Chương 44: Điệu hi bạch vương
Editos: Luna Huang
" Nga? Vương phi muốn chứng thực như thế nào?" Khóe miệng của Lãnh Triệt tiếu ý càng đậm một ít, trong con ngươi quang âm âm u.
Ôn Nhu không sợ hãi chút nào đón nhận ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ của Lãnh Triệt, không nhanh không chậm khẽ cười nói: "Cái này tự nhiên đơn giản, Vương gia chỉ cần cởi áo bào để lên trên tháp là được."
Lời nói của Ôn Nhu khiến ánh mắt lạnh của Lãnh Triệt rung chuyển mạnh, nheo cặp mắt lại, khóe miệng tiếu ý chậm rãi liễm khởi, khẩu khí càng lạnh lẽo: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
(Luna: Thật không hiểu nỗi bạn này luôn, cở có cái áo mà miệng cười khẩu khí lại lạnh @@ -> đến cùng là muốn gì?)
"..." Thụ thụ bất thân? Ôn Nhu có chút không dám tin nhìn Lãnh Triệt, nhãn thần nhìn hắn như một loại dị vật nào đó, trong lòng là dở khóc dở cười, nàng thật nghĩ không thông, mỹ nam bình tĩnh trước mắt so với thiên tiên còn đẹp hơn trong đầu đến tột cùng là nghĩ cái gì, trước là muốn nàng tự trọng, bây giờ lại nói là nam nữ thụ thụ bất thân, nàng còn sợ hắn ăn không thành sao?
" Không biết Vương gia có hay không hiểu lầm? Ôn Nhu bất quá là muốn vì Vương gia châm cứu mà thôi." Ôn Nhu càng nhìn nỹ nam Lãnh Triệt nhìn trước mắt càng nghĩ không thông.
Châm cứu? Lãnh Triệt không trả lời lời nói của Ôn Nhu đích, uống một hớp trà, cũng không có lại nhìn Ôn Nhu, thứ nhất, hắn biết nàng là người của Thanh vương, sao có thể dễ dàng để cho nàng ghim kim trên người hắn, thứ hai, trước mặt nữ nhân bảo hắn cởi áo cởi thắt lưng, hắn làm không được.
Lãnh Triệt trầm mặc khiến Ôn Nhu không nói gì lại có tức giận, không hài lòng nói: "Nếu trong lòng Vương gia có lo lắng, vậy vén ống tay áo lên lộ ra cánh tay là được." Ôn Nhu cảm thấy lần đầu tiên nàng đối mặt với một người không có tính nhẫn nại như thế.
"Không thể." Giọng của Lãnh Triệt đã chuyển thành âm trầm, gương mặt tuấn mỹ của hắn cũng tìm không mỉm cười được nữa, lạnh lùng nói, "Thỉnh Vương phi rời khỏi, ta không cần Vương phi nghiệm chứng, cũng không cần Vương phi cứu trị."
Hắn chưa từng có tính nhẫn nại đối đãi với nữ tử như vậy, đối với nàng, hắn đã là đến cực hạn, nhất là đối phương thân là Vương phi của hắn tâm cũng hướng về người khác, hắn chính là không còn sống được mấy năm nữa, cũng tuyệt không cần người của Thanh vương xuất thủ cứu giúp.
Nếu không phải là muốn trên người nàng biết được Thanh vương rốt cuộc chiếm được bao nhiêu tin tức, hắn vốn không muốn gặp nàng, chớ nói chi là còn cùng nàng nói chuyện với nhau nhiều như vậy.
" Lãnh Triệt, ngươi thì không thể giống nam nhân một chút?" Ôn Nhu bạo phát, lập tức đứng lên, lại lần nữa đi tới trước mặt Lãnh Triệt, đầu dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.
