Tôi đến dưới lầu nhà chủ nhiệm Ngô mới gọi điện thoại cho thầy, nói “Em đang ở dưới lầu nhà anh, có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.” Chủ nhiệm Ngô nghe tôi nói xong cũng không hỏi tôi tối muộn thế này còn có chuyện gì. Thầy chỉ “Ừ” một tiếng. Sau đó thầy mở cửa sắt an ninh ở dưới lầu. Tôi đẩy cửa đi vào. Nhà của chủ nhiệm Ngô ở tầng 28, tôi đi thang máy cũng trên dưới một phút. Vào nhà thầy, tôi ngồi trên ghế sô pha tại phòng khách của thầy. Câu đầu tiên tôi nói là: “Chủ nhiệm Ngô, đêm nay em không thể đi được. Em xin anh hy sinh giấc ngủ quý giá của anh một chút, đại ơn đại đức giúp em lần này.”
Sau đó, tôi đem toàn bộ những chuyện liên tiếp gặp phải cùng nỗi băn khoăn sầu não trong lòng nói hết với chủ nhiệm Ngô. Từ cuyện nhận sợi dây chuyền chày Kim Cang của cậu em Chu tiệm đá quý, cho đến chuyện cả nhà anh Lưu chết bất đắc kỳ tử. Tôi kể gần nửa tiếng, gần như chuyện lớn chuyện nhỏ tôi đều kể rõ. Chủ nhiệm Ngô cũng không có ngắt lời tôi. Thầy kiên trì nghe suy đoán của tôi xong, giữa đôi chân mày chau lại càng chặt hơn, biến thành một chữ “Xuyên”[1].
[1] Chữ Xuyên viết là 川 , nhìn giống như vết nhăn.
“Tiểu Lưu, em biết buổi tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Câu hỏi này của chủ nhiệm Ngô đến rất đột ngột, tôi ngẩn người. Tôi nở nụ cười mà không có lý do, sau đó lắc đầu nói: “Em không biết hôm nay sẽ thế nào. Nếu em có thể biết chính xác chuyện này, thì em đã không mặt dày đến quấy rầy anh rồi.”
“Nhưng anh lại cho rằng, em biết.”
Chủ nhiệm Ngô lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt ôn hòa nhưng cũng lộ vẻ bình tĩnh. Thầy không giống như nóng lòng muốn giúp tôi phân tích nguyên nhân hoặc đưa ra bất kỳ nhìn nhận nào. Thầy đang đợi, đợi tôi tự mình nghĩ ra cái gì, sau đó nói cho thầy. Tôi hiểu, thầy là đang dẫn dắt tôi tự mình phát hiện ra vấn đề.
Dưới cái nhìn lom lom của chủ nhiệm Ngô, tôi suy tư trong chốc lát. Rồi tiếp theo, tôi lún người sâu vào ghế sô pha, bắt đầu cười khổ.
“Em tìm đến anh là vì em cho rằng tối hôm nay một mình em không thể vượt qua được. Em muốn nhờ anh giúp em, trong lúc em ngủ chú ý cử động của em một chút. Em sợ tối hôm nay khi đang ngủ em sẽ tự mình bóp cổ mình đến chết.”
" _' `$ @% {0 S0 [email protected] of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)
@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!). _ [! M7 Y# ~. X( d F! _- L"
Khi tôi ý thức được rõ ràng suy nghĩ của bản thân, cũng nói ra suy nghĩ đó. Trong giây lát, tôi có chút không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chủ nhiệm Ngô.
