Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 22: Quan tài lv, đỡ không nổi




Muốn đào mộ, không có công cụ nào nhanh hơn xe cẩu.

Lục Du với Tiểu Tả cùng nhau trắc địa, tính diện tích và vị trí tốt nhất để đào sau đó liền lăn sang một bên. Cao Hán điều khiển xe cẩu một cách thuần thục, mộ địa rất nhanh bị đào lên hơn phân nửa.

*Trắc địa là đo đạc vị trí tọa độ và độ cao, hình dạng, kích thước, phương hướng của địa hình mặt đất và địa vật nằm trên mặt đất

Dưới lớp đất đá là mộ địa, giữa mộ địa lộ ra gần nửa cái quan tài.

“Tôi chỉ có thể đào được tới đây, xuống chút nữa sợ là sẽ đụng trúng quan tài.”

Lục Du nói một tiếng vất vả rồi với Cao Hán, sau đó xoay người nói với những người còn lại: “Đến lượt chúng ta động thủ.”

Mấy người bọn họ cũng không phải dân chuyên nghiệp làm những việc này, người đào xới tốt nhất vậy mà lại là Giang Phàm.

Quan tài rất nhanh bị đào ra, lão Trương nhìn cái quan tài đỏ thẫm kia nhịn không được cảm thấy hai câu, “Cái đệt, quan tài LV.” (t chỉ muốn nói, đm, LV cũng sản xuất quan tài? Có thiệt không đó chời? t lên gg search vẫn chưa thấy hình quan tài LV nha, tác giả đại nhân, ngài buff hơi quá tay rồi chăng?)(bug lố tay ư???)

Thẩm gia đúng là có tiền nhưng mà không ai nghĩ tới quan tài của Thẩm Kỳ Niên lại là một món xa xỉ phẩm như thế.

Thế nhưng, so với một chiếc quan tài hàng hiệu thì bản thân cái quan tài này lại càng hấp dẫn sự chú ý của người ta hơn. Ai mà ngờ được rằng, quan tài của Thẩm Kỳ Niên bị chôn đã gần hai tháng vậy mà bên trong cư nhiên lại có tiếng vang.

Ban ngày ban mặt, xác chết vùng dậy?

Trong mắt mọi người tại đó đều tràn đầy kinh hãi.

“Hay là chúng ta đi báo án chờ người đến xử lý đi…” Lão Trương là người đầu tiên đánh trống lui quân.

“Không thể báo án được!” Giang Phàm lập tức tỏ vẻ phản đối. Lúc trước Giang gia cùng với Thẩm gia ký tên lên hiệp nghị, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không được cho người ngoài tiến vào nghĩa trang.

Lục Du không nói gì, nghiêng đầu nhìn Thẩm Kỳ Niên, trong ánh mắt mang theo một tia hỏi ý. Thẩm Kỳ Niên lập tức lắc đầu tỏ vẻ bản thân mình cũng không rõ là có chuyện gì đang xảy ra.

Giang Phàm nói không thể báo án, những người khác đều chờ Lục Du đưa ra quyết định. Lục Du nắm chặt cây xẻng trong tay, bảo Cao Hán lái xe cẩu chạy lại gần bên này. Nếu thấy có chuyện gì đột biến thì lập tức dùng xe cẩu đập một phát.

Quan tài bị đóng đinh, nhưng để mở cũng không phải việc quá khó. Tiểu Tả cùng đứng một chỗ với lão Trương, trong tay cầm công cụ chuẩn bị nạy nắp. Giang Phàm không biết lôi từ đâu ra một cây súng, nòng súng nhắm ngay quan tài. Lục Du ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn về phía quan tài.

Một lúc lâu sau, Lục Du rốt cuộc hạ lệnh: “Mở quan đi.”

Một cơn gió bỗng nhiên thổi qua đỉnh núi, quét ngang qua vị trí quan tài. Độ ấm trong không khí đột nhiên giảm xuống. Tầm mắt mọi người đều dừng tại chiếc quan tài đang chậm rãi mở ra, nếu nhìn kỹ một chút sẽ thấy sau lưng mỗi người đều đã ướt đẫm mồ hôi. Không biết là nóng hay là bị doạ.

