Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng Tức

Chương 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 9.

Chỉ cần bước qua, cả người sẽ rơi xuống với tốc độ cực nhanh!

Nếu là trong nước, còn có thể bơi, nhưng đây là đầm lầy, cả người bị bùn bao phủ, ngay cả mũi cũng đầy bùn!

Ta sẽ chết!

Không không không, không thể c.h.ế.t được!

Ta nhớ vị trí của thất tinh thảo.

Ta cố gắng với tay, nắm được một ít cây cỏ, ta kéo chặt, nhờ sức Trương Sơn, trước khi ngạt thở, được kéo trở lại bờ!

Ta thở hổn hển, suýt nữa thì gặp tử thần.

Ta lau mặt đầy bùn, trong tay có hai cây thất tinh thảo!

Ta nhìn hai cây cỏ yếu ớt này mà khóc lên.

Trương Sơn tức giận nói: “Nhanh về đi, một lúc nữa không c.h.ế.t ở đây thì cũng bị hổ sói cắn chết.”

“Cảm ơn ngươi.”

Bọn ta kéo dây thừng, cẩn thận đi về phía bờ, đi đến bên nước rửa sạch bùn.

Tay ta đã bị siết chặt thành nhiều vết hằn đỏ sâu.

Tay Trương Sơn cũng vậy.

Ta thở dài trong lòng.

Trong lòng không còn ghét hắn ta như trước nữa.

Ta có thể cảm nhận được sức nặng khi ta đang chìm xuống, kéo theo cả hắn ta cũng chìm xuống, nhưng hắn ta không buông tay ta.

Mồi lửa và rơm trong cái sọt vẫn khô, bọn ta châm lửa, rồi liên tục bẻ những cành cây mới làm củi, một đường đi thật nhanh.

10

Một quãng đường chấn động lòng người này đi thật lâu thật lâu, Trương Sơn chia một nửa bánh màn thầu cho ta, bọn ta ăn nhanh nuốt vội rồi tiếp tục đi.

Thẳng đến khi mặt trăng lên giữa trời, mới về đến thôn.

Bọn ta thở phào nhẹ nhõm.

Mặt trăng rất lớn rất tròn, không còn núi rừng rậm rạp, không cần đuốc cũng được.

Ta nói với Trương Sơn: “Chờ khi ta có tiền, ta sẽ chia cho ngươi.”

“Ngươi không định đi bán thuốc ngay bây giờ đấy chứ?”

Ta gật đầu, mong chờ hỏi: “Ngươi có đi cùng ta không?”

Hắn ta trừng mắt nhìn ta không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Đi thôi.”

Cuối cùng, lại hỏi: “Có thể hôn một cái không?”

“Cút đi!”

Bọn ta lại đi thêm hơn nửa canh giờ nữa, đến được Chu gia.

Dưới mái hiên của Chu gia vẫn còn đốt đèn lồng.

Ta hít một hơi thật sâu, đi gõ cửa thật mạnh!

11.

Người mở cửa là một gia đinh đang ngáp, quát: “Lại là ngươi, muốn c.h.ế.t à!”

Ta cố gắng trầm giọng nói chuyện, che giấu giọng trẻ con non nớt: “Đi gọi quản gia của các ngươi đến, ta có thuốc cứu đại thiếu gia của các ngươi. Muộn rồi, ngươi không chịu nổi trách nhiệm này đâu.”

Gia đinh ngẩn ra một chút, lầm bầm: “Tốt nhất là thật, nếu không ta sẽ đánh nát miệng ngươi!”

Gió đêm thổi qua, ta mới cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lại vì căng thẳng mà run rẩy.

Chẳng bao lâu sau, quản gia vội vã đến, thấy ta liền hỏi: “Ngươi tìm được thất tinh thảo rồi?”

“Ừ.”

Ta đưa cho ông ta xem thất tinh thảo được bọc đất ở phần rễ.

Gia đinh đã đi gọi đại phu, bọn ta được dẫn vào phòng khách.

Đám nha hoàn vội vã nói: “Đại thiếu gia lại đang nôn.”

Quản gia vội vã đi ngay.

Ta nghĩ một chút, cũng lập tức đi theo sau.

Những hạ nhân này nghĩ rằng ta được quản gia dẫn đi, không ngăn cản ta, chỉ nhìn ta thêm vài lần, ta biết cả người bẩn thỉu, ướt sũng và rất lôi thôi.

Chu đại thiếu gia nằm ghé bên giường nôn mửa, nôn đến khản cả giọng.

Đám nha hoàn ở phía sau đang vỗ lưng hắn, cơ thể ngả ra phía sau.

Hắn trông rất gầy, cả người vì bệnh tật mà tiều tụy, bộ dáng trông như sắp chết, thực sự có chút đáng sợ.

Trước khi gia gia ta chết, ta đã chăm sóc ông, khi nôn thì phải vỗ mạnh.

Nhưng hạ nhân có lẽ sợ làm phật lòng đại thiếu gia, nên không dám dùng sức.

Ta lấy hết can đảm nói: “Để ta đến đi.”

12.

Ta vỗ lưng Chu thiếu gia bằng sức mạnh mà ta đã dùng để vỗ cho gia gia.

Cuối cùng hắn cũng nôn ra.

Cả người ghé bên ống nhổ thở hổn hển.

Ta lật người hắn lại, lấy nước trà mà hạ nhân chuẩn bị đút cho hắn, hắn súc miệng rồi lại nôn, sau đó toàn thân vô lực nằm trở lại.

Ta để ống nhổ sang một bên.

Một lão thái thái đang nhìn ta.

Lão phu nhân Chu gia.

Ta quỳ xuống đất giải thích: “Lão phu nhân thứ tội. Gia gia của tiểu nhân trước đây cũng như vậy, tiểu nhân đều làm như thế này, gia gia sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Bà gật đầu: “Có tâm rồi, ngươi là cô nương đưa thất tinh thảo đến cho bọn ta?”

“Đúng vậy.”

Quản gia khoanh tay cung kính đứng bên cạnh lão phu nhân.

Lão phu nhân tóc bạc, đôi mắt mang vẻ sắc bén, nhìn chằm chằm vào ta, như thể muốn nhìn thấu ta.

Ta cố gắng kiềm chế sự run rẩy, nói: “Ta chỉ cầu xin Chu gia giúp đỡ có công việc, để nuôi sống tổ mẫu và đệ muội muội muội trong nhà, ta có thể làm mọi việc.”

Lão phu nhân nói: “Ngươi đứng dậy trước đi.”

Ta đứng sang một bên.

Lão đại phu xác nhận đúng là thất tinh thảo, hạ nhân vội vã đi sắc thuốc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.