Nhuyễn Hương Nhập Hoài - Tại Cật Kê Bài

Chương 3: Hai cơ thể nóng bỏng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoài trời đã tối hoàn toàn.

Sau khi tất cả khách khứa đều đã ra về, cuối cùng Cừu Nghị cũng có thời gian để quay về phòng.

Hắn cẩn thận mở cửa phòng ra, vì đã quá khuya, nên người trên giường cũng đã ngủ rồi.

Trang Tuyết Vãn mặc một chiếc áo cưới màu đỏ thẫm, tôn lên làn da trắng nõn của cậu, mềm mại nằm trên giường, đẹp như tiên tử hạ phàm.

Cừu Nghị khựng bước, nghiêng đầu đi một cách mất tự nhiên.

Cả ngày hôm nay hắn ngập trong cảm giác không chân thực, người mà mình thương nhớ mấy năm qua bỗng có quan hệ hợp pháp với mình, còn đang nằm trên giường của mình…

Hắn không thể bình tĩnh nổi, thậm chí hắn còn không dám chạm vào đối phương.

Nhiệt độ không khí giữa mùa đông rất thấp. Trên giường, Trang Tuyết Vãn cuộn tròn người lại, đột nhiên thì thào nói mớ: “Lạnh quá…”

Cừu Nghị mím môi, không thể cứ đứng im làm ngơ.

Hắn chần chừ bước hai bước tới gần chỗ Trang Tuyết Vãn, duỗi tay ôm ngang Trang Tuyết Vãn vào trong lòng, vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên trong tay hắn, chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.

Hắn để Trang Tuyết Vãn nằm vào trong chăn, mọi động tác đều rất khẽ rất chậm.

Cừu Nghị đã quen làm việc nặng, chưa bao giờ nhẹ nhàng đến vậy, nhưng không hiểu tại sao khi đối mặt với Trang Tuyết Vãn lại tự nhiên như thể hắn đã từng luyện tập vô số lần.

Đáng tiếc là dù nhẹ nhàng đến đâu cũng không thắng được cơn buồn ngủ nhanh chóng vơi bớt của thiếu niên vì đổi vị trí.

Trang Tuyết Vãn buồn ngủ hé mắt ra, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là Cừu Nghị đang đè lên người mình, tay đối phương còn duỗi tới eo cậu.

Trang Tuyết Vãn giật mình, vội vàng tránh sang một bên, nhíu mày kêu lên: “Anh làm gì vậy!”

Cừu Nghị thu tay về, “Ôm em lại đây ngủ.”

Nói được những lời đó ra khỏi miệng đúng là không biết xấu hổ! Trang Tuyết Vãn nghiến răng: “Biến thái!”

“?”

“Lưu manh!”

Cừu Nghị không phản bác, cứ thế quay lưng lại, hai ba bước cởi hết quần áo trên người, lộ ra đường gân cơ bắp săn chắc, Trang Tuyết Vãn nhìn lom lom quên mất cả sợ hãi.

Cậu cắn môi dưới thầm nghĩ, dáng người của anh chàng cũng khá phết.

Cừu Nghị đặt quần áo đã cởi ra trên ghế, quay mặt về phía cậu, “Vào đi.”

Hắn quay người lại, ánh mắt Trang Tuyết Vãn bất giác nhìn chằm chằm vào khối căng phồng trước đũng quần của đối phương, thật sự rất to… Cậu từ từ dời mắt lên trên, thì bỗng dưng bắt gặp ánh mắt thờ ơ của Cừu Nghị, cậu lập tức tỉnh táo lại, nhích người vùi vào trong chăn để nhường chỗ cho Cừu Nghị, tim cậu đập nhanh như sắp nhảy ra ngoài.

Vậy… chẳng lẽ mình cũng phải cởi quần áo sao?

Quên đi, Trang Tuyết Vãn chấp nhận số phận, thích làm gì thì làm, bản thân cũng không thể cứ ăn mặc thế này mà đi ngủ, mặc đồ này ở ngoài cả ngày trời, leo lên giường ngủ thì bẩn thật.

Nhưng mà cậu cảm thấy rất xấu hổ khi cởi quần áo lúc đèn còn sáng, Trang Tuyết Vãn nói nhỏ: “Anh chưa tắt đèn…”

Cừu Nghị nhắm mắt lại “ừ” một tiếng: “Em cởi đồ trước đi.”

“Anh tắt đèn trước rồi em cởi sau.”

“Em thấy được không?”

Trang Tuyết Vãn: “Chỉ là dăm ba cái nút, không nhìn thấy vẫn có thể tháo được.”

Cừu Nghị không khuyên cậu nữa, chỉ ừ một tiếng rồi xuống giường tắt đèn.

Trang Tuyết Vãn mò mẫn bò ra khỏi chăn trong bóng tối, cởi từng lớp áo cưới ra và đặt chúng sang một bên, sau đó trần truồng nằm vào trong chăn, cơ thể dần trở nên khô nóng.

Đây là lần đầu tiên Trang Tuyết Vãn ngủ chung giường với người khác kể từ khi cậu nhớ được, chăn ga gối đệm ở đây đều là đồ mới, bông rất mềm và có mùi thơm tự nhiên sạch sẽ.

Đúng như lời thím nói, nhà họ Cừu rất giàu có.

Mặt tường ở đây đều được tát vữa trắng, nền không phải bằng xi măng mà là lát gạch men, rất sạch sẽ, trông giống như một ngôi nhà trong thành phố.

Chẳng trách cha mẹ ép gả cậu cho hắn, nhà họ Cừu quả là có điều kiện.

Cậu là người song tính, trong mắt người ngoài, được gả cho một gia đình như vậy là trèo cao, cậu hiểu, nhưng song tính cũng là người, cũng có mục tiêu muốn theo đuổi, mỗi người sẽ có mục tiêu khác nhau, áp đặt mục tiêu của bản thân lên người khác là không đúng.

Cậu cũng có thể kiếm tiền, sau này cậu cũng có thể xây cho cha mẹ một ngôi nhà như vậy, tại sao lại phải gả cho một “gia đình tử tế”.

Trang Tuyết Vãn cảm thấy thật trớ trêu, chẳng lẽ mọi người được sinh ra chỉ để lấy vợ và tìm rể thôi sao.

Cậu tức giận trở mình, ai ngờ hai người lại quá gần nhau, cậu vừa lật người qua đã đụng phải cánh tay của Cừu Nghị, hai cơ thể nóng bỏng chạm vào nhau, Trang Tuyết Vãn thoáng chốc kinh ngạc co rụt người lại, “Em… em không cố ý.”

Yết hầu của Cừu Nghị trượt xuống, “Ừm.”

Để tránh khỏi tình huống xấu hổ này xuất hiện một lần nữa, Trang Tuyết Vãn trực tiếp nhích qua bên kia giường, nửa người áp vào mặt tường lạnh lẽo.

Cũng may, hình như bây giờ Cừu Nghị không có ý muốn chạm vào cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Cừu Nghị: Anh có.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.