Những Ngày Đợi Nắng

Chương 3




Winner là một đứa trẻ lớn lên từ roi đòn.

Suốt những năm tuổi thơ, cô gắn liền với những trận đòn chết đi sống lại. Đến khi đi bụi, cô tá túc tại một “đấu trường người” hoạt động ngầm. Chẳng rõ là may mắn hay bất hạnh, cô được đại ca nhìn đến, đem về dạy cho các đòn tấn công lấy mạng người khác một cách dễ dàng, sau đó được đưa đi đấu độ để đại ca thu tiền cá cược. Và thế là cuộc đời cô lại bắt đầu gắn liền với những vòng đấu, với máu me và chết chóc. Cho nên có thể nói, Winner cái gì cũng không biết nhưng chịu đau thì vô cùng giỏi.

Chính vì thế mà dù vừa bị tát đến bật máu, cô vẫn đứng vững, gương mặt không chút biểu cảm đau đớn.

“Tại sao có thể hành động thiếu suy nghĩ như thế? Con có biết con đã khép lại cả tương lai của Kim không?” - Bà Trần, cũng chính là Bạch Hồ giận dữ gằn từng chữ. Cơn giận trong bà lớn đến mức một cái tát không thể thỏa mãn.

Đáp lại cơn giận dữ đó, Winner cúi đầu im lặng.

Độ thờ ơ của người nghe luôn tỷ lệ thuận với cơn giận của người nói, vì thế Bạch Hồ chẳng thèm phí thêm một lời nào, lạnh lùng đi đến cầm cây roi mây nhỏ sơn đen, gõ vào chiếc bàn gỗ trước mặt.

Hiểu ý bà, Winner xắn cao hai ống quần lên đến đầu gối, sau đó đến tì tay vào thành bàn.

Chiếc roi nhỏ xé toạc không trung tạo thành những tiếng vun vút, tàn nhẫn đánh vào bắp chân Winner bật máu.

Chịu đau giỏi không có nghĩa không biết đau. Winner hai tay bấu chặt vào thành bàn đến nỗi móng tay đau nhức. Như một cách chịu đựng, cô lầm rầm đếm số lần chiếc roi đánh vào chân mình. Cho đến khi hai mắt mờ đi, toàn thân lơ lửng không ý thức được sự tồn tại của chính mình, không còn có thể tiếp tục đếm, chiếc roi mới ngừng lại.

Máu từ bắp chân chằng chịt lươn rằn chảy xuống từng dòng, lã chã vương lại trên sàn nhà, ướp đẫm không khí vị tanh mặn.

Đặt chiếc roi lên giá vốn được dùng để gác Katana, Bạch Hồ lạnh lùng ngồi xuống ghế, nhấp ngụm trà cho hồi sức. Thật ra đánh người cũng rất mệt!

Uống xong tách trà, bà từ tốn nhìn Winner, đôi môi hoàn hảo tô son màu hồng nhung khẽ mấp máy: “Cô mang con về đây nuôi dưỡng, con chưa báo đáp được ngày nào mà lại gây họa lớn thế này, con không xứng ở lại cái nhà này nữa. Cô sẽ trả con trở lại đấu trường người.”

Ba chữ “đấu trường người” dội vào tai Winner như một tiếng súng nổ lớn, cô bàng hoàng cố thoát khỏi cảm giác rã rời hiện tại. Cô không thể về đó, nếu không cô sẽ chết mất. Bọn họ sẽ giết cô!

Cô muốn giải thích, muốn xin Bạch Hồ cho mình ở lại, nhưng rồi cuối cùng cô quyết định cúi đầu chào, lẳng lặng đi ra. Khi người ta đã có sẵn thành kiến thì mọi lời giải thích đều được xem là ngụy biện. Hà tất phải nói để càng bị xem thường.

Vịn vào bức vách gỗ, Winner khập khiễng dò đường về phòng mình.

Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là một cái bẫy. Đám nhóc đó vì để ý đến cậu con trai hiệu trưởng trong khi cậu nhóc lại thích Kim nên tụi nó mới bày trò để con bé bị đuổi học.

Hiệu trưởng vốn ghét những kẻ lười biếng nhưng vẫn có thể bỏ qua nếu cúp học một hai lần hoặc không học bài, làm bài một hai môn. Tuy nhiên, đối với bạo lực học đường, không cần đến lần thứ hai. Chỉ cần vi phạm là lập tức bị đuổi học.

