(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặc dù Bạch Nhuỵ Ngâm rất muốn nói rằng việc Thẩm Quang Khải viết sai lỗi chính tả liên tục như vậy trông chẳng giống như là không có chuyện gì xảy ra, nhưng cô kiềm chế lại, sao chép những lưu ý mà mình đã ghi lại hôm qua rồi gửi đi, sau đó đứng dậy đi rửa mặt.
Lê Tâm Ngữ có thói quen sinh hoạt khá thất thường, thường ngủ đến khoảng 11-12 giờ trưa mới dậy. Cô nàng chẳng mấy khi ăn sáng, chỉ thuê một người giúp việc đến dọn dẹp và nấu bữa trưa, còn buổi tối thì ăn đồ ăn mang về hoặc mua đồ ăn nhanh trên đường đón các các bé về.
Bạch Nhuỵ Ngâm mở tủ lạnh tìm đồ ăn, phát hiện ra một hộp bánh mochi. Tối qua Lê Tâm Ngữ nói rằng cô có thể tự do lấy bất kỳ thứ gì trong nhà để ăn nên Bạch Nhuỵ Ngâm lấy hộp mochi ra rồi rót cho mình một ly sữa.
Khi cắn một miếng mochi lạnh, Bạch Nhuỵ Ngâm liền nhăn mày lại. Nói là khó ăn thì không đến nỗi nhưng thực sự không ngon lắm. Cô nghĩ rằng có lẽ do bảo quản lạnh nên bánh mochi trở nên cứng và kém ngon. Nhưng sau khi hâm nóng một chút trong lò vi sóng, hương vị của nó cũng chỉ thay đổi từ một miếng nhựa cứng thành một miếng nhựa bớt cứng, vả lại quá ngọt, quá ngấy.
So với phần mochi mà cô đã ăn hôm qua thì đúng là khác biệt một trời một vực. Bạch Nhuỵ Ngâm cố gắng ăn hết một nửa rồi đặt phần còn lại vào tủ lạnh, trở về phòng, mở máy tính xách tay để chuẩn bị bài giảng.
Đến 10 giờ, cô nhận được cuộc gọi từ nhân viên giao hàng thông báo rằng chiếc TV mà cô đã đặt tối qua đã được giao đến. Bạch Nhuỵ Ngâm nhanh chóng xuống lầu. Tòa nhà này có thang máy vận chuyển hàng hóa, rất tiện để chuyển chiếc TV 65 inch lên. Khi mua, cô đã đặt dịch vụ giao hàng kèm lắp đặt, hai nhân viên lắp đặt đã đi cùng để giúp cô. Khoảng một giờ sau, TV đã được lắp đặt xong.
Bạch Nhuỵ Ngâm xem thử trong mười phút để xác nhận rằng không có vấn đề gì, sau đó tắt TV rồi thử nghiệm micro và camera mà cô đã mua cùng với TV. Dù gì thì sau này cô cũng sẽ dạy học trực tuyến cho Hoa Minh Hi và Hoa Minh Phàm, nên những thứ này phải được chuẩn bị sẵn.
Một lúc sau, Lê Tâm Ngữ tỉnh dậy, ăn xong bữa trưa, Bạch Nhuỵ Ngâm quyết định ra ngoài đi dạo, coi như làm quen với môi trường xung quanh.
Khu chung cư này mới được xây dựng trong vài năm gần đây, nhắm vào đối tượng khách hàng khá cao cấp, nhiều người từ nơi khác mua để nghỉ dưỡng nên tỷ lệ cư dân ở đây rất thấp.
Suốt đường đi, hầu như Bạch Nhụy Ngâm không gặp ai. Cô đi dạo quanh khu mình sống, ngoài việc ít người qua lại thì mới thứ đều tương tự nơi cô ở tại Hạ Thành, các cửa hàng tiện lợi đều có đủ, còn có cả chợ và siêu thị lớn. Trường Tiểu học Số 8 Vọng Xuyên nằm ngay đối diện chung cư, gần đó còn có bệnh viện.
Giá cả ở đây thấp hơn nhiều so với Hạ Thành. Nếu không xét đến việc phát triển nghề nghiệp thì thành phố nhỏ xinh đẹp, nhịp sống chậm rãi như Vọng Xuyên này quả thực là một nơi đáng sống.
