(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kỷ Tồn đun một ấm nước, thành thục lấy ly giấy từ trong tủ ra, rót nước vào hai ly và đặt trước mặt hai người đàn ông.
Hai người đàn ông liếc nhau một cái, đang quyết định xem ai sẽ mở lời trước. Sau khi so đo một hồi, cuối cùng người đàn ông gầy hơn mới lên tiếng: “Khoảng mười tháng trước, chúng tôi nhận được một đơn hàng.”
“Mười tháng trước?”
Tim của Kỷ Tồn không tự chủ được mà giật thót một cái, một dự cảm không lành lan tỏa trong lòng hắn, hắn yên lặng nghe tiếp câu chuyện.
Người đàn ông gầy gật đầu, tiếp tục nói: “Đúng vậy, mười tháng trước, người thuê là một người đàn ông, hình như là họ Hạ, dặn chúng tôi đến khách sạn Tứ Quý để hạ thuốc anh, nhất định phải để anh và tiểu thư nhà họ Hạ lăn giường với nhau.”
Kỷ Tồn đang uống nước, lập tức siết chặt ly trong tay, để mặc cho nước nóng trong ly tràn ra bàn tay, khiến da phồng rộp đỏ lên, nhưng hắn vẫn như không cảm thấy gì.
Nhà họ Hạ! Hay cho nhà họ Hạ! Ai ở Thịnh Kinh này lại không biết nhà họ Hạ?
Chỉ là, Kỷ Tồn không thể ngờ rằng nhà họ Hạ này lại có liên hệ với cô gái Hạ Tĩnh nghèo khó mà hắn quen ở trường!
Kỷ Tồn không khỏi cảm thấy bi thương, nghĩ thầm, mình ngu dốt đến đâu, bị che mắt đến mức nào, mà lại không nhận ra chút bất thường nào trong chuyện này.
Cảnh tượng này làm hai người đàn ông kia giật mình, người còn lại đưa tay quơ quơ trước mặt Kỷ Tồn và gọi: “Anh Kỷ?”
Kỷ Tồn vẫn không phản ứng.
Người đàn ông gầy lại gọi một lần nữa: “Anh Kỷ?”
Kỷ Tồn lúc này mới bừng tỉnh: “Vừa rồi các anh nói gì?”
Hai người cùng lắc đầu: “Không có gì.”
Người đàn ông gầy vẫn không yên tâm, chỉ vào tay Kỷ Tồn và hỏi: “Tay của anh Kỷ không sao chứ?”
Kỷ Tồn lúc này mới tỉnh hẳn, nhìn xuống tay mình, lập tức thả tay ra khỏi ly, lắc đầu: “Tôi không sao. Vừa nói đến đâu rồi, các anh tiếp tục đi.”
Sau đó, hắn lấy giấy ra lau qua loa tay mình rồi tiếp tục tập trung vào 2 người đàn ông trước mặt.
Hai người đàn ông có chút bối rối nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ tiếp tục câu chuyện.
“Hôm đó, chúng tôi đã hạ thuốc cho anh Kỷ…” Người đàn ông gầy hơi ngượng ngùng ngước lên nhìn Kỷ Tồn, phát hiện biểu tình của hắn cực kỳ bình thản, mới tiếp tục nói: “Sau đó chúng tôi đi tìm tiểu thư nhà họ Hạ, nhưng lại không tìm thấy cô ấy. Đến khi chúng tôi quay lại xem tình hình anh thế nào thì phát hiện phòng của anh đã bị khóa từ bên trong. Chúng tôi thấy lạ nên ghé tai nghe thử, không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, nghĩ chắc là anh tỉnh dậy tự dậy khóa lại, thế là chúng tôi rời đi.”
“Sau đó các anh biết thêm gì nữa không?” Kỷ Tồn hỏi vội.
Người đàn ông gầy lắc đầu, xin lỗi nói: “Anh Kỷ, thật xin lỗi, chúng tôi không hoàn thành nhiệm vụ nên không dám ở lại lâu. Lấy được tiền công từ người thuê thì chúng tôi đã rời đi ngay, sao dám chờ đến khi người thuê phát hiện có gì sai rồi tính sổ với chúng tôi được.”
Kỷ Tồn cúi đầu trầm ngâm, cũng hiểu rằng không thể trách họ, vì họ chỉ tham gia phần đầu của sự việc, đòi hỏi họ biết chuyện xảy ra sau này là vô lý.
