Nếu tỏ tình ở đêm đốt lửa trại thật sự sẽ thành công thì cậu có nên thử một lần không? Nhưng Cố Triển Phi không phải là gay, sợ rằng sau khi nói ra những lời trong lòng, đến cả mối quan hệ chưa đến mức bạn bè của hai người còn không giữ nổi.
Trì Lạc bỗng cảm thấy buồn phiền vô cùng. Hựu Trí tuy ham chơi nhưng vẫn luôn chú ý đến Trì Lạc, trông thấy tâm trạng cậu không tốt, cậu ta liền kéo cậu ra khỏi đám đông:
"Lạc Lạc, làm sao vậy?"
"Hả, tớ không sao."- Trì Lạc ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Hựu Trí sờ tay lên trán cậu:"Không có nóng, nhưng nếu mệt thì tớ đưa cậu về nhé?"
Trì Lạc lắc đầu:"Không sao thật đó, cậu cứ chơi đi."
Hựu Trí lại nhìn vào đám đông, nhíu mày:"Tớ quên mất cậu không thích vào những chỗ đông người, không sao đâu, tớ đưa cậu về."
Trì Lạc biết Hựu Trí rất thích lễ hội này, cậu cũng biết Hựu Trí rất quan tâm đến mình:"Cậu cứ chơi đi, tớ ra ghế nghỉ một lát, khi nào chơi xong đến đón tớ là được."
Hựu Trí vẫn nắm chặt tay Trì Lạc, cậu ta không yên tâm một chút nào, thế nhưng Trì Lạc lại nói tiếp:"Nếu có chuyện gì xảy ra tớ sẽ gọi cho cậu, thế nhé?"
"Được rồi, nếu có chuyện gì xảy ra phải lập tức liên lạc cho tớ, tuyệt đối không được tự ý xử lý."
Trì Lạc gật đầu chắc nịch, cậu tạm biệt Hựu Trí rồi tự mình đi đến ghế ngồi đặt ở một góc sân. Sân trường đại học S khá rộng nên nếu muốn đến chỗ đặt bàn ghế phải đi ngang qua con hẻm nhỏ. Trì Lạc vừa suy nghĩ vừa đi qua đó, bỗng nhiên một giọng nó quen thuộc truyền đến từ bên trong:
"Tìm tôi có việc gì?"
Trì Lạc dừng bước, cậu nhìn vào trong hẻm. Ánh sáng bên trong không được tốt nhưng cậu vẫn có thể nhận ra ở đó có hai người một nam một nữ đang đứng. Người nam thì khỏi phải nói, chính là chủ nhân giọng nói kia, Cố Triển Phi. Còn người nữ đang quay lưng về phía cậu nhưng cậu vẫn nhận ra được đó là người khi nãy đã nói thích thầm Cố Triển Phi.
Tuy không muốn xen vào chuyện riêng tư của người khác nhưng Trì Lạc không thể nào kiềm lòng được khi nhìn thấy họ đứng cùng nhau. Cậu đứng đó nghe cô gái kia lên tiếng:
"Tiền bối, em, em thích anh từ lâu lắm rồi, liệu anh có thể cho em một cơ hội được tìm hiểu anh không?"
Đồng tử Trì Lạc co lại, cậu nhìn Cố Triển Phi không lên tiếng, lập tức nhanh chân bước đi, cậu sợ rằng mình sẽ phải nghe những lời sắp thốt ra từ anh, tốt nhất là, thà cứ giả vờ không biết thì tốt hơn, chí ít là cậu không phải nghe chính miệng anh đồng ý với cô gái đó.
Cậu chạy thật nhanh đến vị trí đặt ghế ngồi, cậu tựa người vào ghế thở hồng hộc, nước mắt không kiềm được mà chảy ra khỏi khóe mắt.
Cậu biết bản thân không có tư cách để khóc, cậu thì thích anh được bao lâu cơ chứ? Một tháng? Đã đủ một tháng chưa mà có tư cách buồn bã? Trì Lạc lắc đầu ngầy ngậy, cậu ngồi xuống ghế, dùng tay áo che đi đôi mắt ướt nhòe của mình, không cần trấn an bản thân.