Khe hở nắp quan càng lúc càng lớn, bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra từ trong quan tài.

Lão Trương không phòng bị, “ngao” một tiếng, lập lức lui về phía sau. Tay Cao Hán run lẩy bẩy, suýt chút nữa đã điều khiển xe cẩu đập qua. Sau ót Lục Du đổ mồ hôi lạnh thế nhưng thần trí coi như vẫn còn lãnh tĩnh.

Cái tay kia bị dính bùn đất, vừa nhìn qua quả thật có chút doạ người. Thế nhưng nếu bình tĩnh nhìn kỹ thì có thể phát hiện manh mối ngay. Cánh tay kia tuy thô ráp nhưng làn da mang theo huyết sắc, rõ ràng là tay người sống.

Ngay lúc Giang Phàm lên đạn, Lục Du lập tức đưa tay ra cản, muốn xem tình hình thế nào đã.

“Cứu với…” Người bên trong phát ra tiếng cầu cứu suy yếu, Giang Phàm vừa nghe thấy lập tức quăng súng chạy tới, tay không mà cạy nắp quan. “Anh!”

Mọi người thấy thế lập tức tiến đến giúp đỡ mở nắp quan tài.

Không khí vừa thông thoáng, người trong quan tài lập tức há to miệng thở hổn hển, qua một lúc lâu mới coi như là nhặt lại được cái mạng.

Lục Du liếc nhìn chiếc quan tài một cái, ở bên trong ngoại trừ Giang Đào cùng mấy thứ dơ bẩn gã nôn ra thì không còn bất cứ thứ gì khác. Đúng như Thẩm Kỳ Niên đã nói, trong quan tài của hắn không có thi thể.

Như vậy, bây giờ vấn đề đến rồi đây.

Thi thể của Thẩm Kỳ Niên không ở trong quan tài, vậy Thẩm gia vì cái gì lại muốn hạ táng một cái quan tài trống rỗng?

Còn cái tên Giang Đào này, lại làm sao có thể chui vào quan tài rồi lại đem đất ở ngoài lấp lên lại?

Nghi vấn thứ nhất, không người giải đáp.

Nghi vấn thứ hai, thế nhưng đương sự đang ở ngay đây nha.

Lúc Giang Phàm đang cùng Giang Đào nói chuyện, Lục Du tiến về phía trước một bước: “Anh Giang, xin hỏi làm sao mà anh bị nhốt vào trong quan tài?”

Giang Đào lớn hơn Giang Phàm mấy tuổi, thân thể cũng cao lớn hơn. Bị ép ở trong quan tài nhỏ hẹp chắc chắn là chịu không ít khổ rồi. Sắc mặt gã có chút xanh tím, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Lục Du, mày khẽ nhíu: “Cậu là?”

Giang Phàm mở miệng trước, giới thiệu mọi người một cách đơn giản: “Bọn họ là nhân viên cứu hộ mới tới của đội cứu hộ dưới chân núi, đều rất nghĩa khí.”

Giang Đào gật gật đầu, mặt mày xám tro miễn cưỡng cười cười gật đầu với Lục Du: “Tôi cũng không biết làm sao mà tôi vào đó…”

Theo như Giang Đào nói, hôm qua lúc mưa to, gã nghe được trên núi có động tĩnh nên mới đi lên xem thử. Nào ngờ vừa mới bước vào nghĩa trang liền bị ngất, chờ tới lúc gã tỉnh lại thì đã ở trong quan tài rồi.

“Nếu không phải mọi người tới đúng lúc, có lẽ tôi thật sự đã bị ngộp chết ở bên trong…” Giang Đào cảm ơn mấy người Lục Du, bỗng nhiên Thẩm Kỳ Niên đang đứng bên cạnh Lục Du mở miệng nói: “Hắn nói dối.”

Lục Du đương nhiên cũng nhìn thấy được ánh mắt hai anh em Giang Đào, Giang Phàm giao lưu. Thế nhưng dưới tình huống hiện tại, Lục Du cũng không tiện nói gì cả.