Thấy Kỷ Tồn không nói gì, người đàn ông gầy bổ sung: “Anh Kỷ, xin hãy tin tưởng chúng tôi. Nếu không phải vì hai anh em chúng tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã qua, tiện miệng nhắc tới một chút, thì chúng tôi sẽ không tuỳ tiện nói ra những chuyện thế này đâu.”
“Về sau các anh phải giữ mồm miệng cẩn thận, nếu để tôi nghe thêm bất kỳ tin đồn nào, tôi nhất định sẽ tính sổ với các anh về chuyện hôm nay thật tử tế.” Kỷ Tồn nói với giọng trầm.
Hai người đàn ông lập tức gật đầu lia lịa, cam đoan: “Anh Kỷ cứ yên tâm, từ hôm nay chúng tôi sẽ giữ kín chuyện này như khóa miệng vậy.”
“Cút đi.” Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, Kỷ Tồn cũng không kiên nhẫn với họ làm gì nữa.
Hai người đứng dậy, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Trong căn phòng chỉ còn lại mình Kỷ Tồn, hắn bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại sự việc hôm đó. Trước đây, chỉ cần nhắc đến chuyện này, hắn liền cực kỳ tức giận, không muốn nhớ lại.
Nhưng hôm nay, Kỷ Tồn phát hiện, chỉ cần cẩn thận hồi tưởng, những hình ảnh của ngày hôm đó hiện lên rất rõ trong đầu hắn.
Những ký ức hắn từng không muốn nhớ, giờ lại trở thành những hình ảnh mà hắn trân trọng, thật là châm biếm biết bao.
Lúc này, hắn lại cảm thấy thật may mắn. May mà người lúc đó là Đường La…
Hơn nữa, cô còn vừa sinh cho hắn một cô con gái đáng yêu, Kỷ Tồn nghĩ lại, bản thân nên suy nghĩ về việc sau này sẽ chung sống với cô thế nào.
Nếu đã quyết như vậy, hắn nhất định phải xử lý cái gốc rễ của sự việc này.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Kỷ Tồn lấy điện thoại ra, tìm số của Hạ Tĩnh và gọi đi.
Đầu dây bên kia, Hạ Tĩnh thấy cuộc gọi của Kỷ Tồn thì vui mừng khôn xiết, lập tức nhận máy, dùng giọng ngọt ngào nhất của mình, dịu dàng gọi: “A Tồn.”
Không hiểu sao, Kỷ Tồn bỗng dưng cảm thấy khó chịu với giọng điệu của Hạ Tĩnh, bên tai hắn như vang lên giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng của một người khác.
Kỷ Tồn lạnh nhạt đáp lại một tiếng “ừm,”. Hắn không cho Hạ Tĩnh mở lời nói gì tiếp, đã cắt lời trước: “Hạ Tĩnh, chúng ta chia tay đi.”
Đầu dây bên kia lập tức chỉ còn tiếng thở dồn dập.
Kỷ Tồn im lặng, cho Hạ Tĩnh thời gian phản ứng.
Ngay giây tiếp theo, một tiếng hét chói tai dồn đến màng nhĩ hắn, làm cho hắn phải đưa điện thoại ra xa khỏi tai.
Sau tiếng hét, là tiếng gào thét điên cuồng của Hạ Tĩnh: “A Tồn, tại sao lại chia tay, hôm qua chúng ta còn nói chuyện vui vẻ cơ mà?”
Kỷ Tồn im lặng.
Hạ Tĩnh lại hét lên: “Có phải vì Đường La không, có phải con tiện nhân kia đó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh, nên anh mới muốn chia tay với tôi không. Kỷ Tồn, tôi nói cho anh biết, không thể nào, tôi sẽ không chia tay với anh đâu! Anh đã dây dưa với tôi, thì cả đời này anh đừng hòng rời khỏi tôi!”
“Anh muốn yên ổn, vậy ai sẽ bù đắp cho tình cảm cho tôi, tôi đã hy sinh vì anh nhiều như vậy, anh không thể cứ thế mà bỏ rơi tôi.” Hạ Tĩnh nói với giọng đầy tiêu cực.
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, Kỷ Tồn vội vàng hét lên: “Hạ Tĩnh, em bình tĩnh lại, em định làm gì?”
Đáp lại Kỷ Tồn là tiếng tút tút trong điện thoại.
Lúc này, đầu óc Kỷ Tồn vốn còn chút lơ mơ giờ đã tỉnh táo hoàn toàn, nhớ lại câu nói vừa rồi của Hạ Tĩnh, hắn mở to mắt, trong đầu hắn không ngừng vang lên một cái tên.