Điều chúng nó muốn là để Kim bị đuổi học. Vì thế một đứa chấp nhận hy sinh đấu tay đôi với Winner để ba đứa kia bí mật quay video. Đương nhiên con nhóc ra đấu sẽ diễn như mình bị đánh, hoàn toàn không đánh lại.

Và cách đây vài tiếng, đoạn clip ghi lại cảnh Winner đánh người còn Kim đứng bên hò hét đã nghiêm chỉnh nằm trên bàn hiệu trưởng. Giờ này nghiễm nhiên Kim đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị bị tống cổ ra khỏi trường.

***

Hoa anh đào rơi như cơn mưa phùn.

Cả khung trời mơ màng những cánh hoa hồng nhạt.

Hoa bị gió cuốn lạc lối vào hành lang lạnh lẽo.

Dưới sàn gỗ lấm tấm những cánh hoa hồng nhạt.

Dưới sàn gỗ lấm tấm những giọt máu đỏ thẫm.

Lê đôi chân đau nhức rỉ máu về phòng, Winner có thể cảm nhận cả người đang nóng ran lên. Cơn chóng mặt ập đến khiến cái bóng gầy đến đau lòng trở nên liêu xiêu.

“Sao cô có thể làm em tôi bị đuổi học như thế? Đó là một ngôi trường danh giá, học ở đó tương lai của nó sẽ rộng mở. Cô có biết, một khi bị đuổi từ trường đó thì sẽ không còn trường nào nhận vào học không?” - Vương bất ngờ đứng chắn ngang trước mặt Winner, giọng nói như đang kiềm chế cơn giận dữ.

Ngẩng khuôn mặt lấm tấm mồ hôi lên nhìn Vương, Winner gật gật ra chiều biết rồi sau đó tự rẽ qua bên cạnh để tiếp tục đi về phòng. Cô quá mệt mỏi cho một lời giải thích và cũng đã thuộc lòng những lời chỉ trích. Hai chân sưng đến căng cứng, nếu không đi nhanh không khéo lát nữa cô chẳng thể bước nổi nữa.

“Tôi mong không còn thấy cô trong căn nhà này.” - Giọng Vương đầy vẻ chán nản và miễn cưỡng, cứ như anh đang phải làm điều mình rất chán ghét. Quả thật ở Winner, sự vâng lời tuyệt đối ấy lại thể hiện rõ một vẻ bất cần không thể kiểm soát. Anh cảm thấy mình ở đây nói những lời này vô cùng thừa thãi. Nhưng anh không thể đứng nhìn cô em gái mình yêu quý bị tổn hại.

“Cậu chủ yên tâm!” - Winner nói nhẹ tênh, sau đó khập khiễng đi về phòng.

Mọi người lo lắng quá dư thừa rồi. Ở trong nhà này, cô biết mình là ai. Vì cô đã xác định nếu muốn sống thì phải ngoan ngoãn nghe lời nên mới không bộc lộ suy nghĩ của mình, nhưng không có nghĩa là cô không có suy nghĩ riêng. Có những lúc cô cũng tự hỏi sống như thế này để làm gì? Nhưng rồi bản thân lại tự níu kéo sự suy sụp của chính mình. Có những lúc tưởng chừng như chết đến nơi nhưng vẫn còn sống đấy thôi. Còn sống thì sẽ còn có cơ hội thay đổi số phận. Chẳng phải cô đang được ở gần người cô yêu thương đó sao? Dù cô không được bộc lộ tình cảm ấy, nhưng có thể đứng từ xa dõi theo cũng vẫn là may mắn.

Winner đã nghĩ phải dùng vài viên thuốc ngủ để có thể vượt qua cơn đau trong đêm nay, nhưng vừa về đến phòng cô đã hoàn toàn ngất lịm, không còn cảm thấy đau, cũng không còn cảm giác được sự tồn tại của bản thân. Một cái hố đen đang hút lấy cô, cả thân người lơ lửng không trọng lượng, cảm giác rất vô định nhưng cũng thật dễ chịu. Không áp lực, không kìm nén.

***

Âm thanh hỗn độn không rõ tiếng như cuốn băng nhựa bị nhão, mọi thứ đều mờ ảo không thấy hình thù.

Winner có thể cảm thấy mình đang ở đây, nhưng cô không thể nhìn thấy chính mình, không thể nghe thấy chính mình.

“Hãy cứ đặt cược vào Khát Máu, tôi đảm bảo Đứa Trẻ Bị Thượng Đế Bỏ Rơi sẽ thua.”

