Nịch Tửu

Chương 64: Chương 64




Thẩm Đình Vị đưa lưng về phía Liên Quyết ngồi ở trên giường, áo ngủ tuột xuống một nửa dọc theo bả vai.

Lưng của cậu rất mỏng manh, làn da cũng trắng, trên khối da lồi lên nhưng lại không cao vút ở sau gáy trơn bóng kia vẫn còn lưu giữ vết cắn của Liên Quyết hồi chạng vạng, đường cong của gáy lan xuống, một đôi xương bả vai bằng phẳng nhẵn nhụi như có đôi cánh ẩn núp ở bên dưới, hơi rung động theo từng nhịp thở, hai sợi dây vô cùng mảnh treo trên bả vai trắng nõn gầy gò lung lay muốn rớt xuống.

Thẩm Đình Vị kéo sợi dây mảnh sắp trượt đến bả vai lên, trong tay còn kéo hai sợi dây nhỏ, cậu nghiêng mặt qua nhìn Liên Quyết: "Tôi không biết buộc như thế này có đúng không, nhúc nhích một chút liền rơi ra, tôi cứ luôn không buộc được......"

Lúc Liên Quyết nhìn thấy món đồ mà Thẩm Đình Vị mặc ở trên người ánh mắt liền chìm xuống, lúc này hắn mới kịp nhận ra giữa cái "không có cảm giác" mà nhân viên hướng dẫn mua hàng đề cử cho hắn và cái "không có cảm giác" mà hắn hiểu đã xuất hiện một sai lầm nghiêm trọng, thứ hắn muốn chính là "mỏng", thứ nhân viên đưa cho chính là "xuyên thấu".

Áo ngủ của Thẩm Đình Vị nửa tuột đến eo, hai cánh tay còn vướng vào trong tay áo, khi Liên Quyết bảo cậu giơ tay lên cánh tay của cậu lại bị áo ngủ kiềm chế, không thể giơ lên quá cao.

Cánh tay duỗi qua của Liên Quyết nhẹ nhàng xoa hai bên cơ thể của Thẩm Đình Vị, nhận một sợi dây từ trong tay cậu.

Phía sau đồ lót ở trên người của Thẩm Đình Vị cũng không có nút cài, chỉ dùng hai sợi dây buộc lại, sợi dây là một chất liệu trơn truột, Liên Quyết buộc lại hai lần đều rất lỏng, vậy nên hiểu rõ câu cứ luôn rơi ra của Thẩm Đình Vị có ý nghĩa gì.

Cũng không khó nhìn ra dự tính ban đầu của kiểu thiết kế này là cái gì.

Muốn buộc dây lại liền bất đắc dĩ buộc rất chặt, làn da của Thẩm Đình Vị bị ghìm ra một vết đỏ nhàn nhạt.

Thẩm Đình Vị nhỏ giọng nói có hơi đau, Liên Quyết dựa vào rất gần, nhìn nốt ruồi son rất nhỏ mà lại rất gợi cảm ở trên vành tai của Thẩm Đình Vị, hỏi cậu: "Chỗ nào đau."

Thẩm Đình Vị quay đầu lại, muốn nói với hắn hình như dây buộc quá chặt, đôi môi liền bị hôn.

Trên sống mũi của Liên Quyết đặt một cặp kính gọng vàng, thấu kính lạnh buốt cọ vào gương mặt của Thẩm Đình Vị, Thẩm Đình Vị nhắm mắt lại.

Tay của Liên Quyết xuyên qua bên dưới cánh tay của cậu, xoa lên trước ngực, ngón tay khều viền ren ở trước ngực cậu ra, không nhẹ không nặng mà đẩy đầu vú hơi sưng lên của cậu, hô hấp của Thẩm Đình Vị liền trở nên gấp gáp.

Có đôi khi Thẩm Đình Vị sẽ không lấy hơi trong lúc hôn, Liên Quyết dời nụ hôn từ trên môi cậu, dọc theo cổ hôn xuống bờ vai của cậu, mút cắn xương vai cộm lên bên dưới làn da mỏng của cậu.

