(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 28.
Mùa đông năm nay quả thật rất lạnh.
Đại thẩm thở dài: “Vốn dĩ Trương gia ở chỗ chúng ta cũng là gia đình sống khá giả, giờ phụ mẫu của hắn đã chết, ca ca của hắn vừa tốn một số tiền lớn cưới tức phụ, những ngày này lạnh như vậy, còn đuổi hắn ra làm việc.”
Ta và Hổ Nựu nắm tay nhau trở về.
Nàng ấy nhẹ nhàng nói: “Thời tiết lạnh như vậy, nếu ta còn ở nhà cữu cữu, chắc chắn sẽ bị c.h.ế.t rét.”
Ta nói: “Nếu ta không có quan hệ gì với Chu gia, gia đình của ta không c.h.ế.t đói cũng là c.h.ế.t rét.”
Hổ Nựu nói: “Người của Chu gia thật tốt.”
Ta: “Ta sẽ báo đáp bọn họ thật tốt.”
Bọn ta lại quay đầu nhìn về phía ngôi nhà của Trương Sơn, ca ca của hắn ta đang cầm gậy đánh hắn ta.
Về đến thị trấn, ta và Hổ Nựu trở về nhà.
Vì tang lễ của tổ mẫu, lão phu nhân đồng ý cho ta ở nhà ba ngày.
Hôm nay là ngày cuối cùng để đốt vàng mã cho tổ mẫu.
Bọn ta chạy vào bếp, trước khi rời đi đã lấy than hồng bỏ vào lò, đệ đệ muội muội đang quấn chăn ngồi trước lò than, đệ đệ cầm sách, chỉ vào chữ dạy cho muội muội đọc.
Bộ dạng của hai đứa đều giống nhau, đều có tính cách hiền lành, ngoan ngoãn.
Hổ Nựu múc nước nóng từ trong nồi ra, ta vào trong lấy áo bông khô và chăn vào bếp, rửa tay ngâm chân, thấy cả người ấm áp hơn một chút, bọn ta nhanh chóng thay đồ khô, cũng quấn chăn ngồi trên ghế trúc, sưởi ấm bên lò.
May mắn trước khi mùa đông đến, Hổ Nựu đã đi lên núi chặt rất nhiều củi, lão phu nhân cũng nhắc ta tích trữ thêm lương thực, cải trắng và thịt khô.
Đệ đệ và muội muội đang chăm chú đọc sách, ta và Hổ Nựu trò chuyện.
Gần đến trưa, bọn ta bắt đầu hấp cơm làm thức ăn.
Ăn xong, bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, trắng xóa một vùng, tuyết dày đặc, nhà bên cạnh đang kiểm tra xem nhà có đủ vững chắc không, lại liên tục quét tuyết trên mái, sợ rằng xà nhà bị đè gãy.
Ta và Hổ Nựu liếc nhìn nhau, có chút lo lắng.
29.
Bọn ta đã bàn bạc một chút, vẫn quyết định sang nhà đại thẩm bên cạnh mượn cái thang, muốn quét tuyết đọng trên mái nhà.
Mở cửa ra, ta thấy Trương Sơn đang quấn một chiếc chăn mỏng ngồi ở cửa, lạnh đến run rẩy.
Bên cạnh hắn ta còn có một bọc đồ.
“Trương Sơn? Sao ngươi lại ở đây?”
Hắn ta thấp giọng nói: “Ta bị ca ca và tẩu tẩu đuổi ra ngoài.”
Ta và Hổ Nựu nhìn nhau.
Tay hắn ta lạnh đến tím tái, người thì run lẩy bẩy.
Bọn ta kéo hắn ta vào nhà, lại nhanh chóng đóng cửa lại.
Hổ Nựu nấu cho hắn một bát bánh canh, Trương Sơn sưởi ấm bên lò, uống một bát nước nóng mặt mũi mới hồng hào trở lại, ngay lập tức lại ăn ngấu nghiến bát bánh canh.
Nhìn hắn ta rõ ràng đã rất lâu không được ăn no.
Ăn xong bát bánh canh, Trương Sơn nhìn ta nói: “Hứa Âm, ngươi có thể cho ta ở nhờ không? Từ khi phụ mẫu của ta qua đời, ca ca tẩu tẩu của ta luôn muốn đuổi ta ra khỏi nhà, cho ta ở lại, ta có thể làm nhiều việc, ta còn có thể bảo vệ các ngươi.”
Hổ Nựu vội vàng kéo tay áo của ta.
Hai người bọn ta chịu lạnh đi vào phòng khách.
Hổ Nựu nói: “Trương Sơn rất xấu, ngươi đã quên hắn từng bắt nạt chúng ta à? Không thể đồng ý với hắn, hơn nữa chúng ta phải tiết kiệm tiền, để đệ đệ đi học.”
Ta nhìn Hổ Nựu, nàng ấy sắp mười ba tuổi, đã có dáng dấp của thiếu nữ, muội muội nói với ta, Hổ Nựu đôi khi ra phố mua thức ăn, thấy bọn côn đồ lưu manh trên phố đều trêu chọc nàng ấy.
Trương Sơn trước đây nói năng không sạch sẽ, nhưng thực sự hắn ta chưa từng làm điều gì quá đáng, lần trước còn cứu ta ở đầm lầy, ta chỉ cho hắn ta năm lượng bạc, hắn ta cũng rất vui.
Hơn nữa, việc như trèo lên mái nhà quét tuyết, nếu có một thằng con trai, sẽ dễ dàng hơn ta và Hổ Nựu rất nhiều.
Ta nói với Hổ Nựu: “Hay là đợi qua vài ngày lạnh nhất rồi tính, nhà cần quét tuyết cũng cần người, một mình ngươi dẫn theo đệ đệ và muội muội thì ta cũng không yên tâm, mà Trương Sơn trước đây tuy rất đáng ghét, nhưng chúng ta cũng là người trong một thôn, biết rõ nhau. Ngươi nghĩ sao?”
“Vậy ngươi nói gì thì thế ấy đi, nếu hắn còn như trước đây, phải đuổi đi ngay.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");