Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 24




Mình đã mộng du. Tôi nhắc đi nhắc lại điều ấy với bản thân. Mặc cho lon bia rỗng không được đặt trên nóc tivi vẫn thi thoảng cào xước trái tim tôi. Mặc dù tôi có phần thích thú với những vết thương nho nhỏ ấy.

Nếu buổi tối hôm ấy là thật, anh ấy sẽ liên lạc, và giải thích cho sự biến mất đột ngột không dấu vết ấy. Đó là cách cư xử thông thường.

Đương nhiên, khi anh không hề liên lạc với tôi trong một tháng liền sau buổi tối kì cục đó, điều ấy phải có nghĩa rằng thực sự chẳng có gì xảy ra tối hôm đó.

Tôi bắt đầu đều đặn đến chỗ Madame J vào các buổi chiều. Từ hôm đó tôi cũng không gặp lại cô.

- Cô ấy phải giải quyết khá nhiều việc. Đâu đó vào giữa mùa xuân Madame J sẽ trở về. Gã lái taxi chỉ trả lời ngắn gọn như thế cho thắc mắc của tôi.

Dù sao như thế cũng đã là khá dài dòng với gã.

Tôi không hỏi thêm gì về gã. Vì như mọi khi, gã sẽ chẳng trả lời câu hỏi nào liên quan đến bản thân. Việc cố đóng gói những nghi ngờ của bản thân khó hơn tôi tưởng. Cho dù nụ cười của gã lái taxi vẫn thích thú xoắn lấy tâm trí tôi.

Công việc của tôi ở văn phòng của Madame J chỉ là giúp đánh máy một số văn bản, trả lời một số email theo mẫu soạn sẵn. Thi thoảng đi mua thêm vài thứ lặt vặt trong văn phòng. Một công việc không lấy gì làm đặc sắc. Nhưng nó giữ cho tôi bận rộn. Và hơn nữa, tôi có thể chi trả những khoản tiêu lặt vặt và tiền nhà hàng tháng mà không cần nhận tiền của mẹ.

Công việc ở đây cũng bớt phần buồn tẻ bởi tôi có thể lượm lặt vô số thông tin qua những email mẫu gửi và trả lời khách hàng. Madame J sở hữu một lượng lớn nhà đất cho thuê. Bao gồm tòa nhà tôi đang làm việc, khu trung tâm thương mại sầm uất quen thuộc tôi vẫn lê la cuối tuần khi không có việc gì làm, một chuỗi nhà hàng ăn và vài khách sạn hạng sang nằm rải rác quanh thành phố. Và có lẽ, cả khu biệt thự nằm giữa con đường mòn ấy nữa. Một đế chế hùng mạnh. Tôi không có thói quen tọc mạch nhưng khó có thể không tò mò. Làm thế nào cô ấy có thể sở hữu ngần ấy thứ?

Khi tò mò bắt đầu khiến tôi thấy khó chịu. Tôi dừng việc để ý những chi tiết tôi tìm thấy và không xâu kết chúng lại với nhau. Tôi làm việc đó khá tốt. Dù tôi không hiểu liệu Madame J có tính đến việc ấy khi giao công việc này cho tôi không.

Tee vẫn không hề gọi về nhà. Hòm thư của tôi cũng chỉ luôn tràn ngập thư rác. Tôi chẳng buồn xóa bớt hay chặn chúng lại. Sự có mặt của chúng khiến tôi đỡ cô đơn hơn cái thông báo: Bạn có 0 thư mới. Tôi mang một tấm ảnh chụp chung với Tee khi còn nhỏ - một trong những tấm ảnh xấu xí mà chúng tôi vẫn đem ra cười cợt mỗi khi bàn luận về sự lôi thôi thuở nhỏ của mình - lồng vào khung ảnh trống có trên bàn làm việc.

Để lúc nào cũng có thể cảm thấy sự tồn tại của cô.

Càng ngày, Tee càng trở nên xa vời. Giống như một ký ức. Điều ấy khiến tôi thấy sợ.

Tôi sắp xếp mọi thứ đồ đạc Tee để lại thành một góc trong phòng ngủ. Vài đĩa CD, mấy tấm ảnh cũ, mấy thứ trang sức linh tinh Tee mua về mà chẳng mấy khi dùng... Chúng luôn khiến tôi thấy khá hơn. Rằng Tee của tôi, ở một nơi nào đó, đang hạnh phúc hơn. Bên cạnh anh ta.

Ngày thứ hai đầu tiên của tháng Giêng, tôi nhận được một tin nhắn của Taurus. Lúc đó là bảy giờ tối, khi tôi đang ăn tối dưới bếp. Một bữa ăn đơn giản. Cơm rang với trứng và dưa.

Tối nay anh muốn nói chuyện.

Tin nhắn cụt lủn. Kèm theo đó là một nick name. Có lẽ là ID yahoo.

Tôi chọc chọc mấy sợi dưa được thái mỏng trong đĩa. Sao lại cộc lốc thế nhỉ?

Giải quyết xong bữa ăn, tôi ngồi đần mặt dưới bếp. Bên đĩa cơm không còn lấy một hạt, suy ngẫm mọi việc. Dường như càng ngày, cuộc sống của tôi càng trở nên điên rồ hơn. Đã bao giờ mình mơ một giấc mơ dài và nhiều sự kiện như thế này chưa nhỉ? Tôi tự hỏi, dùng cái thìa ấn ấn vào cánh tay mình. Nó hằn lên những vết đỏ nhàn nhạt.

Tôi cầm cái thìa trong tay, đi lên phòng ngủ. Tôi đặt cái thìa vào trong miệng trong khi chọn một cái đĩa CD. Vị lành lạnh của nó khiến tôi thấy yên tâm. Tôi bật repeat bản She will be loved của Maroon 5, rồi tắt điện, chui vào chăn, suy nghĩ về tin nhắn của Taurus.

Nếu Tee ở đây, hẳn cô sẽ ngoạc mồm ra cười sằng sặc. Tôi yêu cái kiểu mặc kệ anh ta có nghĩ gì của Tee.

Nhưng cô ấy không còn ở đây.

Cái thìa trong miệng tôi có vị cay cay. Tôi rút nó ra khỏi miệng. Ngắm nghía. Nó sạch bong. Miệng tôi cay xè. Hay thật. Rút cuộc có thể mình đã ngủ quá lâu mà không thèm dậy. Tee đang đổ nước súc miệng vào mồm mình cũng nên. Tôi nghe ngóng một lát. Chỉ có anh chàng mặt mũi ngơ ngẩn đang rên rỉ

Try

so hard

to say

goodbye.

Tôi lẩm nhẩm hát theo. Ngoài trời, có tiếng sấm đì đùng. Sắp mưa.

Nếu nhắm mắt lại.

Có thể

cơn mưa này,

giai điệu này

sẽ đem tôi trở lại buổi tối tháng Mười ấy.

Tôi giật mình vì tiếng sấm. Thật lạ khi có cơn mưa lớn thế này vào đầu mùa xuân.

Bây giờ, cái gì cũng lạ lùng. Tôi làu bàu chui ra khỏi chăn, đi đóng các cửa sổ. Tôi liếc nhìn đồng hồ.

Chín giờ.

Đóng hết một lượt các cửa sổ, trừ dưới phòng tắm, tôi dò dẫm sang phòng khách, bật máy tính lên, tiện tay bật cả điều hòa lên. Mình có ngăn cản bản thân cũng chẳng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.