Nét đỏ ửng vì thẹn thùng trên mặt Thẩm Đình Vị vẫn chưa hoàn toàn tiêu biến, cậu hoang mang nhìn Liên Quyết, vẻ mặt trở nên hơi ngốc: ".......Chó gì?"
Như một phản xạ có điều kiện, trong đầu Liên Quyết lập tức hiện ra con chó phốc sóc màu trắng kia của Dư Mạn.
Không biết là tức giận vì hình ảnh xuất hiện không đúng lúc ở trong đàu mình, hay là tức giận vì sự nhục nhã cố ý lần này của Thẩm Đình Vị, hắn lạnh mặt nói với Thẩm Đình Vị: "Đem mấy thứ lộn xộn này của cậu đi đi."
Cảm xúc vốn khẩn trương vì cảm thấy hơi xấu hổ của Thẩm Đình Vị chậm rãi tản đi trong cơn nóng giận đột ngột xuất hiện của hắn, xây tổ vì bạn đời của mình cái chuyện này vốn dĩ khá thân mật, thật ra cũng không hoàn toàn thích hợp với quan hệ hợp đồng giữa cậu và Liên Quyết, vậy nên cậu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt trước khi Liên Quyết trở về.
Hành vi không khác gì giẫm tâm ý của cậu lên mặt đất rồi chà đạp này hơi tổn thương lòng tự tôn của Thẩm Đình Vị, giống như trong một ngày đông lạnh giá giội một chậu nước lạnh thấu xương từ trên đầu xuống, khiến máu của Thẩm Đình Vị lạnh đi trong nháy mắt.
Nhưng dù sao cũng là bản thân mình tự ý chủ trương, cậu không có cách nào trách móc Liên Quyết, chỉ có thể thầm trách móc chính mình.
Thẩm Đình Vị cúi đầu xuống, không nói lời nào mà chỉ đặt đồ của mình vào trong một tắm chăn, ôm một đống quần áo định rời đi
Liên Quyết nhìn cậu ôm một đống đồ vụn vặt đi ra ngoài, chẳng hiểu sao lại cảm thấy phiền lòng vì cậu không chịu biện giải cho chính mình một câu, hỏi cậu: "Đi đâu?"
Thẩm Đình Vị không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, vậy nên bước chân của cậu dù có chậm nhưng cũng không ngừng lại, buồn rầu nói: "Về phòng."
Tay của cậu nắm chặt tay cầm cửa rồi đè xuống, kéo cánh cửa ra một khe hở chật hẹp, lại có một cánh tay lướt qua bên tai cậu lần nữa ấn lại cánh cửa ở trước mặt.
Tiếng đóng cửa vang lên bên tai, như là đang đụng vào lồng ngực của Thẩm Đình Vị một cái không nhẹ cũng không nặng, khiến cậu đột ngột cảm thấy một nỗi tủi thân không tên, ngay sau đó sự chua xót tràn ra từ lồng ngực lan đến trên hốc mắt.
Thẩm Đình Vị đưa lưng về phía Liên Quyết đứng cạnh cửa, cậu cưỡng chế ổn định tông giọng của mình để giữ nó êm dịu nhất có thể: "Liên......!Tiên sinh, có chuyện gì không?"
Sự thay đổi cách xưng hô này khiến lòng Liên Quyết sinh một cảm giác khó chịu nhỏ bé và ngắn ngủi, nhưng cũng là thoáng qua, hắn cũng không có suy nghĩ quá nhiều về những chuyện tầm thường này.
Liên Quyết nhìn phần gáy chậm rãi ửng đỏ của Thẩm Đình Vị, nói với cậu: "Quay qua đây."
Thẩm Đình Vị hơi nháy mắt một chút, muốn xua tan sương mù ở trước mắt, cậu nhẹ nhàng cắn môi một cái, sau đó bày ra vẻ mặt điềm nhiên như không, xoay người lại: "......!Hả?"
Liên Quyết dựa vào rất gần, vừa tắm rửa xong trên người mang theo hơi lạnh tươi mát, nhưng lại không có mùi hương gỗ nhàn nhạt kia, Thẩm Đình Vị cũng không tính là thấp, nhưng đứng ở trước mặt Liên Quyết cũng chỉ có thể chạm đến cằm của hắn hoặc là bờ môi.
Nhưng cậu không quá muốn nhìn thẳng vào đôi mắt của Liên Quyết, sẽ khiến cậu cảm thấy càng mất mặt hơn, thế là cậu thả ánh mắt xuống rất thấp, dừng trên xương quai xanh của Liên Quyết.
Liên Quyết cụp mắt xuống nhìn chằm chằm gương mặt của Thẩm Đình Vị một hồi, vẻ mặt dịu hơn vừa nãy một chút.
Có đôi khi hắn cảm thấy Thẩm Đình Vị rất ngốc, có đôi khi lại cảm thấy trên thế giới này không có người nào thông minh hơn cậu, ngay cả khi đang mắng người khác cũng có thể khéo léo đi quanh một đường cong lớn như vậy.
Lại cảm thấy Thẩm Đình Vị rất vô lý, mắng người ta xong chính mình lại là người tức giận.