Cuối cùng Ôn Nhu đối với mỹ nam cứng nhắc này không thể nhịn được nữa, hắn thật là người duy nhất khiến nàng kiếp trước kiếp này không thể nhịn được nữa, nàng cái gì đều có thể nhẫn, chính là nhịn không được một người nam nhân ngài ngừng như vậy! Nàng đối với cái gì cũng có tính nhẫn nại bất tận, duy nhất đối với nam nhân xấu hổ lại còn nũng nịu không có nhịn được! Thật đúng là lãng phí túi da tốt như vậy.
(Luna: Ý chị là anh đẹp mà giống 3D)
Con ngươi đen nhánh của Lãnh Triệt trong nháy mắt trở nên đáng sợ, sau đó nhanh lúc Ôn Nhu còn phản ứng không kịp nângâty trái lên, cấp tốc giữ eo thon của Ôn Nhu, trên cánh tay dùng sức, Ôn Nhu bị ép hướng tới gần hắn, cả người liền áp sát ngực hắn!
" Ngươi ——! Ôn Nhu không nghĩ tới tốc độ xuất thủ của Lãnh Triệt nhanh như vậy, lại để cho nàng né tránh thất bại thành ra chật vật trong ngực của hắn như vậy!
" Vương phi nếu nói là vi phu không giống nam nhân, vậy có cần vi phu vì Vương phi nghiệm chứng một chút xem cái gì mới là nam nhân thật sự?" Lãnh Triệt cúi đầu,ạánh mắt đáng sợ đến nỗi như muốn đem đối phương ăn tươi nuốt sống khiến Ôn Nhu kinh ngạc không cam lòng, Ôn Nhu trong ngực càng cố sức, càng gần kề lồng ngực của hắn, trong lồng ngực tức giận đem xưng hô với hắn đều sửa lại hết.
Dám nói hắn không giống nam nhân? Toàn bộ thiên hạ, không người nào dám đối với hắn như vậy, nàng tiểu nữ tử, dám nói hắn không giống nam nhân? bảo hắn làm sao mà lãnh tĩnh được?
Ôn Nhu lại cảm thấy không khỏi sỉ nhục, nàng là sát thủ "Thiên Diện" Chẳng bao giờ thất thủ, thậm chí ngay cả thậm chí ngay cả động tác của nam tử trong người trúng kỳ độc mà lại không thoát được! Quả nhiên là đời này vô cùng nhục nhã rồi!
Hai tròng mắt Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt tràn ngập sát ý, đáy mắt cũng là dấy lên sát khí, khóe miệng cũng lộ ra tiếu ý say hoặc lòng người, sau đó cấp tốc cong đùi phải lên, nhanh chóng hướng bộ vị nhạy cảm của đối phương xuất lực.
Nhưng mà chân phải của nàng mới giơ lên, khóe miệng của Lãnh Triệt cũng lập tức cong lên một nụ cười mê người, nhanh chóng nâng đùi phải của mình lên, ngăn cảnthế tiến công của Ôn Nhu, cánh tay đồng thời càng cố sức, để khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhu không thể phản kháng dán chặt lên lồng ngực của hắn.
" Vương phi còn muốn ồn ào nữa không, hay là làm nữ nhân nhã nhặn lịch sự khiến cho nam nhân thích." Khóe miệng Lãnh Triệt tuy rằng mang theo tiếu ý, trong mắt sát ý lại không có giảm thiểu chút nào, "Mặt khác, trước mặt vi phu, bất luận cái phản kháng gì cũng là phí công."
" Nga? Thật không?" Nghe lời nói của Lãnh Triệt, mâu tử của Ôn Nhu linh động nhẹ nhàng vừa chuyển, Lãnh Triệt xuất thủ của tốc độ xuất thủ, nàng biết hắn tuy là mang một thân bệnh tật, lại thân thủ cùng nội lực cường đại, đến một sát thủ thiên diện như nàng khiến cho người nghe thấy đã sợ mất mật đều không thể hơn được, mà xem tình hình trước mặt, cứng rắn nhìn như không thắng được, không có nghĩa là mềm cũng không thắng được, nàng giỏi nhất là thay đổi mặt a.