Đường La!
Kỷ Tồn thầm rủa một tiếng “hỏng rồi,” lập tức lao ra khỏi cửa, lên xe và phóng đi như bay, chỉ hận không thể biến tốc độ xe thành tốc độ máy bay.
Đến bệnh viện, Kỷ Tồn không kịp chờ thang máy, một mạch chạy lên tầng mà Đường La đang ở, nghe thấy tiếng cười nói từ trong phòng bệnh vọng ra, tảng đá trong lòng hắn lúc này mới được thả xuống.
Nhưng giây sau, hắn lại nín thở. Hạ Tĩnh dám nói như vậy, chắc chắn sẽ ra tay thực hiện. Dù cô ta không có thế lực, nhưng người nhà họ Hạ đã ra tay trợ giúp cô ta trước kia, lần này chắc chắn vẫn sẽ ra tay cho cô ta.
Kỷ Tồn lúc này hiểu rất rõ suy nghĩ của họ.
Nhà họ Hạ luôn coi nhà họ Kỷ là đối thủ cạnh tranh, ngấm ngầm muốn phân cao thấp, muốn thôn tính nhà họ Kỷ, nhưng tiếc là không thể một lần nuốt trọn nhà họ được. Nhà họ Kỷ là một miếng xương lớn, không phải thứ nhà họ Hạ có thể dễ dàng cắn nuốt.
Có lẽ người đó cảm thấy cách nuốt trọn không khả thi, nên đã chuyển sang nhắm vào hắn. Nếu hắn và Hạ Tĩnh thật sự đến với nhau, thì nhà họ Kỷ và nhà họ Đường sẽ trở thành thông gia, dù thế nào cũng sẽ phải hỗ trợ, nâng đỡ lẫn nhau.
Kỷ Tồn nheo mắt, suy nghĩ về thân phận người giúp đỡ Hạ Tĩnh trong nhà họ Hạ.
Người đứng đầu nhà họ Hạ có hai người con, con trai tiếp quản một phần công việc kinh doanh, còn một người con gái, nghe nói vẫn đang đi học.
Chuyện này, nếu không phải là kế hoạch của người đứng đầu nhà họ Hạ, thì là của con trai ông ta, nhưng bây giờ, bất kể người đứng sau là ai, cũng không thể tác động đến hắn dù chỉ một chút.
Lúc này, hai vệ sĩ vừa mua đồ ăn về, thấy Kỷ Tồn lảng vảng trước cửa phòng bệnh, có chút sửng sốt, nét mặt khó chịu pha chút cảnh giác: “Anh làm gì ở đây?”
Lúc rời đi, Kỷ Tồn vốn đang ghi thù hai người này vì đã cưỡng chế hắn ra khỏi phòng bệnh. Giờ đã biết được sự thật, hắn bỏ qua tất cả, coi như không thấy biểu cảm của họ: “Ông tôi vẫn còn ở trong đó, tôi ở đây đợi ông thì có gì sai?”
Hai người vệ sĩ nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.
Kỷ Tồn uống rượu, não phản ứng hơi chậm, đến khi não xử lý xong thông tin, hắn mới nhớ lại, lúc nãy hắn bị chính ông nội ra tối hậu thư đuổi ra ngoài, sao lúc nãy lại còn lấy ông ra làm lá chắn?
Ánh mắt Kỷ Tồn lóe lên chút hối hận.
Hai vệ sĩ ra ngoài mua đồ giúp những người trong phòng, cũng chuẩn bị tiến vào trong, vừa báo cáo nhiệm vụ, vừa mách lẻo chuyện Kỷ Tồn quay trở lại, tất nhiên sẽ không thèm để ý đến biểu cảm của Kỷ Tồn.
Họ gõ cửa rồi bước vào phòng.
Kỷ Tồn nhanh chóng thò đầu nhìn vào trong, tiếc là cửa chỉ mở rồi đóng lại trong chớp mắt, hắn không kịp thấy gì cả, trong lòng không khỏi thất vọng.
Trong phòng bệnh, Sơ Nguyệt chắc chắn mình vừa thấy bóng người lướt qua khe cửa, liền hỏi: “Chú Hai, ngoài đó có ai không?”
Người được gọi là chú Hai ừ một tiếng, đặt đồ xuống, không ngẩng đầu lên: “Là Kỷ Tồn.”
Mọi người đều ngẩn ra, chị Cầm lẩm bẩm: “Cậu ta không phải đã đi rồi sao?”
Chú Hai đáp: “Ai biết được.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");