Mặt trời dần dần di chuyển về phía tây, mắt thấy cũng sắp lặn xuống núi mất.

“Đi thôi.” Lục Du cùng mọi người thu thập đồ đạc đi ở phía trước, Giang Phàm đỡ Giang Đào đi phía sau.

Giang Phàm muốn mở miệng hỏi gì đó, Giang Đào bỗng nhiên nắm chặt cổ tay gã, ánh mắt đảo quanh mấy người Lục Du, ý bảo gã đừng nói chuyện. Giang Phàm thông minh nắm chặt tay, tay còn lại không tự chủ mò tới khẩu súng giắt bên hông.

Phòng ở trên núi đã bị huỷ, hai anh em họ Giang theo mọi người về sơn trang.

Buổi tối, côn trùng kêu râm rang.

Thẩm Kỳ Niên nhẹ nhàng bay ra ngoài, nói là muốn đi nghe trộm. Lục Du cũng không thèm cản, cứ tuỳ ý hắn đi.

Bên kia, Giang Phàm đóng kỹ cửa sau đó lấy di động ra mở nhạc, lúc này mới đi tới cạnh bàn ngồi xuống, nhìn anh trai mình hỏi: “Anh, ruốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Đào vuốt ngực, ho khan hai tiếng, lại uống hai hớp nước rồi mới lên tiếng: “Đệt mẹ nó, bị chúng nó lừa.”

Giang Phàm hỏi lại: “Bọn người kia đâu?”

Giang Đào vừa ho khan vừa nói: “Đi xuống rồi.”

“Vậy phải làm gì bây giờ?”

“Khụ khụ… Bọn họ bất nhân thì chúng ta bất nghĩa. Để cho bọn họ đi trước chịu chết, chúng ta đi sau hưởng lợi…”

Thẩm Kỳ Niên nghe trộm nửa ngày, tuy rằng hai người bọn họ nói chuyện mơ hồ nhưng hắn cũng hiểu được đại khái rồi. Biết được manh mối hữu dụng, Thẩm Kỳ Niên lập tức bay về phòng, muốn trao đổi tin tức với Lục Du.

“Bọn họ muốn trộm mộ…” Thẩm Kỳ Niên vừa vào cửa đã mở miệng.

“Bọn tôi biết.” Lục Du buông tai nghe xuống, quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Kỳ Niên.

Đây là một bộ thiết bị nghe trộm chuyên nghiệp, so với Thẩm Kỳ Niên đi nghe lén rồi kể lại thì rõ ràng hơn nhiều. Thẩm Kỳ Niên đặt mông ngồi xuống, nhíu nhíu mày: “Mọi người đã có thiết bị rồi còn để anh đi nghe lén làm chi?”

Lục Du nhún nhún vai: “Ai biểu anh đi đâu, là tự anh chạy nhanh quá nên tôi không gọi lại kịp thôi.”

Thẩm Kỳ Niên có chút cạn lời: “Làm sao bây giờ?”

Lục Du nói: “Còn có thể làm thế nào, đi báo án nha.”

Đây là nhóm trộm mộ, trong tay đều là súng thật đạn thật, Lục Du đâu có ngu tới mức muốn đưa đầu ra lấy cứng đối cứng với bọn họ. Thẩm Kỳ Niên ngồi trên ghế salon, hai tay tao nhã đặt trên đầu gối: “Cũng được.”

Phàm là chuyện mà Lục Du quyết định thì lão Trương với Tiểu Tả đều sẽ không có dị nghị gì. Nhưng mà mở di dộng lên mới phát hiện, vẫn không có tín hiệu như trước.

“Chờ mai xuống núi rồi nói sau đi.” Bên ngoài trời đã tối, đương nhiên Lục Du sẽ không chọn lúc này mà đi xuống núi.

Qua một đêm, vật đổi sao dời.

Lục Du vừa ngáp vừa ra cửa đã nhìn thấy vợ của Cao Hán đứng bồi hồi ngoài cửa, ánh mắt phức tạp.