Bàn tay của Liên Quyết rất lớn, hơi thô ráp, cũng nóng, hắn bao trùm lên lồng ngực bằng phẳng của Thẩm Đình Vị mà xoa nhẹ, đầu vú ứ máu kia liền cọ xát vào lòng bàn tay của hắn, mềm mại lại kèm theo một cảm giác ngứa ngáy nho nhỏ.

Lông mày của Thẩm Đình Vị khẽ cau lại, bắt lấy tay của hắn, biểu cảm trên mặt hơi thống khổ.

Tay của Liên Quyết không còn cử động nữa, bàn tay rất nóng phủ lên lồng ngực của Thẩm Đình Vị, giọng nói trầm thấp: "Chỗ này đau?"

Thẩm Đình Vị nói: "Ừm."

Liên Quyết rút cái tay không bị cậu đè về lại, nhấc đầu gối của Thẩm Đình Vị lên bế cậu từ mép giường vào trong giường.

Liên Quyết lại lần nữa dựa vào đầu giường, để Thẩm Đình Vị dạng chân ra ngồi ở trên đùi hắn.

Áo ngủ của Thẩm Đình Vị bị Liên Quyết giật xuống tiện tay vứt ở một bên, đồ lót màu trắng ở trên người cậu càng giống hai tấm voan mỏng hình tam giác được ghép lại với nhau, xung quanh điểm xuyết hình cánh bướm, bị viền ren mỏng manh bọc ra một viền hoa mềm mại và dịu dàng, dán sát vào làn da quá trắng của cậu.

Hai đầu vú đứng thẳng của Thẩm Đình Vị đẩy lên một lớp vải ren siêu mỏng, trong sợi vải trắng của mũi khâu chạm rỗng lộ ra một màu đỏ thẫm mờ ảo.

Da thịt của Thẩm Đình Vị trắng nõn mịn màng, Liên Quyết chỉ cắn nhẹ lên đầu vai của cậu mấy lần, liền để lại vết nhỏ khó tiêu biến.

Cậu cụp mắt xuống ngại ngùng nhìn Liên Quyết, nhưng cũng không chống cự, mặc Liên Quyết kéo dây mỏng trên đầu vai của cậu xuống.

Liên Quyết lại chỉ tuột dây của cậu đến đầu vai, lỏng lẻo mà buông xuống, hắn duỗi tay vén lớp vải ren hình tam giác ở trước ngực của Thẩm Đình Vị lên, đầu vú nho nhỏ và đỏ thẫm lộ ra trong không khí lạnh ở trong phòng, màu ửng đỏ kia lan từ đầu vú đến ngực của Thẩm Đình Vị.

Đầu vú của Thẩm Đình Vị có một sự thay đổi rất nhỏ so với trước đây, bộ ngực của cậu đầy đặn hơn một chút so với lúc trước, mặc dù vẫn bằng phẳng, nhưng khi phủ tay lên vẫn có thể cảm nhận được đồi nhỏ hơi phồng lên ở dưới da thịt.

"Vì sao lại đau?" Liên Quyết dường như đã biết nguyên nhân, nhưng lại cố ý ép Thẩm Đình Vị phải tự mình nói ra.

Thẩm Đình Vị đỏ mặt ngượng ngùng, nói: "Còn đang phát triển, sau khi sinh bé con phải cho bú......"

Liên Quyết ngước mắt lên nhìn Thẩm Đình Vị, con ngươi bị che dưới tấm kính tiêu tan một ít ngang ngược trang nghiêm của ngày xưa, nhưng vẫn mang theo một cảm giác áp bức mạnh mẽ, Thẩm Đình Vị bị hắn nhìn chằm chằm, ánh mắt bắt đầu có hơi lơ lửng.

Liên Quyết như thờ ơ mà vỗ về sau lưng của cậu, hỏi cậu: "Sẽ có sữa sao?"

Thẩm Đình Vị nói sẽ, Liên Quyết lại cúi đầu hôn lên làn da ở giữa ngực của cậu, cố ý dùng lời nói mà Thẩm Đình Vị sẽ lúng túng để trêu chọc cậu: "Giống như phụ nữ?"

Thẩm Đình Vị xấu hổ nhắm mắt lại, hai tay đặt trên bả vai của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: "......!Chắc là sẽ không lớn như vậy......!Qua thời kỳ cho con bú sẽ không có nữa......"