Nghĩ như vậy, Ôn Nhu để cho thân thể mềm nhũn, sau đó chậm rãi nâng hai tay lên, êm ái quàng qua hông của Lãnh Triệt, loại bỏ sát ý trong con ngươi, thay vào đó là tiếu ý dịu dàng đủ để cho nam nhân thiên hạ thần hồn điên đảo, ánh mắt sáng quắc nhiệt tình đón nhận lãnh ý của Lãnh Triệt bỗng nhiên liền biến thành ánh mắt ngạc nhiên, ôn nhu khẽ cười nói: "Vương gia thật hư hỏng, muốn Ôn Nhu thế nào lĩnh hội nam nhân hùng phong của Vương gia?"
Quả nhiên, thân thể của Lãnh Triệt lập tức cứng ngắc(Luna: chỗ này tác giả dùng từ băng bó a =.=), tiếu ý ở khóe miệng có chút cứng ngắc, trong con ngươi như bị gió thổi lên gợn sóng đột nhiên động không ngừng, ngây ngẩn cả người, nhất thời không trả lời được lời nói của Ôn Nhu.
" Ha ha..." Ôn Nhu khẽ cười, nhìn Lãnh Triệt đột nhiên có dáng dấp chất phác, cười đến lại càng hài lòng, hai tay của nàng đang ôm Lãnh Triệt chậm rãi dời lên, cuối cùng dừng trên cổ của hắn, nhìn đến hai gò má của Lãnh Triệt dần dần đỏ ửng, chậm rãi nhón chân lên, môi kiều diễm chậm rãi hướng môi thiếu sức sống nhưng lại cực kỳ khiêu gọi của Lãnh Triệt tiến gần, "Vương gia, dáng dấp xấu hổ của người thực sự là rất khả ái."
Trái lại những lời này của Ôn Nhu xuất phát từ chân tâm, ai dự đoán được mỹ nam như vậy, lại có nội lực cùng công lực thâm hậu như thế, lại sẽ xấu hổ, dáng dấp xấu hổ thực sự là rất khả ái, thật là làm cho Ôn Nhu thèm nhỏ dãi, thật sợ nhịn không được nhào tới ăn hắn luôn.
" Hoang đường!" Âm thanh vui cười yếu mềm của Ôn Nhu cùng hơi thở trong gang tấc của nàng khiến cho Lãnh Triệt hồi thần, lập tức buông lỏng tay đang kiềm chế Ôn Nhu ra, lại đem đôi tay đang đặt trên cổ hắn, cùng đôi môi đang đến gần của Ôn Nhu đẩy ra, hai chữ "Nhục nhã" Đã đến bên mép cũng nuốt xuống, chẳng biết tại sao, nhìn dáng dấp cười duyên của Ôn Nhu, hắn đúng là không thể mắng ra miệng.
May là như vậy, hai gò má của hắn ửng đỏ, tim vẫn còn chưa phải đập không đúng quy luật, hắn chưa bao giờ thân cận với bất cứ nữ nhân nào, cũng không có cảm giác đối với nữ nhân nào, vì sao chỉ đối với nàng, có loại cảm giác nói không được, nếu là người khác đối với hắn nói một câu "Ngươi có thể giống nam nhân một chút không." Có lẽ hắn cũng sẽ không để ý, vì sao hắn luôn luôn tĩnh táo mới vừa rồi liền không nhịn được?
" Vương gia, chúng ta là phu thê, như vậy, làm sao có thể gọi là hoang đường không phải?" Đáy lòng của Ôn Nhu chợt dâng lên ý muốn trêu chọc một chút nam nhân trượng phu trên danh nghĩa này một chút, lại hướng Lãnh Triệt áp sát, cười nói, "Vương gia, tim đập rộn lên có đúng không bệnh của Vương gia không tốt, rốt cuộc có muốn hay không mở rộng áo bào để Ôn Nhu ghim kim cho ngươi?"
Đang lúc thật đáng yêu, riêng là tới gần hắn cứ như vậy không nhịn được, để hắn cởi áo bào thắt lưng trước mặt nàng chắc phải là để cho nàng xem sao?