Làm việc chung với nhau bốn năm, tôi thường hay đi theo bên cạnh chủ nhiệm Ngô. Luôn nhìn chủ nhiệm Ngô cố vấn tâm lý cho người khác, tôi thích sự bình tĩnh, cơ trí của thầy, càng khâm phục sự bao dung của thầy với người khác. Theo như tôi nghĩ, những người đến tư vấn với những vấn đề phức tạp không giống nhau, nhưng đa số đều có một tật chung đó là chết trong bế tắc. Tôi là một người sống không quá dùng nhiều đến đầu óc. Cũng bởi vì không dùng não nhiều, cho nên sống rất vô tư, thoải mái. Bên cạnh tôi cũng có một nhóm bạn không tim không phổi. Chúng tôi thường hay tụ tập chỉ để “ăn” và “chơi”. Chúng tôi coi đây là vinh quang, cảm thấy cuộc sống nên như thế. Vì vậy, khi tôi thấy rất nhiều người trên thế giới này dường như liều mạng húc vào sừng trâu[2]. Tôi chỉ cảm thông đối với những người đó, thường không biểu hiện rõ rệt rằng tôi không cách nào hiểu họ. Tôi lại càng không sẵn lòng tìm hiểu thế giới của họ quá nhiều, bởi vì tôi sợ chỉ cần mình suy nghĩ nhiều thì sẽ trở nên loạn não, đau khổ giống như họ. Mà giờ phút này, tôi bắt đầu không thể hiểu bản thân mình. Một câu hỏi của chủ nhiệm Ngô đã làm tôi lại lần nữa nảy sinh nghi ngờ đối với “niềm tin” vốn có của chính mình. Một loạt tai họa trải qua gần đây nhất của tôi, bên trong đó để lộ ra bao nhiêu phần sự thật “kỳ lạ”, còn lại bao nhiêu phần là phiền phức lòi ra do chính “phán đoán” của tôi đây?
[2] Câu này lấy ý từ câu Con chuột húc vào sừng trâu (老鼠钻牛角): ví von tốn công nghiên cứu vấn đề không đáng nghiên cứu hoặc không có cách giải quyết, ngoài ra còn chỉ tư tưởng, cách thức hạn hẹp.
“Lưu Hân Dương.”
Chủ nhiệm Ngô thấy tôi thẫn thờ, liền gọi tôi một tiếng. Lúc tôi ngẩng đầu lên, thầy tinh nghịch nháy mắt với tôi vài cái, hỏi tôi có muốn ăn gì không. Thầy nói, thầy ở nhà một mình rất buồn chán, nên gần đây mua một bộ đồ dụng cụ đầy đủ, tự mình thử làm bánh ngọt. Thầy còn nói bánh ngọt thầy nướng ăn khá ngon, chỉ có một điều khiến thầy đau đầu đó là bánh bông lan không thể nào lấy ra từ trong khuôn đúc. Ngoài ra, thầy còn đang học làm ly kem bánh quy. Trước khi tôi đến nhà thầy, thầy đã làm một ít “sản phẩm thử nghiệm ly kem bánh quy vị sầu riêng”. Thầy hỏi tôi có muốn nếm thử không.
Tôi cảm kích gật đầu với chủ nhiệm Ngô. Thầy xoay người mở tủ lạnh trong phòng ăn, lấy ra hai ly kem bánh quy sầu riêng. Sau đó thầy bưng đến hai chiếc đĩa nhỏ xinh xinh, trong chiếc đĩa là quả việt quất đông lạnh do tự tay thầy làm. Hơn nữa, chủ nhiệm Ngô còn dày công chọn hai chiếc muỗng thủy tinh nho nhỏ màu sắc sặc sỡ, đặt bên cạnh chiếc đĩa.
“Chủ nhiệm Ngô à…” Tôi xem những món ngon bày trên bàn này, không khỏi cảm thán, “Anh thực sự quá hiền thục rồi!”
“Cái này gọi là ‘thú vui sống lành mạnh’!” Chủ nhiệm Ngô trợn mắt liếc xéo tôi. Cái ánh mắt hẹp dài như biểu hiện sự không hài lòng với sự nông nổi của người trẻ tuổi, thực sự cảm thấy mười phần “đanh đá”.
Tôi gật đầu, “Nếu em có thể có nửa phần ‘thú vui’ như của anh vậy, sẽ không lo không tìm được người yêu rồi.”