Đôi môi mềm mại của Liên Quyết dán vào làn da của cậu, rong ruổi trên lồng ngực của cậu, ngậm chặt đầu vú ngọt ngào như quả anh đào đang trần trụi trong tầm mắt kia, ngậm vào giữa hai cánh môi rồi mím một chút.

Cơ thể của Thẩm Đình Vị bất giác nghiêng về phía trước, cái cằm chống lên đỉnh đầu của Liên Quyết, trong miệng thở ra một tiếng rên rỉ vụn vặt kéo dài.

Lồng ngực của Liên Quyết dán chặt vào phần bụng tròn trịa của Thẩm Đình Vị, dùng đầu lưỡi vòng qua đầu vú của cậu liếm một vòng, lại không bằng lòng để cậu cảm thấy dễ chịu dễ dàng như vậy, vuốt ve lưng của cậu nhàn nhạt nói: "Cậu lớn bụng rồi sao có thể làm tình với phụ nữ đây?"

Thẩm Đình Vị bị hắn giày vò chỉ biết khẽ thở dốc, không có nghiêm túc nghe Liên Quyết nói chuyện, khiến cho Liên Quyết hơi bất mãn, cắn đầu vú của cậu một chút, rất nhẹ, nhưng Thẩm Đình Vị quá đau, trong mắt rất nhanh xuất hiện nước mắt, một tay khoác lên bả vai của Liên Quyết để giữ thăng bằng, tay kia không chịu được nữa mà đẩy hắn.

Liên Quyết lấy mắt kính xuống đặt lên tủ đầu giường, khống chế tay của cậu, kéo tay cậu về phía sau rồi khóa chặt, kéo ra khoảng cách giữa cơ thể của hai người.

Ánh mắt của hắn hơi tối, biểu cảm ở trên mặt cũng không dịu dàng bằng trước đây, ánh mắt mang theo ý châm biếm mà rủ xuống, nhìn vết ướt nhỏ bé thấm sâu ở trước quần lót của Thẩm Đình Vị: "Hửm? Cậu với phụ nữ cũng có thể cứng thành dạng này?"

Ánh mắt của Thẩm Đình Vị mờ mịt nhìn hắn: "......!Phụ nữ gì?"

Liên Quyết khẽ xì một tiếng, buông tay đang trói cổ tay của cậu ra, xoa nhẹ hạ thân của cậu một cái, rất nhanh Thẩm Đình Vị đã không kiềm chế nổi mà thở hổn hển.

Liên Quyết cảm thấy chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình ở trên người Thẩm Đình Vị dường như có một ít tố chất thần kinh, hắn nhìn quần lót có sự khác biệt lớn trong phong cách với áo lót ở trên người của Thẩm Đình Vị, nhìn như thế nào cũng cảm thấy chướng mắt, thế là tự ý chủ trương mà kéo xuống thay cậu, lại bởi vì hai chân của Thẩm Đình Vị để ở trên người hắn mà không thể nào tuột xuống hết, chỉ thít chặt ở giữa bắp đùi, siết chặt hai bắp đùi trắng mịn làm thịt mềm nhô ra mà lại vô cùng sắc tình.

"Thật sự tôi hơi tò mò, loại người như thế nào lại có thể xem mắt với cậu?" Liên Quyết nắm chặt dương vật dựng đứng của cậu, đồ vật kia của Thẩm Đình Vị có màu sắc khá nhạt, chỉ có phần đỉnh không ngừng chảy ra dịch nhờn trong suốt mới lộ ra màu đỏ rất đậm, Liên Quyết một bên nắm chặt dương vật của cậu giúp cậu lộng, một bên không áp chế được lửa giận vô cớ bị dấy lên ở trong lòng, trong giọng nói còn kèm theo một cảm xúc được bộc lộ, gần như là thái độ tra hỏi: "Những người phụ nữ đó có biết cậu ở trên giường đàn ông sẽ dâm như thế này không?"

Thẩm Đình Vị tạm thời hòa dịu cơ thể phát tình vốn đã nhạy cảm muốn chết, Liên Quyết tiến lại gần rồi ngậm lấy đầu vú của cậu, tiếng thở hổn hển của Thẩm Đình Vị từ đó mà trở nên đặc dính và ngọt ngào, cậu ôm lấy đầu của Liên Quyết, khi lắc đầu lại cọ cằm vào giữa những sợi tóc hơi cứng của Liên Quyết, nói: "......!Không phải với phụ nữ."