Khi dạo chơi gần xong và trên đường về, cô đi ngang qua một cửa hàng trái cây, Bạch Nhuỵ Ngâm dừng bước.
Cô lấy điện thoại ra, mở khung chat buổi sáng: [Anh có ở nhà không?]
Bên kia trả lời ngay lập tức: [Có.]
Bạch Nhụy Ngâm: [Tôi muốn qua đó một chuyến, có tiện không]
Thẩm Quang Khải: [Được.]
Bạch Nhuỵ Ngâm chọn một ít dâu tằm và quýt, rồi theo trí nhớ từ đêm qua, cô đi đến khu biệt thự của khu dân cư, nhấn chuông cửa.
Không lâu sau, từ bên trong nhà, một cô bé tầm mười tuổi đi dép bông lạch bạch chạy ra mở cửa.
Bạch Nhuỵ Ngâm nhìn thấy cô bé thì hơi ngạc nhiên, nghĩ rằng mình đã gõ nhầm cửa. Vừa định xin lỗi thì cô bé đã mở cửa ra: “Chị ơi, chị vào đi.”
Để tránh đi nhầm nhà, Bạch Nhuỵ Ngâm cẩn thận hỏi: “À, Thẩm Quang Khải có sống ở đây không?”
Cô bé bối rối. Ban đầu cô bé lắc đầu, sau đó lại gật đầu với vẻ không chắc chắn lắm.
Bạch Nhuỵ Ngâm: “?”
Cô bé gãi đầu rồi dậm chân: “Em không biết nữa, chị đợi chút, em vào hỏi.”
Cô bé chạy trở lại nhà, ngay sau đó một giọng trẻ con trong trẻo vang lên từ trong nhà.
“Cậu ơi, cậu ơi, chị ở ngoài hỏi cậu có phải tên là Thẩm… Thẩm… Thẩm Phóng Khí không!”
Bạch Nhuỵ Ngâm đứng ở cửa: “…”
Vài giây sau, một người đàn ông với cánh tay đang băng bó cùng với cô bé bước ra. Khi nhìn thấy Thẩm Quang Khải, Bạch Nhuỵ Ngâm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thấy tình trạng của cánh tay anh thì lòng cô lại thắt lại, quên cả khách sáo, cô vội vàng hỏi han: “Tay còn đau không?”
“Không đau.” Thẩm Quang Khải rũ mi, thấp giọng nói: “Em vào đi.”
Nội thất của căn biệt thự này chỉ có thể miêu tả bằng hai từ “lộng lẫy”, hoàn toàn phù hợp với ấn tượng được khắc sâu của Bạch Nhụy Ngâm về những người giàu có. Phong cách châu âu tinh xảo phức tạp, phòng khách cao vút với chiếc đèn chùm pha lê lớn đến mức khó tin. Sofa, tủ rượu, lò sưởi, thảm… tất cả nội thất như muốn dồn hết các kỹ thuật thủ công vào, tráng lệ như một cung điện, như thể sợ người khác không nhận ra sự giàu có của gia đình này.
Khi đã ngồi xuống, Thẩm Quang Khải quay sang nói với cô bé: “Tên cậu là Thẩm Quang Khải, ‘Quang’ trong ánh sáng, ‘Khải’ trong Khải Tinh (sao Mai). Vừa nãy chị gái này đã gọi tên này.”
Cô bé liên tục gật đầu: “Đúng rồi ạ, đúng là tên này.”
Chú ý đến ánh mắt tò mò của Bạch Nhuỵ Ngâm, Thẩm Quang Khải định giới thiệu nhưng cô bé đã nhanh nhảu nói trước: “Chào chị, em là Thẩm Tuyển Linh, năm nay mười tuổi, học lớp bốn tại trường Tiểu học Số 8 Vọng Xuyên.”
Nói xong, cô bé còn đưa tay ra.
Bạch Nhuỵ Ngâm mỉm cười, cúi người nắm lấy tay cô bé, cũng giới thiệu về mình: “Chào em, chị tên là Bạch Nhuỵ Ngâm, năm nay 27 tuổi, là giáo viên.”
Thẩm Tuyển Linh há to miệng thốt lên một tiếng “Wow” đầy ngạc nhiên.