Bên này lửa trại đã đến giờ đếm ngược, thời gian lúc này chỉ còn một phút. Hựu Trí tuy rất hứng thú nhưng cậu ta vẫn lo cho Trì Lạc hơn. Hựu Trí bắt đầu nhón chân muốn xem thử tình hình của Trì Lạc, nhưng khổ nỗi xung quanh cậu ta quá đông người nên hoàn toàn không thể nhìn đến vị trí của cậu.
Đương lúc cậu ta đang nhìn ra ngoài thì dòng người bắt đầu chen lấn nhau, có một số người vô tình đụng vào Hựu Trí khiến cậu ta mất cân bằng. Cả người Hựu Trí ngã nhào về phía sau, cậu ta nhủ thầm:"Thôi xong."
Cứ nghĩ cú ngã này sẽ khiến xung quanh phát ra một trận cười to đến xấu hổ, nhưng không. Đúng là Hựu Trí ngã thật, nhưng cậu không ngã xuống đất mà ngã vào vòng tay của Hứa Dĩ Tranh. Bằng một cách nào đó mà vào thời khắc Hựu Trí bị đã ngã, Hứa Dĩ Tranh cũng vừa khéo bị đẩy sang bên này nên đã tiện tay đỡ lấy cậu. Hai người ngẩn ra nhìn nhau hệt như pho tượng, Cố Triển Phi đứng cạnh nhìn hết nổi mới lên tiếng:
"Trì Lạc đâu?"
Cả hai cùng lúc buông đối phương ra. Hựu Trí đứng thẳng dậy, hắng giọng, ra vẻ vô cùng nghiêm túc chỉ về hướng Tây của sân trường:
"Lạc Lạc không khỏe nên cậu ta đã ra bên ngoài nghỉ ngơi rồi, nếu anh có chuyện cần tìm cậu ấy thì ra đó tìm đi."
Cố Triển Phi nhíu mày:"Không khỏe?"
Hựu Trí gật đầu:"Từ lúc ra sân trường đến giờ sắc mặt cậu ấy vô cùng kém rồi, n-"
Cậu ta còn chưa nói xong thì bóng dáng của Cố Triển Phi đã biến mất tâm. Hựu Trí không thấy người đâu nữa, quay sang lại thấy Hứa Dĩ Tranh đang nhìn mình. Hai người ngẩn tò te nhìn nhau, cùng thốt lên:
"Đồ ngốc bị bỏ rơi."
....
Cố Triển Phi đi một mạch về phía Tây sân trường, ở đó anh bắt gặp được hình dáng một người đang cuộc người ngồi trên ghế, bả vai còn hơi run lên. Anh cởi áo khoác của mình ra, bước đến gần khoác lên cho cậu vì sợ cậu lạnh.
Trì Lạc bỗng được bao bọc bởi sự ấm áp nên giật nảy mình ngẩng đầu lên, nào ngờ Hựu Trí mà cậu tưởng lại biến thành Cố Triển Phi.
Vào khoảng khắc cậu ngước mặt nhìn anh, anh trông thấy đôi mắt sưng đỏ ngấn nước của cậu cùng chóp mũi đỏ ửng. Hàng mày anh nhíu chặt, hỏi từng câu từng chữ:
"Ai bắt nạt cậu?"
Trì Lạc biết bộ dạng hiện giờ của mình không dễ nhìn nên đã lập tức cúi thấp đầu, nào ngờ Cố Triển Phi lại nhanh tay hơn giữ lấy cằm cậu, anh hỏi lại lần nữa:
"Ai bắt nạt cậu?"
Trì Lạc không trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt tránh né nhìn sang hướng khác:"Vì sao anh lại ở đây?"
Cố Triển Phi không đáp, Trì Lạc cũng chẳng hỏi nữa. Nhưng nhớ lại những lời cô gái ban nãy nói, trái tim cậu lại bị bóp nghẹn. Cậu nhắm nghiền mắt, hỏi:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
"Sao giờ này anh còn ở đây? Tại sao lại không đi chơi cùng bạn gái?"
___________________
Một chút chuyện bên lề:
hôm nay tui năng suất như vậy là do hôm qua tui vừa ăn sinh nhật của Thành chủ đó. Vì quá vui nên ý tưởng trong tui tuôn ra dạt dào luôn, thành ra up hẳn hai chap cho mọi người ^^
Nhân đây tui lại chúc Thành chủ tuổi mới vui vẻ 🤧