Winner nhớ giọng nói đó, chất giọng khàn đặc của đại ca bảo kê cô ở đấu trường người. Tại sao giờ giọng nói ấy lại ở đây?

Đứa Trẻ Bị Thượng Đế Bỏ Rơi, đó là cái tên cô được gọi ở đấu trường người, đã lâu rồi không còn ai gọi cô như thế. Không lẽ…

… Không lẽ cô đã bị đưa trả về đó?

Vậy thì chỉ vài phút nữa thôi, cô sẽ bị bọn họ giết chết.

“Đương nhiên nó sẽ không chịu chết dưới tay Khát Máu, nhưng một chút thuốc sẽ làm nó tự đứng im đợi bị giết.” - Lại là giọng nói của đại ca.

Nhưng khoan! Những câu nói này nghe quen quá!

A! Phải rồi, đó chính là cuộc nói chuyện điện thoại của đại ca mà cô nghe được trước hôm bỏ trốn.

Đại ca của cô đã “giật dây” các đại gia đặt cược cho Khát Máu - đối thủ của cô trong trận đấu sắp tới. Và ông ta sẽ tìm cách làm cô phải chịu chết dưới tay Khát Máu. Đương nhiên ông ta sẽ được một khoản tiền khá lớn nếu những đại gia kia thắng độ.

Khi vô tình nghe được điều đó, cô biết mình sắp chết, và cô cần bỏ trốn.

Giờ đây, khi nghe lại những lời đó, cô cũng ý thức được là mình cần bỏ trốn.

Winner không thể thấy được chính mình, nhưng có thể cảm nhận được bản thân mình đang chạy. Mọi thứ xung quanh đều nhòe nhoẹt như những tấm bokeh sáng tối không nhìn rõ, cô không biết mình cần phải chạy đi đâu.

Ai đó, làm ơn đưa cô ra khỏi đây!

“Winner! Winner à! Mở mắt ra đi em!”

“Winner! Tỉnh dậy đi em!”

“Winner!”

Winner ngồi bật dậy, trước khi cảm thấy nhẹ nhõm vì thoát khỏi cơn ác mộng thì đã thấy xây xẩm mặt mày. Đầu cô vừa va vào cái gì đó rất mạnh tạo thành một tiếng “cốp” khô khốc.

Hình như có ai đó cũng đang xuýt xoa vì đau.

Winner xoa đầu, mắt cố thích nghi với ánh sáng để nhìn cho rõ mọi thứ.

Hóa ra là Bách Đăng - bác sỹ riêng của nhà họ Trần. Anh đang ngồi bên giường cô, hai tay ôm đầu, mặt nhăn nhó.

Giọng nói ban nãy gọi cô trong giấc mơ, cô nhận ra nó, đó là giọng của Đăng.

“Công nhận em cứng đầu thật!” - Đăng vừa xoa đầu vừa nhăn mặt nhìn Winner. Thấy cô nằm trên giường quằn quại liên tục, nét mặt hốt hoảng, đoán cô gặp ác mộng nên anh có ý tốt đánh thức cô dậy. Mới chỉ cúi đầu vỗ nhè nhẹ vào má cô, không ngờ cô thức dậy thật, còn đưa nguyên đầu mình đập cho anh một cái đau điếng.

“Họ gọi anh đến à?” - Winner hoài nghi nhìn Đăng. Cô không nghĩ họ sẽ để ý đến vết thương của mình. Không đời nào!

“Bà Trần bị đau đầu. Anh khám xong ra về thấy cô giúp việc vừa lau hành lang vừa lẩm bẩm chửi. Anh hỏi chuyện gì thì cô ấy nói em làm vấy máu ra sàn.” - Đăng cười cười trả lời.

Winner cũng nhếch môi cười yếu ớt. Chảy máu cũng bị chửi!

Đổ người trở lại giường, cô nhắm hờ hai mắt mệt mỏi.

“Lật người lại anh bôi thuốc cho.” - Đăng vỗ vỗ tay vào chân cô.

Cô ngoan ngoãn lật sấp người lại, phô ra cái bắp chân sưng vù chằng chịt vết rách, chuẩn bị mưng mủ, máu chảy ra đã khô còn bám lại lấm lem.

Nhìn vào những vết thương ấy, Đăng rùng mình tê tái. Anh là con trai nhưng nếu bị thế này cũng sẽ đau đớn lắm, cô là con gái sao chịu đựng nổi?