Thầy từ chối đưa ý kiến chỉ liếc nhìn tôi. Tôi vô cùng hài lòng cầm chiếc muỗng nhỏ xinh bên cạnh chiếc đĩa, bắt đầu ăn quả việt quất đông lạnh. Mặc dù trong lòng tôi đang mang tâm trạng ngổn ngang, nhưng nhìn những món bánh ngọt khéo léo này trái tim như vui lên. Tôi cứ giải quyết những món này đã, ăn no rồi hẵng chết.
Không thể không nói, tay nghề của chủ nhiệm Ngô tương đối khá. Trong chiếc đĩa quả việt quất đông lạnh kia có tất cả sự tươi lành của quả việt quất, không có màu sắc và hương vị nhân tạo, cảm giác rất tươi mát. Ly kem bánh quy sầu riêng lại càng ngon hơn. Vị sầu riêng thơm nức, bơ sữa thượng hạng, phủ kem vừa phải, mùi vị cũng không quá ngọt. Sau khi để đông trong tủ lạnh, ăn giống như là ăn kem vậy. Còn nữa “bánh quy” của thầy tương đối đặc biệt, hương vị không giống với những chiếc bánh quy tôi ăn ở bên ngoài. Tôi hỏi chủ nhiệm Ngô đã dùng bánh quy tên gì vậy. Thầy cười nói đây là bí mật.
Sau đó, tôi lại ăn thêm ba miếng bánh cheesecake hương chocolate mà chủ nhiệm Ngô mới nướng. Tôi thấy thầy làm nhà tư vấn tâm lý thực sự là một nhân tài. Nhưng thầy mở một cửa hàng bánh ngọt nhất định sẽ phát tài. Chủ nhiệm Ngô nói, thầy quả thực có quyết định này. Thầy vô cùng tha thiết với bánh ngọt. Bất kể là bánh ngọt kiểu Trung, hay điểm tâm Nhật Bản hoặc bánh quy kiểu Ý, thầy đều có nghiên cứu. Đợi đến lúc về hưu, thầy sẽ mở một tiệm bánh ngọt tại gia chủ nhiệm Ngô, coi như là có chỗ dựa sống về già.
Nói tới vấn đề này, tôi khó lòng kìm nén sự tò mò nhiều chuyện của mình lại hỏi lần nữa sao chủ nhiệm Ngô không tìm một người bạn già. Chủ nhiệm Ngô trả lời tôi như sau. Có người kể từng có mười một, mười hai lần yêu đương, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống vắng, đồng thời càng nói chuyện tâm tình càng thấy trống trải. Có người chỉ yêu một lần, nhưng trái tim đã thỏa mãn rồi, mùi vị yêu đương cũng đủ kéo dài suốt đời, đương nhiên không cần nơi khác. Rất hiển nhiên, thầy là kiểu người thứ hai. Tôi nhìn thầy với ánh mắt ngưỡng mộ, gật đầu lia lịa. Đương nhiên, tôi cũng biết thầy tuyệt đối sẽ không kể cho tôi nghe những kỷ niệm mà đủ để thầy ghi nhớ suốt đời. Câu chuyện tình đó, những nữ đồng nghiệp trong trung tâm tôi làm việc đã đào bới bao nhiêu năm mà chưa bao giờ có thể đào được từ miệng lão Ngô. Chủ nhiệm Ngô nói, kỷ niệm là của thầy, cũng chỉ có thầy mới có thể hiểu và khắc sâu ý nghĩa của kỷ niệm đó. Nếu nói ra, trong mắt của người khác thì chẳng qua chỉ là một thứ chán ngắt không hợp thời mà thôi, biết hay không biết cũng chẳng có mấy ý nghĩa.
Tôi cùng chủ nhiệm Ngô ăn uống và tám chuyện, thấm thoát đã hơn 12 giờ đêm. Sau khi chủ nhiệm Ngô dọn dẹp bàn ăn, liền đi vào phòng ngủ lấy một tấm chăn mỏng đưa cho tôi.
