(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 24.
Ban đầu có một nha hoàn ngủ ở chân giường để canh chừng, phòng khi Chu thiếu gia ban đêm không thoải mái hoặc cần uống nước, để tiện hầu hạ. Giờ đây, nếu ta đã trở thành đồng dưỡng tức của hắn, tự nhiên phải đảm nhận những công việc này.
Ngày hôm sau, tinh thần của Chu thiếu gia đã khá hơn, ta hầu hạ hắn rửa mặt, rồi cùng hắn đi thỉnh an lão phu nhân.
Lão gia Chu gia đã tạ thế, Chu gia là do một tay của lão phu nhân chống đỡ, Chu thiếu gia cũng là nhi tử độc nhất của bà.
Lão phu nhân có tính cách mạnh mẽ, nói một không hai, sau khi thỉnh an xong, liền ngồi ở vị trí thấp hơn để ăn cơm.
Lão phu nhân nhìn thức ăn và món cháo có chút nghi hoặc, ta vội nói: “Đây là nhi tức dậy sớm nấu, lần trước con thấy thiếu gia ăn được một chút, nên nghĩ sáng nay cũng có thể làm.”
Trên mặt của lão phu nhân hiện lên ý cười: “Con thật có tâm.”
Chu thiếu gia uống nửa bát, ăn nửa chiếc tiểu long bao, rồi không ăn thêm được nữa.
Ăn xong, lão phu nhân ra ngoài xem chuyện buôn bán, ta theo Chu thiếu gia về trong viện.
Hắn ngồi trên ghế trong sân, trông rất yếu ớt.
Thật không biết hắn bị bệnh gì mà bệnh lâu như vậy.
Ta rót trà cho hắn, hắn ho hai tiếng, nói với ta: “Sau này không cần dậy sớm như vậy, có việc gì thì cứ bảo hạ nhân, ngươi vẫn còn là đứa nhỏ, đang trong độ tuổi đang lớn.”
“Đa tạ thiếu gia quan tâm, ta không mệt.”
Hắn cười rộ lên, nói: “Hôm đó gặp ngươi, nhưng thật ra rất lanh lợi.”
Ta cũng cười: “Chẳng lẽ hiện giờ ta không lanh lợi ư? Sáng nay, ít nhất đã làm cho mẫu thân vui lòng.”
Hắn cười lắc lắc đầu.
Gã sai vặt mang đến một quyển sách, thì thầm: “Thiếu gia, lão phu nhân bảo ngài đừng đọc quá lâu, kẻo hại sức khỏe.”
25.
Hắn đọc sách, ta thì thấy buồn chán, không cần phải dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ nấu nướng.
Ta liền vào trong phòng, ôm chăn trên giường ra ngoài, nha hoàn vội nói: “Thiếu nãi nãi định làm gì, cứ căn dặn nô tỳ là được.”
Thiếu nãi nãi?
Ta cười nói: “Ta muốn mang chăn trên giường của thiếu gia đi phơi nắng một chút, để hắn ngủ thoải mái hơn.”
Nha hoàn nhận lấy.
Ta quay lại vào trong, mở cửa sổ cho thông thoáng, rồi ra sân cắt một ít hoa cắm vào bình.
Làm xong những việc này, ta thật sự không biết làm gì nữa, bèn hỏi Chu thiếu gia: “Thiếu gia, trưa nay ngài muốn ăn gì? Hay để ta đi nấu cho ngài?”
Hắn ngẩn người một chút, nhíu mày nói: “Nếu không thì ngươi cứ gọi ta là ca ca? Không thì lúc nào cũng thấy ngươi như một tiểu nha hoàn mới tới vậy.”
“Sơ Nghiêu ca ca.”
Ta gọi một tiếng.
“Có biết chữ không?”
Ta lắc đầu.
Hắn có chút thất vọng.
Ta vội nói: “Ta có thể học.”
Hắn có chút hứng thú, nói: “Ta có thể dạy ngươi.”
Ta có hơi lo lắng cho sức khỏe của hắn, nhưng thấy hắn hứng thú, có lẽ ở hậu viện dưỡng bệnh lâu quá nên buồn chán?
Bây giờ là mùa thu, ánh nắng và độ ấm trong sân rất tốt, gã sai vặt đã mang bàn ghế ra ngoài, hắn viết một chữ trên giấy, dạy ta đọc, rồi bảo ta tự viết.
Dạy một lúc, hắn mệt, nằm trên ghế ngủ.
Ta vào trong phong lấy một chiếc chăn đắp cho hắn, rồi ra bếp nhìn xem.
Thường thì lão phu nhân không ăn cơm trưa ở nhà, chỉ có bữa sáng và bữa tối mới về.
Món ăn đều là những món dễ tiêu hóa, không có việc gì cho ta, ta lại tiếp tục luyện viết chữ.
Qua mấy ngày sau, vào bữa sáng, Chu công tử nói: “Ngươi, người mời một tiên sinh về dạy A Âm biết chữ đi, sau này có thể đọc sách cho con nghe.”
Lão phu nhân nói: “Loại chuyện này, con cứ trực tiếp căn dặn quản gia đi làm là được.”
Trở về viện của bọn ta, ta vui vẻ nói với Chu công tử: “Đa tạ Sơ Nghiêu ca ca.”
“Ừ, không cần khách khí, dù sao ngươi cũng là đồng dưỡng tức của ta.” Hắn cười ha ha.
Ta cũng cười theo.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");