Thẩm Quang Khải nhìn sang: “Con ‘wow’ cái gì?”
Thẩm Tuyển Linh chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo, đáp lại đầy ngây thơ: “Không có gì đâu ạ, con chỉ cảm thán thôi.”
“….”
Thẩm Quang Khải giải thích với Bạch Nhuỵ Ngâm: “Cn bé là con gái của chị họ tôi. Chị họ và anh rể của tôi phải ra nước ngoài vài tháng nên họ nhờ tôi đến đây để tạm thời chăm sóc con bé.”
Thì ra là vậy.
Bảo sao Thẩm Quang Khải nói muốn tới Vọng Xuyên ở một thời gian.
Bạch Nhuỵ Ngâm vốn chỉ định đến để tặng ít trái cây, không có ý định ở lại lâu, nên sau khi đặt túi trái cây lên bàn trà, cô đứng dậy chào ra về.
“Khoan đã.” Thẩm Quang Khải bất ngờ gọi cô lại.
Bạch Nhuỵ Ngâm quay đầu nhìn lại, “Còn chuyện gì sao?”
Thẩm Quang Khải im lặng vài giây sau đó nhẹ giọng nói: “… Cảm ơn em đã gửi cho tôi những lưu ý đó và cả trái cây nữa.”
Nghe câu này, Bạch Nhuỵ Ngâm bật cười.
Câu nói này thật sự rất “Thẩm Quang Khải.”
Trước đây mỗi khi anh bị cô trêu đến mức không biết nói gì, anh cũng thường nói những câu tương tự như vậy.
Ví dụ, khi anh tặng cô một chiếc bánh ngọt rất ngon, cô sẽ khen anh đến nỗi đỏ mặt, muốn nói gì đó nhưng chẳng biết phải nói sao, cuối cùng lại bật ra câu: “Cảm ơn em đã ăn bánh do tôi làm.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Thẩm Tuyển Linh đã mở túi rồi bóc một quả quýt để ăn. Vừa ăn cô bé vừa thốt lên: “Wow, ngọt quá!”
“Wow!”
Mấy câu cảm thán của cô bé đã thành công thu hút sự chú ý của Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải.
Nhìn thấy cô bé ăn một cách mãn nguyện như vậy, Bạch Nhuỵ Ngâm không khỏi tò mò: “Ngon lắm hả?”
“Siêu…. ngon!” Thẩm Tuyển Linh gật đầu lia lịa, “Đây là quả quýt ngon nhất thế giới! Em sẽ đặt tên cho nó là Super orange.”
Biểu cảm thỏa mãn của cô bé rất thuyết phục.
Bạch Nhuỵ Ngâm đang định lát nữa ra ngoài mua thêm một túi quýt về nhà ăn thì Thẩm Quang Khải bất ngờ giơ tay lên, nhanh chóng lấy đi một nửa số quýt rồi đưa phần còn lại trong túi cho Bạch Nhuỵ Ngâm, “Chúng tôi không ăn hết nhiều thế này đâu, em mang về chút nhé.”
Bạch Nhuỵ Ngâm ngẩn người trong giây lát nhưng không nhận túi quýt.
Cô lấy một quả trong túi, bóc vỏ nếm thử một múi, rồi nhận xét: “Đúng là rất ngọt.”
Đột nhiên cô nhướng mày nhìn Thẩm Quang Khải, mỉm cười dịu dàng: “Anh thử đi.”
Bạch Nhuỵ Ngâm đưa nửa quả quýt còn lại cho Thẩm Quang Khải, anh cầm nửa quả quýt mà có chút lưỡng lự.
Bạch Nhuỵ Ngâm còn thắc mắc tại sao anh không ăn, nhưng rồi liếc thấy tay kia của anh, cô chợt nhớ ra rằng hiện giờ anh chỉ có một tay có thể sử dụng, không thể bóc múi quýt ra từng miếng được. Thấy Thẩm Quang Khải chuẩn bị đưa nửa quả quýt lên miệng cắn như ăn táo, Bạch Nhuỵ Ngâm vội vàng giành lại, bóc ra một múi và đưa đến gần môi anh.
Thẩm Quang Khải khẽ giật mình.