Khi anh bước vào phòng, thấy cô nằm bất động trên sàn gỗ, anh thật muốn đốt trụi cái nhà này. Bọn họ một chút cũng không thèm ngó ngàng gì đến cô. Anh đã nghe người làm kể lại sự việc sau khi có thêm mắm dặm muối. Nghe qua thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng cũng chẳng to tát đến mức phải hành hạ người khác thế này.

Nắng len lỏi qua từng khe cửa chiếu vào căn phòng âm u.

Người con trai mái tóc màu rêu vừa nổi loạn lại có chút hoài niệm dịu dàng cầm tăm bông nhẹ nhàng chấm thuốc lên đôi chân sưng tấy của cô gái.

Đôi môi cam nhạt thỉnh thoảng chu ra thổi vào vết thương.

“Chắc xót lắm đúng không? Chịu khó một chút nhé!” - Giọng Đăng trầm ấm du dương, lọt vào tai Winner bình yên như tiếng đàn hạc từ thiên đường vọng đến.

Cô im lặng, không đáp lại anh. Đương nhiên là xót rồi, nói không thì là nói dối, mà nói rất xót thì lại như đang ăn vạ.

“Nếu không có anh thì em sẽ thế nào nhỉ?” - Đăng khẽ thở dài, nhăn mặt nhìn những lằn roi trên chân Winner. Chắc là đau lắm!

“Sẽ chịu!” - Winner trả lời nhẹ tênh. Cô hiểu ý Đăng. Nếu không có bác sỹ riêng thì mọi đau ốm bệnh tật cô đều sẽ phải cắn răng chịu, vì cô không thể đến bệnh viên khi cái tên còn không có.

“Sao không gọi cho anh?” - Câu nói của Đăng đầy vẻ trách móc.

“Còn cách giới hạn xa lắm.”

Nghe cô nói, anh chỉ còn biết thở dài.

Im lặng và chịu đựng có lẽ là sở trường của Winner. Dù có bất cứ đau thương nào cô cũng sẽ một mình gánh chịu. Anh không tin cô không cảm thấy buồn, chỉ là cô đã đem tất cả buồn tủi giấu vào đôi mắt. Thế nên đôi mắt ấy luôn lờ mờ như khói như sương để che đi tất cả tâm trạng của chủ nhân.

“Nằm im nhé! Anh sẽ nấu một chút cháo.” - Bôi thuốc xong, Đăng nhẹ nhàng dặn dò.

Winner cũng không nghĩ mình có thể cử động. Đau thế này, không nằm im thì sao đây?

Thấy cô không phản đối, anh cất đồ nghề vào cặp rồi lặng lẽ đi xuống bếp nấu cháo.

***

Đăng là sinh viên ưu tú. Sau khi tốt nghiệp, anh được Bạch Hồ mời về làm bác sỹ riêng với mức lương rất cao. Đương nhiên nếu làm cho Bạch Hồ thì sẽ không được đi làm thêm ở bệnh viện nào, phải luôn ở nhà để sẵn sàng cấp cứu bất cứ lúc nào. Đăng biết rõ về công việc kinh doanh của Bạch Hồ, nên cũng hiểu việc người bị thương sẽ xảy ra thường xuyên. Anh theo nghề y là muốn được cứu người, được giúp đỡ những con người cần anh, lời đề nghị của Bạch Hồ có béo bở đến mấy anh cũng không muốn nhận lời. Vì thế, Đăng đã lịch sự đến tận nhà ngỏ ý từ chối.

Với anh, đó là một ngày định mệnh. Khi anh chuẩn bị nói rõ suy nghĩ của mình với Bạch Hồ thì người của bà đem về một cô gái bị thương nặng ở đầu do bị con nợ tấn công bất ngờ. Vết thương khá nghiêm trọng và cần đến bệnh viện cấp cứu.

Anh nhớ lúc đó mình đã hét lên yêu cầu mọi người chuyển cô gái ấy đến bệnh viện, nhưng một người trong số bọn họ lắc đầu ủ rũ nói: “Không được đâu! Đến cái tên chị ấy còn không có thì ai cho nhập viện?”

Và chính cô gái không tên đó đã giữ anh ở lại đây làm việc. Anh muốn được giúp đỡ mọi người, và anh cảm thấy cô ấy cần giúp đỡ hơn ai hết.

“Anh đang làm gì trong bếp nhà tôi thế?” - Vương đứng khoanh tay dựa cửa bếp, bất ngờ lạnh lùng hỏi.