“Tiểu Lưu, đêm nay em nghỉ trên ghế sô pha dài đi. Anh ngồi ở gần em.” Thầy nói, ngón tay chỉ một chiếc ghế sô pha ngắn bên cạnh chiếc ghế sô pha dài. “Anh để một ngọn đèn nhỏ, đọc sách. Đêm nay em an tâm ngủ, anh sẽ ở bên cạnh quan sát cử động của em. Bây giờ em đừng suy nghĩ gì nhiều, có chuyện gì ngủ dậy rồi tính tiếp.”
Nói thật, đêm hôm khuya khoắt tôi một cô gái trẻ ngủ trong nhà một người đàn ông độc thân, luôn luôn có chút không tốt lắm. Nhưng chủ nhiệm Ngô là bậc bề trên, là người bạn mà tôi vô cùng tin tưởng và kính trọng. Tôi tuyệt đối tin vào phán đoán chuyên nghiệp của thầy, mới có thể lựa chọn xin sự giúp đỡ từ thầy. Lúc đầu, tôi chỉ dùng chăn quấn quanh người dựa lưng trên ghế sô pha. Sau đó lại nghĩ, thanh giả tự thanh[3], cũng chẳng có gì phải ngại ngùng. Thế là tôi cởi giày, leo lên nằm thẳng cẳng. Trước khi ngủ, tôi nói câu cảm ơn với chủ nhiệm Ngô. Chủ nhiệm Ngô cười với tôi, nói: “Em tin anh, anh rất vui.”
[3] Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc (清者自清浊者自浊): có nghĩa người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng, còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra mà thôi.
Có thể do có người trông coi bên cạnh, hơn nữa tôi đã liên tiếp mấy ngày không được ngủ ngon, cho nên tôi nằm trên ghế sô pha nhà chủ nhiệm Ngô chợp mắt chưa được bao lâu đã nặng nề đi vào giấc ngủ. Đồng thời giấc ngủ này tôi tự cảm thấy ngủ đặc biệt ổn định, không có gặp ác mộng, cũng không có trong mơ mơ màng màng cảm thấy có cái gì đó đè tôi. Có mấy lần cảm thấy lạnh, đoán rằng có lẽ do thời tiết ban đêm chuyển lạnh, chăn lại quá mỏng. Tôi kéo chăn quấn chặt hơn một chút, tiếp tục ngủ. Nhưng mà, ngay lúc tôi đang say giấc nồng, bỗng nhiên nghe thấy chủ nhiệm Ngô lớn tiếng kêu tên tôi. Hơn nữa, thầy bắt đầu gắng sức lay động bờ vai tôi. Lúc này tôi vẫn còn mơ ngủ nên có phần lơ mơ. Trong đầu tôi có ý nghĩ bùng lên trong đầu tôi trước tiên đó là “cháy rồi”. Thậm chí tôi trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ còn buông ra một câu với chủ nhiệm Ngô: “Mang thùng nước đến dập lửa là được.” Nhưng chủ nhiệm Ngô vẫn không ngừng lắc vai tôi như trước.
Tôi bị chủ nhiệm Ngô la toáng và rung lắc dữ dội mới tỉnh táo trở lại. Lúc này tôi mới phát hiện, nơi tôi đang đứng là ở đâu! Gió đêm lạnh giá phất qua mặt tôi, sau lưng tôi là lan can sắt. Mà phía ngoài lan can là khoảng không của độ cao 28 tầng. Tôi quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới hiểu rõ, bây giờ tôi lại đang đứng trên ban công bên ngoài phòng khách nhà chủ nhiệm Ngô. Đôi tay của chủ nhiệm Ngô cực kỳ dùng sức giữ chặt bả vai tôi, không ngừng lắc. Thầy lớn tiếng quát:
“Lưu Hân Dương, em tỉnh lại đi!”
Tôi mở to mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc của chủ nhiệm Ngô. Vẻ mặt thầy đặc biệt nghiêm túc, thậm chí có thể dùng từ “nghiêm khắc” để hình dung. Tôi chưa từng thấy vẻ mặt tái mét nghiêm khắc như vậy của chủ nhiệm Ngô. Đầu óc vẫn có phần mù mờ, một lát sau, tôi mới ú ớ mở miệng:
“Em… Em đã làm gì rồi?”
