăn, chỉ hơi đau lòng mà vứt phần thức ăn thừa đi.
Dọn dẹp bàn ăn xong, cậu để chén dĩa vào trong máy rửa bát, lau sạch tay đi ra khỏi phòng bếp.
Thời gian còn quá sớm, Thẩm Đình Vị không biết về phòng thì làm cái gì, thế là trở lại phòng khách ngồi xuống trước sofa, mở TV lên, chuyển đến một kênh chiếu phim triều hình vào khung giờ vàng buổi tối.
Cậu chẳng có mục đích mà xem quảng cáo một lát, lại bất giác nghĩ đến bó hoa kia.
Cậu nghĩ một hồi, lấy điện thoại ở trong túi ra, soạn một tin nhắn lịch sự, bày tỏ cảm ơn, gửi qua cho Lâm Sâm.
Lâm Sâm có thái độ khác thường không có lập tức trả lời tin nhắn Wechat của cậu, Thẩm Đình Vị cũng không cố tình chờ, quảng cáo ở trên TV cuối cùng cũng kết thúc, chuyển sang đoạn giới thiệu phát sóng của khung giờ vàng.
"——Tiếp theo đây, bạn sẽ được xem tiết mục đêm Thất Tịch đặc biệt《 Vở kịch cầu ô thước* 》mà đài chúng tôi đã chuẩn bị vì bạn, đêm nay khách mời tham gia diễn xuất gồm có ——"
*Là cây cầu mà Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau ý.
Không đợi được đoạn giới thiệu của phim truyền hình, Thẩm Đình Vị bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Thời gian giới thiệu rất dài, có một đoạn lớn là poster và danh sách các minh tinh biểu diễn trong đêm hội tối nay, phần giới thiệu khách mời dài dòng lại buồn tẻ, Thẩm Đình Vị hơi muốn chuyển kênh, lại hiếu kỳ "đêm Thất Tịch" là cái gì, thế là lại đặt điều khiển từ xa xuống.
Màn hình TV đúng giờ bắt đầu chiếu phim, đầu tiên là cảnh của một hội trường, đêm hội được trang trí thành phong cách cổ kính, vị MC đứng trên sân khấu cũng mặc cổ phục, hoá trang đặc biệt, khiến Thẩm Đình Vị sinh ra một ít hứng thú.
"Xin chào tất cả mọi người ngồi trước màn hình TV và xem trên mạng, lại đến mùng bảy tháng bảy âm lịch hằng năm, chào đón ngày lễ truyền thống mỗi năm một lần của chúng ta —— đêm Thất Tịch."
Vị MC trong TV bảo hôm nay là mùng 7 tháng 7, vậy mà ở trên lịch ngày hôm nay lại là ngày 26 tháng 8, Thẩm Đình Vị đã không còn kinh ngạc giống như lần đầu tiên biết đến loại lịch âm.
Thời gian cậu bước vào thế giới này đã lâu, đã sớm hiểu rõ người ở nơi này có hai cách ghi lịch, chỉ là cậu còn chưa phải là rất quen thuộc, cho nên hiện tại mới hiểu được thì ra cái "đêm Thất Tịch" này cũng là một ngày lễ truyền thống quan trọng ở thế giới này.
Hai vị MC kẻ xướng người hoạ mà mở màn, giải thích về điển cố và lai lịch của tết Thất Tịch, Thẩm Đình Vị cảm thấy hiếm lạ, cũng nghe rất nghiêm túc.
"Nghe nói mùng bảy tháng bảy hằng năm, Ngưu Lang và Chức Nữ ở trên trời sẽ gặp gỡ ở cầu ô thước......"
Điện thoại di động đặt ở trong túi của Thẩm Đình Vị rung lên một cái, cậu một bên nghe TV, một bên cầm điện thoại ra xem, là tin nhắn trả lời mà Lâm Sâm gửi đến cho cậu, một tin rất ngắn gọn: ?
Thẩm Đình Vị nhìn dòng tin nhắn này, không kịp hiểu rõ hàm ý của dấu chấm hỏi này.
Đối phương lại rất nhanh thu hồi dấu chấm hỏi kia, câu từ cũng trở nên hơi chặt chẽ cẩn thận: Xin lỗi Thẩm tiên sinh, tôi vừa xem Wechat.
Bó hoa hồng kia là Liên tổng tự mình lựa chọn, câu cảm ơn này tôi nhận thì ngại, cậu hẳn là nên cảm ơn Liên tổng.
Trong lúc Thẩm Đình Vị thất thần nhìn chằm chằm dòng tin nhắn này, vị MC ở trên TV vừa vặn nói đến: "Thế là tết Thất Tịch vẫn luôn được xem là "ngày lễ tình nhân truyền thống" ở trong lòng chúng ta ——"
Thẩm Đình Vị nghe thấy câu nói đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua TV, điều khiến cậu kinh ngạc hơn dòng tin nhắn mà Lâm Sâm gửi tới chính là, thì ra cái "đêm Thất Tịch" này, ở nơi này có ý nghĩa là......!Ngày lễ tình nhân truyền thống.
Thẩm Đình Vị không ngốc, đương nhiên sẽ hiểu lễ tình nhân mà tặng hoa hồng thì có ý nghĩa gì......!
Nghĩ lại sự lạnh nhạt và khác thường vừa rồi của Liên Quyết, trong lòng cậu nhất thời dời sông lấp biển, biểu cảm ở trên mặt cũng rất khó để ổn định.