Đăng không quay người lại, một lòng chăm chút cho nồi cháo. Dù sao không nhìn anh cũng biết đó là cậu con trai cả nhà họ Trần.

“Nấu cháo cho Winner.”

“Đây là công việc của bác sỹ sao?” - Vương cười khẩy, ánh mắt nhìn Đăng đầy vẻ khinh ghét. Anh vốn ghét tay bác sỹ này. Cái gì mà truyền kỳ trong giới sinh viên trường Y? Đẹp trai, bí ẩn, học giỏi? Tất cả chẳng qua chỉ là lời đồn của đám sinh viên khoa Y ở Đà Lạt. Nói chung thì nhìn được, hành nghề có chút mát tay, nhưng có gì đáng để làm đám nữ sinh khoa Y phát cuồng như thế? Nhi cũng là một thành viên kỳ cựu trong fan club của Đăng. Thật ra dù con gái cả nước có cuồng anh ta thì Vương cũng chẳng quan tâm, đằng này anh ta chỉ được hâm mộ trong phạm vi Đà Lạt, thế nhưng trong đám fan lại có Nhi nên Vương tự nhiên ghét cay ghét đắng Đăng.

Ban đầu chỉ là không vừa mắt, cho tới hôm Nhi đến chơi vô tình gặp Đăng vừa khâu xong cho một tay đàn em bị chém. Cô lập tức buông tay Vương ra mà chạy đến xin chụp hình chung rồi còn xin chữ ký của Đăng. Làm như minh tinh không bằng!

“Không! Đây là việc của một người yêu thương cô ấy.” - Đăng rành rọt trả lời.

“Anh yêu con nhỏ đó sao? Có gì để yêu?” - Vương nhướn mày, mặt rõ là bất ngờ.

“Phải! Nếu không phải vì cô ấy ở đây thì tôi cũng chẳng đến đây làm cho gia đình anh.” - Nồi cháo đã xong, Đăng nhẹ nhàng múc ra tô, thêm hành, thêm tiêu, chuyên tâm chăm chút mà chẳng buồn nhìn Vương.

“Yêu nó thì mang nó đi đi! Mẹ tôi đang đuổi nó đi đấy. Chỉ biết gây họa! Mang nó đi rồi thì anh cũng không cần đến đây nữa.” - Vương mừng như vớ được vàng. Cơ hội để anh tống cổ hai kẻ mình ghét nhất nhì trên đời đang chễm chệ trước mắt.

“Đuổi đi?” - Đăng chau mày, mặt lộ rõ vẻ bất mãn. Giờ phút này anh đã xoay mặt ra nhìn Vương, đôi mắt đen cuồn cuộn phẫn nộ như biển giông bão trong đêm tối.

“Phải! Nó làm em tôi bị đuổi học.” - Vương bình thản nhún vai.

“Lũ khốn các người! Để cô ấy rời xa các người càng tốt!” - Đăng nghiến răng.

Với người bản thân không có ác cảm, họ chửi vài câu cũng chỉ làm mình khó chịu một chút. Nhưng với người bản thân cực kỳ ghét, chỉ cần một câu nói cũng đủ tạo nên trận cuồng phong.

Vì thế mà Minh Vương vốn lịch thiệp hào hoa đang lao đến nắm cổ áo chàng bác sỹ trông có vẻ thư sinh.

“Mày vừa nói cái gì?” - Vương gằn giọng. Thằng khốn này quả không biết sợ, đang ở trong nhà anh mà dám lộng ngôn. Đám đàn em của mẹ anh mỗi đứa búng một cái thôi thì nó cũng chết vì vỡ đầu rồi.

“Tôi nói các người là lũ khốn.” - Đăng rành rọt nhắc lại, vẻ mặt chẳng chút sợ hãi, đôi mắt đen sau cặp kính mang một uy lực làm người khác phải cúi đầu khiếp sợ.

Đây là lần đầu tiên Vương nhận ra Đăng không phải là một chàng thư sinh chân yếu tay mềm như vẻ bề ngoài. Đôi mắt ấy lạnh băng và đầy sức mạnh chỉ huy người khác. Tay anh bất giác nới lỏng trên cổ áo Đăng.

Một tay nâng niu tô cháo, một tay gạt Vương qua một bên, Đăng lạnh lùng lướt qua, giọng nói băng lãnh vọng lại: “May cho anh là chưa làm đổ cháo của Winner.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.