Cậu nói lơ mơ, Liên Quyết lại không thể nghe rõ được, động tác cũng hơi ngừng một lát, ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cổ thon dài trắng nõn của Thẩm Đình Vị: "Cái gì không phải với phụ nữ."

"Xem mắt......" Thẩm Đình Vị cúi đầu xuống, dán gương mặt vào đỉnh đầu của Liên Quyết: "không phải với phụ nữ......"

Cơ thể của Liên Quyết cứng đờ, ngọn lửa không tên lập tức trở nên sâu hơn, hắn nắm chặt phần gáy của Thẩm Đình Vị, kéo đầu cậu lên để nhìn thẳng vào mình: ""Cậu cứ thiếu thao như vậy sao? Thiếu đến mức phải tìm một người đàn ông để xem mắt?"

Thẩm Đình Vị mờ mịt hoảng hốt mà nhìn hắn, không biết mình lại nói sai cái gì chọc hắn không vui.

Liên Quyết nhìn đôi mắt ngậm hơi nước của cậu, ngọn lửa dục vọng và lửa giận trộn lẫn vào một chỗ, đốt đến mức hắn hơi mất đi thần trí, cũng quên mất cơ thể của Thẩm Đình Vị có thể chịu được cái tư thế này hay không, hắn không nói một lời mà thu ánh mắt về, tay cũng buông gáy của Thẩm Đình Vị ra, kéo quần lót của mình xuống, cầm lấy dương vật sớm đã gắng gượng của mình tiến vào trong hậu huyệt của Thẩm Đình Vị.

Vật cứng rất lớn rất nóng không có chút dấu hiệu nào mà xâm nhập vào bên trong, điều đầu tiên Thẩm Đình Vị cảm thấy chính là nỗi đau đớn khi bị xé nứt, sau đó lại cảm thấy quá trướng.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Đình Vị làm tình với Liên Quyết trong lúc cậu hoàn toàn tỉnh táo, cũng là lần đầu tiên cảm thụ mùi vị bị tiến vào rõ ràng đến thế, hai tay của cậu ôm chặt cổ của Liên Quyết, khó thích ứng, lại sợ Liên Quyết đang trong cơn giận không có chừng mực, cậu siết chặt cơ thể, như xin lượng thứ mà nói với Liên Quyết: "Nhẹ chút......"

Liên Quyết ngửa mặt lên bất mãn nhìn Thẩm Đình Vị, nói: "Cúi đầu xuống."

Thẩm Đình Vị thuận theo hắn rất ngoan ngoãn cúi đầu xuống, sau đó đưa môi đến, chủ động đưa đầu lưỡi vào trong miệng Liên Quyết chạm vào đầu lưỡi của hắn.

Liên Quyết cuối cùng cũng bị cậu lấy lòng, động tác cũng không còn thô bạo nữa, hai tay kéo mông của cậu chậm rãi đẩy xuống, bên trong Thẩm Đình Vị rất nóng, chặt chẽ ẩm ướt bao bọc Liên Quyết, hôn cũng hôn rất chuyên tâm.

Liên Quyết không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng cũng rút ra một chút tỉnh táo từ trong tình dục để tiếp tục kiềm chế, chờ cậu thích ứng với cảm giác trướng đau khi bị tiến vào mới nhẹ nhàng và chậm rãi nâng mông cậu lên rồi động.

Liên Quyết cho Thẩm Đình Vị tình dục dịu dàng và dễ chịu trong lúc thanh tỉnh, bản thân lại không được dễ chịu, tiến vào cũng không dám vào quá sâu, khống chế chính mình bị Thẩm Đình Vị nuốt vào một nửa liền lùi ra ngoài, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Thẩm Đình Vị bị hắn làm rất thoải mái, ngay cả đùi cũng kẹp chặt eo của Liên Quyết, Liên Quyết trong lúc đang kiềm chế cũng không tránh được phân tâm, cúi đầu dùng môi an ủi hai đầu vú rất trướng ở trước ngực của Thẩm Đình Vị, lại qua loa suy đoán cậu sẽ tiết sữa ra như thế nào.