Điện thoại ở trong tay lại rung lên một cái, ngắt mạch suy nghĩ của cậu.
Thẩm Đình Vị cầm điện thoại lên, phát hiện tin nhắn mà Lâm Sâm vừa mới gửi tới cũng đã bị thu hồi.
Cậu đoán có thể là Lâm Sâm cũng đã nhận ra được điều gì đó giống như cậu, trong khung chat có thêm một tin nhắn mới được gửi đến: Cậu thích là được rồi.
Thẩm Đình Vị đang cầm điện thoại do dự không biết nên trả lời như thế nào, thấy Lâm Sâm lại lần nữa thu hồi câu "cậu thích là được rồi", đổi thành: Đã nhận được.
Lâm Sâm hiển nhiên còn vùng vẫy và bối rối hơn cả cậu, dù sao trong các ngày lễ như thế này, ranh giới giữa việc lập công và đội nồi trở nên rất khó phân chia.
Thẩm Đình Vị không làm khó anh, cất điện thoại đi, không trả lời.
Cậu lơ đễnh nhìn chằm chằm màn hình TV một hồi, đứng dậy từ trên ghế sofa, tắt TV đi lên lầu hai.
Khi gõ cửa thư phòng, Thẩm Đình Vị hơi vô thức khẩn trương.
Cậu chỉ gõ hai lần liền để tay xuống, cụp mắt chờ Liên Quyết đến mở cửa.
Căn phòng được cách âm quá tốt, cậu không nghe được bất cứ tiếng bước chân đang lại gần nào, suy nghĩ trong lòng cậu phức tạp lẫn lộn, một mặt suy nghĩ lí do thoái thác để lấy lòng Liên Quyết, một mặt phỏng đoán bất an mà nghĩ lần này có khi nào lại hiểu lầm nữa hay không.
Cánh cửa trước mắt được mở ra từ bên trong khi cậu đang mất cảnh giác, trong tầm mắt của cậu xuất hiện một đôi dép lê ở nhà màu xanh đậm.
"Chuyện gì." Liên Quyết hỏi.
Thẩm Đình Vị nghe thấy giọng nói của hắn, chỉ cảm thấy nhịp tim của mình quá nhanh, lại không hoàn toàn suy nghĩ cách diễn đạt rõ ràng, trong đầu trống rỗng trong chốc lát.
Thế là trả lời cũng không theo kịp.
Liên Quyết không quá kiên nhẫn đợi cậu mấy giây, thấy cậu không nói lời nào, liền muốn đóng cửa.
Thẩm Đình Vị thoáng nhìn thấy Liên Quyết vươn tay, trong lòng hoảng sợ, tay nhanh hơn não một bước, kéo lấy góc áo của Liên Quyết, hoang mang luống cuống mà ngẩng đầu lên gọi hắn: "Liên Quyết!"
Liên Quyết cúi đầu xuống nhìn bàn tay nắm rất chặt của cậu, lại từ từ dời ánh mắt lên trên mặt cậu.
Lỗ tai của Thẩm Đình Vị rất đỏ, ánh mắt cũng rời rạc như không giàu tiêu cự, không biết đang nhìn chỗ nào, nhưng bàn tay lôi kéo góc áo của Liên Quyết lại không thả lỏng.
"Tôi hơi nhạy cảm......!Với hoa hồng." Cậu hơi nói năng lộn xộn, lòng bàn tay cũng nóng, cậu nắm chặt góc áo của Liên Quyết, vừa lo lắng mồ hôi ở trong lòng bàn tay sẽ thấm ướt quần áo của hắn, thì thầm nói: "Trước đây tôi bởi vì một ít chuyện, có chút ám ảnh......!Không thích cái mùi kia......!Nhưng mà tôi rất vui vẻ, tôi rất thích hoa anh tặng tôi."
Liên Quyết nhìn cậu, không nói chuyện, an tĩnh giống như đang chờ đợi vế sau của cậu.
Thẩm Đình Vị ngẩng đầu lên, ánh đèn sáng ngời trong thư phòng chiếu vào đôi mắt nhỏ mà hơi nhếch lên của cậu, đôi mắt của cậu dần dần gom góp tiêu cự, hơi ngại ngùng nhìn chằm chằm đôi mắt của Liên Quyết, nhẹ nhàng nói: "Lần sau muốn tặng hoa, có thể tặng hoa nhài không?"
Gương mặt của Liên Quyết dường như có sự thay đổi rất nhỏ, ánh mắt của hắn cũng không yên ả như ngày xưa, mà là lén lút ẩn chứa cơn sóng rất không rõ ràng, khóe miệng mỏng và được kéo thẳng nhẹ nhàng nhúc nhích, nhưng không mở miệng.
Lực kéo ở góc áo của Liên Quyết trên tay Thẩm Đình Vị nặng hơn chút, không biết là muốn kéo hắn đến trước người mình, hay là muốn đưa mình vào trong lồng ngực của Liên Quyết.
Cậu nhón chân lên, hôn một cái lên khóe môi của Liên Quyết, sau đó không còn dám nhìn đôi mắt của Liên Quyết nữa, hơi cúi đầu, đỏ mặt nói cái "Lần sau" này rõ ràng hơn.
"Ngày mai......!Anh có thể tặng tôi hoa nhài không?".