Chủ nhiệm Ngô thấy tôi mở miệng, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều. Nhưng sắc mặt thầy vẫn căng thẳng như cũ. Thầy không phân bua giải thích mà đẩy tôi vào lại phòng khách. Sau khi tôi vô phòng khách, thầy lập tức đóng cửa sổ sát đất, đồng thời khóa cửa sổ lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng khách của nhà chủ nhiệm Ngô. Cùng lúc đó, tôi thấy chiếc đồng hồ treo trong phòng khách. 3 giờ 28 phút. Tôi ngủ chưa được ba tiếng. Lúc này, đầu óc tôi đã tỉnh táo hơn đôi chút, và dường như có phần hiểu rõ bản thân vừa rồi đã làm cái gì. Bước chân cứng nhắc của tôi lê bước đến bên chiếc ghế sô pha dài, hai chân liền mềm nhũn, ngã ngồi lên ghế sô pha. Chủ nhiệm Ngô rất nhanh đến ngồi xuống bên cạnh tôi. Thầy không nói chuyện, tôi cũng không hỏi thầy. Hai chúng tôi ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu, tôi gục đầu xuống, bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.
“Chủ… Chủ nhiệm Ngô… Em… Em sẽ không chết chứ?”
“Đừng nói bậy!” Chủ nhiệm Ngô gần như gào lên để đáp lại tôi. Thầy vươn một tay nặng nề đặt lên vai tôi, dùng một giọng điệu kiên định không cho phép nghi ngờ, từng từ từng chữ nói cho tôi biết: “Tin tưởng chính em, tin tưởng anh. Em tuyệt đối không sao!”
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt kiên định của chủ nhiệm Ngô. Tôi là muốn tin nhưng không ngừng lắc đầu.
“Quá kỳ quái rồi! Cái này quá kỳ lạ! Rõ ràng là… Vì sao?”
Chủ nhiệm Ngô không nói gì, thầy chỉ nhìn tôi. Dường như muốn trấn an tôi nên thầy vỗ nhẹ lên lưng tôi, muốn tôi bình tĩnh lại.
“Nếu không biết vì sao, chúng ta sẽ tìm cho biết. Lưu Hân Dương, bất luận đây là chuyện gì, trước tiên em phải bình tĩnh. Đừng khóc! Đừng kinh hãi! Cắn chặt hàm cho anh!”
Trong đầu tôi lúc đó là trạng thái trống rỗng. Nghe chủ nhiệm Nghe nói xong, tôi lau nước mắt, cố sức gật mạnh đầu. Bất tri bất giác, tôi cắn chặt răng, bộ dạng đó thoạt nhìn giống như “nghiến răng nghiến lợi”. Sau đó, chủ nhiệm Ngô đi lấy cho tôi một ly nước nóng. Tôi cầm ly nước đó, từ từ uống. Một ly nước tôi uống gần nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi nước nóng gần như thành nước lạnh, tôi mới uống xong ly nước. Tôi hỏi chủ nhiệm Ngô, vừa rồi tôi đã làm cái gì. Nếp nhăn trên trán chủ nhiệm Ngô càng rõ hơn, thầy lắc đầu.
“Em vẫn ngủ rất yên ổn. Khoảng ba giờ mười lăm phút, anh đi toilet một chuyến. Trong toilet, anh nghe thấy phòng khách có tiếng động, chạy ra thì thấy em đang đẩy cửa sổ sát đất ở phòng khách, muốn đi ra ban công bên ngoài. Anh gọi em, em không phản ứng. Anh chạy vội lên kéo em lại, nhưng em vẫn cứ muốn đi về phía trước. Hai tay em nắm thanh lan can ở ban công, cả cơ thể nghiêng về phía trước. Anh kéo em lại, kêu em, lắc vai em. Anh đang định đánh em tỉnh, thì tự em tỉnh lại.”
