"Này, mày mang nó đến đây để làm gì?"
"Xử lý đại đi, tao làm theo quán tính thôi!"
"Mẹ nó, mày làm vậy lỡ nó có mệnh hệ gì mình lại chết!"
Những tiếng xì xào phát ra từ xung quanh khiến Trì Lạc tỉnh giấc. Cậu nhíu mày mở mắt ra, phát hiện trước mắt mình là một không gian tối tăm mờ mịt, hình như có một vật gì đang chắn đi tầm mắt cậu. Đã thế tay cậu còn đang bị trói chặt ở sau lưng khiến cậu không thể nhúc nhích được.
Cậu muốn lên tiếng kêu cứu nhưng miệng cũng đã bị một thứ gì đó lấp đầy, cậu chỉ có thể phát ra những tiếng kêu đứt quãng. Hiện tại cậu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nên chỉ đành bất lực ngồi yên.
Tiếng xì xào vẫn phát ra ở một vị trí nào đó gần cậu, dường như họ chưa phát giác ra chuyện cậu đã tỉnh lại. Trì Lạc tập trung hết sức, cố gắng để nghe được cuộc đối thoại giữa những người kia.
"Làm sao? Mẹ nó, tao đang rối lắm đây này!"
"Mày chỉ giỏi làm hỏng việc thôi thằng ngu ạ! Mỗi việc cỏn con là theo dõi và thu thập tin tức còn chẳng làm được, đã thế lại mang cái của nợ này về đây!"
"Mày câm mồm lại! Mày bảo tao nghĩ ra kế hoạch khác, tao còn chưa nghĩ ra thì thằng khốn đó đã tự thân mò đến cửa rồi, tao không đánh ngất nó không lẽ để nó ra tay với tao?"
Tuy tiếng nói chuyện không quá lớn nhưng Trì Lạc vẫn nhận ra được đó là giọng của Khưu Thẩm và Hiệu Chấn. Xem ra sau khi đoạn ghi âm kia bị lộ ra ngoài, kế hoạch của bọn họ đã thất bại nên họ đang muốn tìm cách để thực hiện sang kế hoạch tiếp theo.
Trì Lạc còn muốn nghe tiếp nhưng cổ họng cậu bỗng ngứa ngáy đến khó chịu, không kiềm được mà ho vài tiếng. Sau đó, cậu không còn nghe thấy giọng nói của hai bọn họ nữa mà thay vào đó là những tiếng bước chân dồn dập.
(Đăng tải duy nhất tại Noveltoon_id: Túc Họa Mặc Nhiên)
Vật chắn trước mắt cậu ngay tức khắc được tháo xuống, ánh sáng từ bóng đèn ở phía trước chói thẳng vào mắt khiến cậu phải nhăn mặt. Trì Lạc chớp chớp mắt vài lần để thích nghi được ánh sáng ấy, nhận ra nơi này chính là phòng sinh hoạt của cậu lạc bộ báo chí rồi cậu mới nhìn xung quanh.
Hiệu Chấn và Khưu Thẩm đang đứng hai bên cậu. Hiệu Chấn đợi cho cậu nhìn rõ rồi mới cầm lấy quyển sách ở bàn bên cạnh vỗ vào mặt cậu.
"Mày đã biết hết kế hoạch của bọn tao rồi đúng không? Đoạn ghi âm đó cũng chính chính tay mày đăng tải đúng không? Ngay từ đầu mày gia nhập câu lạc bộ này để tiếp cận bọn tao chứ gì!"
Tròng mắt Hiệu Chấn nổi đầy gân máu, người ngoài nhìn vào đều không khỏi khiếp sợ và ngay cả bản thân Trì Lạc cũng vậy. Cậu không muốn đối mặt với một người như thế này chút này nên đành quay mặt sang hướng khác.
Hiệu Chấn nắm lấy cổ cậu kéo lại, trợn mắt nói:"Ai cho mày được phép quay mặt sang chỗ khác khi tiền bối đang hỏi chuyện vậy hả?"
Bàn tay của hắn càng ngày càng bấu chặt vào cổ cậu khiến Trì Lạc cảm thấy đau đớn, hơn nữa hô hấp càng trì trệ.
Khưu Thẩm thấy vậy thì kéo tay hắn ra, gã quát lớn:"Mày làm như vậy lỡ nó chết thì sao! Tao gánh không nổi đâu!"
"Tao mặc kệ đấy! Mày bắt nó đến đây không phải vì muốn để tao giết chết nó hay sao?"- Hiệu Chấn giận dữ quát lớn.
Trì Lạc không thể nào hiểu nổi rốt cuộc tên Hiệu Chấn đang nghĩ cái quái gì trong đầu. Khi nãy rõ ràng còn sợ cậu sẽ chết, bây giờ chỉ hận không thể giết chết cậu ngay tại nơi này, rốt cuộc là sao vậy chứ?
Khưu Thẩm đẩy hắn ra xa một chút nữa rồi nói:"Để tao lo."
Gã nói xong liền tiến đến gỡ chiếc khăn trong miệng cậu ra. Trì Lạc không đợi gã lên tiếng liền nói:
"Sợ rồi hả? Có gan bắt tôi đến đây mà lại sợ hãi thế này cơ á, không đáng mặt tiền bối của tôi đâu!"
Cậu vừa dứt lời liền ăn ngay một cú tát đến từ Khưu Thẩm khiến khóe miệng của cậu bật máu. Gã ta hung hăn túm lấy cổ áo cậu, gằn giọng nói:
"Câm cái miệng thối của mày lại! Mày đừng tưởng tao không biết, hôm đó ở vườn hoa tên khốn nghe trộm điện thoại là mày đúng không?"
Trì Lạc nhướng mày, vẻ mặt chẳng mảy may sợ hãi:"Là tôi đó! Sao nào?"
Chát!
Khưu Thẩm lại tát cậu một phát nữa. Trì Lạc đau điếng cả hai bên mặt những vẫn cố nhịn mà khiêu khích:
"Chính bản thân các người bày trò hại người khác cuối cùng lại tỏ vẻ nạn nhân, oai lắm sao? Tôi và Triển Phi đã làm gì các người, hả? Khốn nạn, súc sinh!"
Bốp!
Lần này không phải Khưu Thẩm mà chính là Hiệu Chấn. Hắn không nhịn được mà đánh một cú thật mạnh khiến cậu ngã lăn ra đất. Sau đó, hắn liên tục đá mạnh vào bụng, ngực và lưng của cậu khiến Trì Lạc không thể thở nổi cũng chẳng thể thốt nên lời. Khưu Thẩm lùi lại một bước, gã không ngăn cản hắn mà lại còn làm ra vẻ mặt hả hê.
Trì Lạc bị đánh đến mức miệng ứa máu, cậu không ngừng rên rỉ vì cơn đau ập đến từ khắp nơi, cậu có cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đã bị đảo lộn hết cả lên.
Khưu Thẩm ngồi vào chiếc ghế sofa mà bình thường mình vẫn hay ngồi, vắt chéo chân mà nói:
"Mày nói Cố Triển Phi không thù không oán với tao sao? Mày lầm rồi đấy! Để tao kể mày nghe nhé?"