"Hôm nay tôi đã trêu chọc cậu sao?" Liên Quyết hỏi cậu: "Hay là bởi vì chưa để cho cậu ôm đủ?"
Thẩm Đình Vị không biết vì sao hắn lại hiểu thành cái ý này, ngoài việc thấy khó hiểu ra lại còn cảm thấy mình bị hắn xử oan, từ đó mà nỗi tủi thân càng lớn hơn, cậu ngước mắt lên nhìn lướt qua Liên Quyết, trầm thấp nói: "Không có."
Hốc mắt của cậu hơi đỏ, cánh mũi mỏng mà trơn truột, ở bên dưới ánh đèn lại hiện ra ánh sáng không quá chói, Liên Quyết nhìn bộ dạng này của cậu không hiểu sao cảm xúc cũng hỏng bét theo, nhưng giọng nói vẫn bất giác nhẹ hơn rất nhiều, nói với cậu: "Tôi không có cảm thấy mùi ở trên người cậu không tốt, là vì trong xe quá oi bức." Như là sợ cậu nghe không hiểu, giải thích càng chi tiết hơn: "Kỹ thuật lái xe của Lâm Sâm quá kém, tôi đang say xe."
Thẩm Đình Vị chưa từng nghĩ đến hắn sẽ có chứng say xe, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi bị cắn có hơi ướŧ áŧ khẽ nhếch lên nhìn hắn: "......!Say xe?"
Liên Quyết bị cậu nhìn chằm chằm rất không được tự nhiên, ừ một tiếng rất nhẹ, lại giống như muốn nói sang chuyện khác, giọng điệu bình thản lại xen lẫn với lời trách móc cứng nhắc: "Sao cậu lại thích suy nghĩ nhiều như thế?"
Thẩm Đình Vị bị lời nói của hắn làm cho vô cùng xấu hổ, cũng thuận theo hắn mà trách mình sao lại thích suy nghĩ nhiều như thế, chỉ là bị say xe mà thôi, Liên Quyết không có giới tính thừ hai, sao có thể xuất hiện kỳ dịch cảm......!
Cậu cảm thấy mình thật sự quá ngu xuẩn, quần áo nhiễm phải tin tức tố của mình được ôm ở trong tay dường như cũng mang theo nhiệt độ, đốt cánh tay của cậu đến mỏi nhừ.
Hốc mắt của cậu cũng vì vậy mà càng đỏ hơn, từ sự xấu hổ khi tự cho mình là đúng lúc ban đầu biến thành sự khó xử do tự mình đa tình, cậu cúi đầu nhỏ giọng nói một câu "xin lỗi", vội vàng xoay người muốn mau chóng thoát khỏi cái tình cảnh làm cậu xấu hổ đến sắp ngạt thở này.
Nhưng Liên Quyết cũng không để cậu được như ý, cánh tay của Liên Quyết nhốt cậu lại trong một không gian chật hẹp ở trước cửa, bàn tay vẫn đặt trên ván cửa, Omega trời sinh có sức lực không như người thường, cậu không kéo cửa ra được, chỉ có thể khẩn cầu Liên Quyết bỏ tay ra: "Có thể mở cửa không?"
Liên Quyết kéo cánh tay của cậu quay người cậu lại, để câu lần nữa xoay mặt về hướng mình.
Thẩm Đình Vị cụp mắt xuống, nói với Liên Quyết: "......!Tôi muốn đi ngủ."
"Đừng hờn dỗi." Liên Quyết khẽ nói.
Thẩm Đình Vị muốn nói không có, còn chưa mở miệng, đôi môi đã bị Liên Quyết cúi đầu xuống hôn lên.
Bàn tay đặt trên ván cửa của Liên Quyết đỡ lấy phần gáy của Thẩm Đình Vị, kéo cậu vào trong lồng ngực của mình một chút, một cái tay khác vòng ra sau lưng của Thẩm Đình Vị.
Dáng vẻ bị hôn của Thẩm Đình Vị cũng rất ngốc, lông mi run lên một cái, mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Đôi môi của Liên Quyết rất mềm mại, nhưng hơi lạnh, môi của Thẩm Đình Vị bị hắn dễ như trở bàn tay mà tách ra, đầu lưỡi liền chống lên.
Liên Quyết hôn không hung, càng giống như trấn an tâm tình của cậu hơn, cũng không có hôn quá lâu, liền rời khỏi môi của cậu.
Nhưng cánh tay vẫn còn ôm ở trên người cậu, cách một lớp vải thuần cotton của chiếc áo ở nhà vuốt ve sống lưng của cậu.
Bàn tay đặt sau cổ cậu của Liên Quyết rời đi, đưa tay tắt đèn ở trong phòng, thuận tiện khóa trái cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai ngọn đèn áp tường ở đầu giường vẫn còn sáng, soi sáng phòng ngủ ra một mảng ánh vàng ấm áp êm dịu.
"Không phải là đã buồn ngủ rồi sao?" Liên Quyết nhìn cậu chậm rãi mở mắt ra: "Ngủ thôi.".