Bạch Nhuỵ Ngâm thúc giục: “Ăn đi nào.”
Vài giây sau, Thẩm Quang Khải mới cắn một miếng, quýt có vỏ mỏng và rất mọng nước, nước quýt tràn ra, chảy lên tay Bạch Nhuỵ Ngâm.
Thấy vậy, Thẩm Quang Khải nuốt vội, “Xin lỗi em.”
“Hả?” Bạch Nhuỵ Ngâm chưa kịp hiểu, “Tự dưng lại xin lỗi làm gì?”
“Làm bẩn tay em rồi.”
“À cái đó hả, không sao đâu.” Bạch Nhuỵ Ngâm nói, tiện tay cúi xuống rút một tờ giấy lau khô nước trái cây trên ngón tay. “Được rồi, tôi đi đây, bye.”
Hôm sau là thứ Hai.
Vào lúc 4 giờ 50 phút chiều, Bạch Nhuỵ Ngâm cùng với Lê Tâm Ngữ đến cổng trường Tiểu học số 8 thành phố Vọng Xuyên để đón lũ trẻ tan học.
Cổng trường đông đúc phụ huynh đang chờ. Khi đến nơi, Lê Tâm Ngữ không vội vàng, từ trong túi xách lấy ra một tấm bảng đèn biểu diễn có chữ “Trung tâm gia sư Tâm Ngữ” rồi đưa cho Bạch Nhuỵ Ngâm cầm.
Vừa giơ bảng lên, một cô bé đã vội vàng từ cổng trường chạy ra nhào vào lòng Lê Tâm Ngữ: “Cô Lê, cô Lê! Con kể cô nghe, hôm nay con đạt 100 điểm trong bài kiểm tra viết chính tả đấy ạ!”
“Wow!” Lê Tâm Ngữ cười khen ngợi cô bé, “Tử Thiến giỏi quá! Muốn được thưởng gì nào?”
“Tối nay con muốn ăn hamburger!”
“Được thôi.”
Ôn Tử Thiến làm nũng với Lê Tâm Ngữ một lúc, cuối cùng mới chú ý đến Bạch Nhuỵ Ngâm đứng bên cạnh. Cô bé chớp chớp mắt, hỏi Bạch Nhuỵ Ngâm: “Chị ơi, sao chị lại cầm bảng của nhà trẻ tụi con vậy?”
Lê Tâm Ngữ chợt nhớ ra mình chưa giới thiệu Bạch Nhuỵ Ngâm với các em nhỏ, cô nàng quay sang Bạch Nhuỵ Ngâm rồi trao cho cô ánh mắt đầy ý nhị.
Bạch Nhuỵ Ngâm mỉm cười nhẹ nhàng: “Gọi chị là Bella được rồi.”
Ôn Tử Thiến vui vẻ reo lên: “Chào cô Bella!”
Đợi thêm một lúc nữa, sáu đứa trẻ thì đã có mặt đủ năm em.
Bạch Nhuỵ Ngâm vừa định hỏi Lê Tâm Ngữ điều gì đó thì bất ngờ cảm thấy có ai đó khẽ kéo áo mình. Nhìn xuống, cô thấy đó là Thẩm Tuyển Linh.
“Ồ, Linh Linh đến rồi!” Lê Tâm Ngữ vỗ tay, “Tốt rồi, đủ người rồi, chúng ta về thôi.”
“Ủa?” Bạch Nhuỵ Ngâm ngạc nhiên nhìn Thẩm Tuyển Linh, “Hoá ra Linh Linh cũng là học sinh của trung tâm gia sư của cậu sao?”
Lê Tâm Ngữ cũng ngạc nhiên: “Cậu biết cô bé à?”
Bạch Nhuỵ Ngâm đáp: “Cô bé là cháu gái của Thẩm Quang Khải.”
“Cái gì???”
“Em cũng biết chị nữa đó.” Thẩm Tuyển Linh tự hào ngẩng cao đầu nói, “Chị đã đến nhà em chiều hôm qua mà.”
Ôn Tử Thiến tò mò hỏi: “Tới nhà cậu làm gì á?”
Thẩm Tuyển Linh nói lớn: “Đến đút quýt cho cậu mình ăn á!”
Bạch Nhụy Ngâm: “…….”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");