“Sao vậy chị dâu?”

Vợ Cao Hán vừa thấy Lục Du lập tức tiến tới, lo lắng nói: “Ngày hôm qua, hai người kia kêu anh Hán cùng lên núi, nói là muốn tìm chút đồ gì đó. Bây giờ trời cũng đã sáng rồi mà người còn chưa về, tôi có chút lo lắng…”

Buổi tối, đi ra ngoài?

Lục Du không tự giác nhíu mày. Không cần nghĩ cũng biết hai người kia đi đâu. Nếu như chỉ có bọn họ thì Lục Du sẽ không thèm quản. Đằng này Cao Hán cũng bị liên luỵ vào…

“Cậu Lục, cậu có thể cùng tôi lên núi tìm chồng tôi được không?” Trên mặt vợ Cao Hán tràn đầy vẻ cầu xin. “Tôi biết là chắc cũng không có chuyện gì đâu. Nhưng mà hôm qua tôi nằm mơ thấy ác mộng, giờ lại không thấy anh Hán, tôi thật sự rất lo lắng…”

Lục Du an ủi chị ấy hai câu, sau đó mới nói: “Chị dâu cứ ở nhà chờ đi, chúng tôi lên núi tìm xem.”

Lâm thời quyết định chuyện này nên có chút đột ngột, mấy món trang bị tốt cũng không có chuẩn bị sẵn. Lục Du vốn là muốn lão Trương xuống núi báo án, nhưng mà không lâu sau lão Trương đã quay lại nói là đường xuống núi đã bị đất đá lở chắn mất rồi.

Xem ra đúng là ý trời rồi.

Lục Du gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó lại bảo lão Trương ở lại nhà cùng với chị dâu. “Một khi có tín hiệu thì báo cảnh sát ngay, bọn tôi tìm được người sẽ lập tức trở về.”

Lão Trương kéo tay Lục Du, vỗ vỗ vai cậu nói: “Mọi người ngàn vạn lần phải cẩn thận.”

“Được.”

Lục Du thắt chặt dây đeo, mang theo Tiểu Tả và Thẩm Kỳ Niên lên núi.

Vì trời mưa, mặt đất còn mềm nên rất dễ truy tìm tung tích của những người đi trước. Bọn họ vẫn đi con đường ngày hôm qua nên đương nhiên cũng gặp lại nữ quỷ kia. Nữ quỷ bung dù, hảo tâm giúp đỡ mà chỉ đường cho Lục Du, sau đó còn khuyên nhủ Lục Du một câu rằng phải cẩn thận: “Cái người cao to kia thực sự là hung thần ác sát, cầm súng chỉa vào người bạn của anh đó… Hay là các anh trở về đi…”

“Cảm ơn.” Lục Du giúp nữ quỷ chỉnh lại cây dù sau đó bước tiếp về phía trước.

Tiểu Tả điều chỉnh một thiết bị theo dõi không người lái (??) sau đó thả nó bay về phía trước. Chờ đến lúc thiết bị phát hiện ra mấy người Giang Đào thì cũng là lúc bọn họ đang muốn xuống mộ.

Mộ kia đương nhiên không phải là mộ của Thẩm Kỳ Niên mà là một ngôi mộ khác dường như đã bị sụp.

Trong tay Giang Phàm ôm hai con ngan trắng cùng một con gà, xem ra là ôm từ trong nông trại ra. Gã đem con ngan trắng bỏ vào mộ địa trước, đợi trong chốc lát mới đi vào. Giang Đào vẫn luôn ho khan, cả thân thể đều run rẩy. Gã cầm súng chỉ vào đầu Cao Hán, bảo hắn đi xuống theo.

Lúc mấy người Lục Du vào nghĩa trang, ba người kia đã sớm không thấy tăm hơi.

Tiểu Tả nhìn miệng huyệt tối đen cắn cắn môi, ngẩng đầu hỏi Lục Du nên làm thế nào. Lục Du suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định: “Cậu ở trên này thủ, tôi với Thẩm Kỳ Niên xuống.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.