Tình hình qua lời kể của chủ nhiệm Ngô, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra. Tôi hỏi chủ nhiệm Ngô, bộ dạng tôi lúc đó có giống mộng du không. Chủ nhiệm Ngô nói, nhìn theo trạng thái lúc đó mà nói thì rất giống. Tôi nói với thầy, mấy ngày trước, tôi chưa từng có triệu chứng mộng du. Tôi luôn luôn là ngủ thẳng giấc đến khi trời sáng, ngay cả mơ cũng ít khi thấy. Tình trạng khác thường liên tiếp mấy ngày gần đây khiến tôi trở nên có chút không tin vào chính mình. Tôi lại hỏi chủ nhiệm Ngô, tôi có thể mắc bệnh tâm thần hay không. Dù sao, tôi đã là một cô gái độc thân quá lứa 28 tuổi. Trong độ tuổi hiện tại của tôi, độc thân là chuyện rất bình thường. Nhưng độc thân trường kỳ chưa từng yêu đương, cái tình trạng này có phải quá bất thường hay không.
“Em bắt đầu hoài nghi bản thân mình rồi, phải không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy thành thật nói cho anh biết, chuyện chưa từng có bạn trai đối với em mà nói có ảnh hưởng lớn sao? Trước đây, em vì thế mà cảm thấy đau khổ? Mặc dù biểu hiện bên ngoài vui vẻ, nhưng trong lòng có nỗi sầu kéo dài phải không?”
Tôi lắc đầu, trả lời chủ nhiệm Ngô: “Có đôi khi em sẽ nghi ngờ phải chăng bản thân mình không có sức hấp dẫn. Thấy đám bạn bè đều đã kết hôn, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy có chút cô đơn. Nhưng nếu bảo em lập tức tìm một người kết hôn, em sẽ cảm thấy tình yêu và hôn nhân khiến người ta mất tự do. Em vẫn còn rất thích những ngày tháng tự do tự tại. Nếu em không gặp được một người đàn ông mà mình đặc biệt thích, thì trong lòng em không muốn kết hôn.”
“Thật ra mấy hôm trước cũng khá tốt, nói vậy có vẻ hơi thờ ơ. Dù sao chuyện không phải xảy ra trên người em hoặc là với người nhà của em. Mặc dù trong lòng không mấy dễ chịu, nhưng em luôn nghĩ chuyện này không liên quan nhiều đến em… Nhưng mấy ngày gần đây, nhất là sau hôm qua, em cảm thấy chuyện này đã liên quan đến sự an nguy của chính bản thân mình. Em đặc biệt khẩn trương, cũng có phần lo lắng. Chiều hôm qua, em thật sự cảm thấy trên lầu kia có cái gì đó, lúc trở về cả người em và trong lòng thấy đặc biệt bất an. Tối hôm qua, em được ăn đồ ngọt và nói chuyện với anh, trước khi đi ngủ em thấy mình tuyệt đối an tâm. Mãi đến khi anh đánh thức em dậy, em vẫn cảm thấy bản thân ngủ rất dễ chịu.”
Chủ nhiệm Ngô suy tư rồi chậm rãi gật đầu. Một lát sau, thầy nói với tôi: “Như vậy đi, đợi trời sáng, anh và em sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân. Trước khi có kết luận chính xác, em phải tin vào phán đoán của chính mình, không nên hoài nghi và phủ định bản thân.”
Thầy nói xong liền vào thư phòng. Chỉ chốc lát sau, thầy cầm trong tay một quyển sách quay lại phòng khách. Tôi nghiêng người rướn cổ xem trộm tên quyển sách trên tay chủ nhiệm Ngô, ấy vậy mà đó là “Kinh Lăng Nghiêm”. Tôi trăm nghìn lần cũng không ngờ trong nhà chủ nhiệm Ngô lại có kinh Lăng Nghiêm. Tôi không khỏi hiếu kỳ nhìn theo thầy. Thầy cười nói, “Có gì lạ đâu. Sáu giá sách áp tường nhà anh đều đầy sách. Sách anh đọc rất hỗn tạp, những tác phẩm kinh điển như Đạo gia, Phật giáo anh cũng xem. Phàm là sách vở có thể lưu truyền đến nay đều là kết tinh từ trí tuệ và kinh nghiệm của cổ nhân, đều là đồ tốt.”