Cuối cùng chỉ làm đến khi Thẩm Đình Vị run rẩy bắn lên bụng hắn, đợi đường hành lang của Thẩm Đình Vị co rút một trận, nhiệt độ còn dư lại từ cơn cao trào trút dần đi, Liên Quyết liền rút ra khỏi cơ thể của cậu, hôn cậu, lại bế cậu đến phòng tắm để rửa sạch.

Thẩm Đình Vị đứng dưới dòng nước ấm áp thích hợp, ôm cổ của Liên Quyết giống hệt như ngày hôm qua, bên tai là tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn trong tiếng nước của Liên Quyết, tay của Liên Quyết thỉnh thoảng chạm vào bắp đùi của cậu, khơi lên dòng điện nhỏ mà tê dại ở trên người cậu.

Cuối cùng Liên Quyết lật người Thẩm Đình Vị lại, để cậu uốn cong chống lên tường, đâm dương vật nóng bức phấn chấn của mình vào giữa hai đùi kẹp chặt của cậu, động tác nhẹ nhàng và cấp tốc mà phát tiết giữa thịt đùi mềm mại trơn truột của cậu.

Hai người mấy giờ mới đi ngủ Thẩm Đình Vị không có để ý, chỉ biết là được Liên Quyết ôm về lại trên giường, cậu dán đầu vào gối liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Thẩm Đình Vị tỉnh lại theo đồng hồ sinh học vào mỗi buổi sáng của cậu.

Khi cậu tỉnh lại Liên Quyết ở sau lưng vẫn còn đang ngủ, hai người trần như nhộng nằm ở trên giường, lồng ngực của Liên Quyết dán lên lưng cậu, một tay vòng qua từ dưới cổ cậu, ôm ở trước ngực cậu, tay kia thì khoác nhẹ lên bụng cậu.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay của Liên Quyết truyền vào trong bụng cậu, bé con ở trong bụng dường như đã cảm nhận được, từ khi cậu vừa tỉnh dậy đã không an phận mà động đậy.

Bàn tay dán bên tay Liên Quyết của Thẩm Đình Vị cũng nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, có thể là Liên Quyết bị cậu đụng vào có hơi ngứa, đưa tay phủ lên mu bàn tay của cậu.

Lòng bàn tay ấm áp của Liên Quyết dán lên mu bàn tay của cậu, bên dưới lòng bàn tay của cậu lại cảm nhận được thai máy nhỏ nhẹ, loại cảm giác kỳ diệu chưa bao giờ có này khiến nhịp tim của Thẩm Đình Vị bất giác trở nên rất nhanh.

Liên Quyết ở phía sau cậu bỗng nhiên nhúc nhích, bàn tay từ phủ lên mu bàn tay của cậu biến thành nắm chặt, giọng nói của Thẩm Đình Vị còn hơi khàn, cậu nói với Liên Quyết: "Chào buổi sáng."

Liên Quyết không có lên tiếng, mà là dùng đầu gối tách hai chân của cậu ra, dương vật không có bất kỳ lớp vải nào che chắn vô cùng hùng chấn vào lúc sáng sớm.

Hắn đưa dương vật vào giữa hai chân của Thẩm Đình Vị từ phía sau, hôn lên phần gáy của Thẩm Đình Vị, chậm rãi đút vào bắp đùi của cậu mấy lần.

Thai máy trong bụng Thẩm Đình Vị còn chưa ngừng, cái kiểu xấu hổ như bị người ta vây xem này khiến Thẩm Đình Vị hơi hoảng sợ, cậu gọi một tiếng Liên Quyết, sau đó nói với hắn đừng.

Tiếp đó động tác của Liên Quyết lập tức dừng lại.

Ôm cậu từ sau lưng rất lâu, đôi môi rời khỏi gáy của cậu, cũng rút dương vật từ giữa hai bắp đùi của cậu ra, Liên Quyết trở mình nằm ngửa, chậm rãi thở chậm lại.

"Nên rời giường rồi......" Thẩm Đình Vị lật người, hậm hực nói.

Dường như Liên Quyết còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, một lát sau, giơ cánh tay lên che mắt lại, nói với cậu một tiếng: "Ừm.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.