(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 3.
Ta chậm chạp rời khỏi thanh lâu, trên đường phố nơi nơi đều là cảnh tượng tiêu điều hoang vắng.
Một chiếc xe ngựa chạy qua, suýt nữa đ.â.m vào ta, bùn b.ắ.n tung tóe lên người của ta.
Bọn họ dừng lại ở một y quán, một nam nhân hơi béo khoảng bốn mươi tuổi kêu lên: "Đại phu! Đại phu! Nhanh lên, thiếu gia nhà ta lại nôn rồi!"
Một đại phu mang theo hòm thuốc, bước đi loạng choạng ra ngoài, bị hai người bộ dáng giống gia đinh trực tiếp khiêng lên xe ngựa.
Xe ngựa lại chạy đi nhanh như chớp.
Một đại thẩm bên cạnh chậc chậc hai tiếng, lắc đầu.
Ta hỏi: "Đại thẩm, thiếu gia nhà ai vậy?"
Giàu có như vậy.
"Ai nha, đó là đại thiếu gia của Chu gia, chỉ là một con ma ốm, thật đáng tiếc."
"Nhà bọn họ còn thiếu hạ nhân không?"
Đại thẩm cười khúc khích: "Hạ nhân thì thật ra không thiếu, có thể thiếu một tức phụ xung hỉ, nhưng mà,"
Thẩm ấy nhìn ta từ trên xuống dưới: "Ngươi còn nhỏ quá."
"Nhà bọn họ đi thế nào?"
Đại thẩm ngẩn ra một chút, nói: "Tiểu cô nương, đừng tự chuốc khổ vào mình, nhà bọn họ không thiếu gì đâu, mau trở về đi."
"Xin thẩm cho ta biết. Ta cũng phải thử xem."
"Qua con sông này, đi thêm một dặm nữa, có một ngôi nhà lớn, không cần phải nói, chính là Chu gia."
Ánh mặt trời trên đầu chiếu xuống khiến người hoa mắt, cũng có thể là ta đói quá rồi.
Khi ta chuẩn bị đi về phía đó, từ phía sau có tiếng gọi truyền đến: "A Âm, A Âm!"
4.
Là Hổ Nựu.
“Hổ Nựu, sao ngươi lại đến đây?” Ta lo lắng nói: “Ngươi mau về đi, kẻo bị đánh!”
Nàng ấy chạy thở hổn hển, nói: “Cho ngươi! Ta đi đây!”
Ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần, trong tay đã bị nhét cho một chiếc màn thầu đen tuyền.
Một thứ tốt như vậy, nàng ấy không tự ăn, lại mạo hiểm có thể bị đánh để cho ta...
Ta quay người đi về phía Chu gia.
Chiếc bánh màn thầu ta ăn một nửa, nửa còn lại cẩn thận gói lại, bỏ vào túi trong áo.
Ăn mà thầu xong, ta cảm thấy có chút sức lực, đội nắng đi về phía Chu gia.
Chu gia là ngôi nhà đẹp nhất mà ta từng thấy qua, khí thế hùng tráng, rường cột trạm trổ cầu kỳ.
Hạ nhân canh cổng thấy ta, quát: “Con ăn mày, đi xin ăn chỗ khác đi!”
Người quản gia vừa rồi lại vội vã đi ra, trong tay cầm một tờ phương thuốc, trong lúc trăm công nghìn việc nói: “Lão phu nhân đã nói, bây giờ phải tích phúc cho đại thiếu gia! Còn không mang cho nàng ta chút thức ăn!”
“Ta không phải đến xin ăn.” Ta vội vàng nói.
Người quản gia kia không thèm để ý, chỉ lên xe ngựa rồi rời đi.
Nghĩ một hồi, ta ngồi ở bậc thềm bên cạnh chờ quản gia kia quay lại, dù sao ta cũng không quen ai khác, nhìn ông ta có vẻ dễ nói chuyện.
Ta ngồi chưa được nửa canh giờ, ông ta đã quay lại, trong tay cầm thuốc, lại vào trong phủ.
Lại qua một canh giờ, lão đại phu được một lão thái thái đưa ra ngoài.
Đại phu nói: “Chỉ thiếu loại thảo dược thất tinh thảo này, tương đối khó tìm. Nếu không hiệu quả sẽ còn tốt hơn.”
5.
Sau khi tiễn đại phu, lão phu nhân lau nước mắt đi vào.
Quản gia thấy ta, nhíu mày nói: “Tiểu cô nương, ngươi có việc gì không?”
Ta nói: “Nhà ngài còn thiếu hạ nhân không?”
Ông ta phẩy tay: “Không thiếu.”
Ta vội nói: “Ta có thể tìm được thất tinh thảo đó.”
Mắt ông ta sáng rực lên, nói: “Nếu ngươi tìm được, chủ nhân nhà ta nhất định sẽ đáp tạ hậu hĩnh!”
Ta vội vàng trở về nhà, làm nát bánh màn thầu ra nấu thành cháo, chia cho tổ mẫu và đệ muội muội muội.
Tổ mẫu yếu ớt nằm trên giường, không ăn, bà nói với ta: “Ta là một bà lão vô dụng, cháu còn cho ta ăn, không phải là lãng phí sao? Cháu hãy để ý đến mình ăn một chút đi, mới có thể nuôi sống đệ muội muội muội của cháu.”
Ta vội nói: “Tổ mẫu, cháu đã tìm được việc làm, Chu gia cần thất tinh thảo, cháu nhớ trước đây phụ mẫu dẫn cháu đi đào thảo dược, có một chỗ đất ngập trũng có phải có loại cỏ này thì phải?”
“Đó là đầm lầy, người đi vào đó, c.h.ế.t biết bao nhiêu người rồi, cháu điên rồi sao?”
Ta không điên.
Ta nửa dụ dỗ nửa ép buộc, đúc cho bà một bát cháo đen, bảo đệ muội muội muội ở nhà ngoan ngoãn, cầm theo cái sọt, lưỡi liềm và dây thừng ra ngoài.
Đi đến đầu thôn, tên Trương Sơn đáng ghét thổi sáo gọi ta: “Hứa Âm, làm tức phụ của ta, ta cho ngươi một miếng cơm!”
Ta không thèm để ý hắn ta.
Hắn ta lấy ra một chiếc bánh màn thầu, nói: “Thế này nhé. Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ đưa cái bánh này cho ngươi, ngươi không ăn, đệ muội muội muội của ngươi cũng không thể c.h.ế.t đói.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");