Thầy dứt lời, ngồi lên ghế sô pha, còn vẫy tay với tôi.
“Em tiếp tục nằm nghỉ ngơi đi, cho dù không ngủ được cũng nhắm mắt nghỉ ngơi cho anh. Anh niệm kinh văn cho em nghe, sẽ giúp em tẩy rửa tâm hồn một chút.”
Sau khi tôi nằm xuống, chủ nhiệm Ngô bắt đầu niệm kinh. Âm điệu của thầy trầm thấp vừa dày vừa nặng. Kinh văn từ miệng thầy tuôn ra, mỗi từ mỗi chữ dường như đều có sức nặng trĩu, tựa như tiếng gõ mõ của hòa thượng vậy, tiếng gõ cốc cốc đập vào lòng người. Tôi nhắm mắt dùng trái tim lắng nghe câu chuyện mô tả trong kinh. Nhất thời Phật tại Thất-La-Phiệt thành, Kỳ-Hoàn tinh xá. Dữ đại tỳ-khưu chúng thiên nhị bách ngũ thập nhân câu. Giai thị vô lậu đại a-la-hán, phật tử trú trì, thiện siêu chư hữu. Năng ư quốc độ thành tựu oai nghi. Tòng Phật chuyển luân, diệu kham di chúc. Nghiêm tịnh tì-ni, hoằng phạm tam giới. Ứng thân vô lượng độ thoát chúng sanh. Bạt tế vị lai, việt chư trần lụy….[4] Tôi nghe kinh văn, trong lòng dần dần sản sinh một cảm giác ấm áp, chậm rãi ổn định, chỉ chốc lát sau tôi ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này, tôi yên ổn ngủ thẳng giấc đến hơn 9 giờ sáng. Khi chủ nhiệm Ngô gọi tôi, tôi mới tỉnh dậy.
[4] Dịch đoạn kinh trên (được trích từ kinh Thủ lăng nghiêm, quyển 1 trong 2 quyển kinh Lăng nghiêm): Lúc ấ́y Đức Phật ở tại Tinh xá Kỳ-Hoàn, trong thành Thất-La-Phiệt. Với chúng đại tỳ-khưu, gồm một ngàn hai trăm năm mươi người đến dự. Tất cả các vị đều là bậc đại a-la-hán đã chứng quả vô lậu, phật tử trú trì, khéo vượt qua các cõi, thường ở nơi các cõi nước thành tựu các uy nghi. Theo Đức Phật chuyển pháp luân, khéo kham nhận lời di chúc của Đức Phật. Giữ giới luật tinh nghiêm, làm bậc mô phạm trong ba cõi. Ứng thân vô số lượng để độ thoát chúng sinh trong đời vị lai, cứu giúp họ vượt khỏi các ràng buộc nơi cõi trần.
Lúc đó, thầy đứng trước bàn ăn trong phòng ăn, đặt hai chiếc chén lên bàn: “Chúng ta ăn chút gì đã, sau đó sẽ đến bệnh viện.
Tôi nghe thế liền vội vã xoay người đứng lên, vào phòng vệ sinh rửa mặt, lại dùng nước sạch súc miệng. Ăn xong mì sợi, chủ nhiệm Ngô lái xe đưa tôi đến bệnh viện làm kiểm tra. Nghĩ đến chuyện chủ nhiệm Ngô là người cũng sắp năm mươi tuổi rồi, mà vì tôi cả đêm không chợp mắt, trong lòng tôi cảm thấy áy náy không thôi. Sau khi chúng tôi đến bệnh viện, tôi muốn chủ nhiệm Ngô ở trong xe nghỉ ngơi, tôi tự mình đi làm kiểm tra. Đồng thời, tôi tìm trong danh bạ điện thoại số điện thoại của một người, cũng nhấn vào biểu tượng gọi đi.