(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi bị Kỷ Tồn cúp máy, Hạ Tĩnh ném điện thoại qua một bên, vùi mặt vào gối khóc nức nở. Nhưng khóc được một lúc, cô ta đột nhiên ngồi dậy, cười nhếch mép.
Cô ta lấy khăn giấy ở đầu giường, lau sạch dấu vết nước mắt trên mặt, bắt đầu ngắm bộ móng tay mới làm, trên môi nở một nụ cười đầy đắc ý.
Quả nhiên, A Tồn vẫn còn quan tâm đến mình, màn kịch vừa rồi không uổng công diễn.
Mọi chuyện bắt đầu từ bệnh viện.
Khi Hạ Tĩnh khuyên Kỷ Tồn và ông cụ Kỷ trở về thăm Đường La, trong lòng cô ta đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an, như thể có thứ gì đó sắp vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, mà thứ cô lo lắng nhất chính là Kỷ Tồn.
Hạ Tĩnh thừa nhận có lẽ mình nghĩ quá nhiều, nhưng xa xui quỷ khiến, cô lại quyết định lén lút theo dõi Kỷ Tồn và ông Kỷ lên tầng ba. Để không bị phát hiện, cô phải bỏ tiền ra mua chiếc mũ từ một cô gái đi ngang qua, rồi ngồi xuống ghế dài ngoài cửa phòng phẫu thuật.
Khi nghe y tá nói sản phụ bị băng huyết, trong lòng Hạ Tĩnh thấy vô cùng khoái chí, thậm chí còn có một suy nghĩ độc ác. Tiện nhân Đường La kia mà c.h.ế.t luôn trên bàn mổ cùng với đứa con hoang của cô ta thì tốt biết bao.
Cô ngước lên nhìn Kỷ Tồn ở phía xa, thấy hắn khựng lại trong mặt ngạc nhiên. Thấy biểu tình đó của Kỷ Tồn, ánh mắt Hạ Tĩnh như bị tẩm độc, tim cô như bị đưa xuống địa phủ lăn lộn một vòng, trở nên đen tối và đầy giận dữ.
Tuy nhiên, Hạ Tĩnh đã đánh giá thấp năng lực của bác sĩ và vận may của Đường La. Chỉ hơn nửa tiếng sau, bác sĩ lại thông báo ca phẫu thuật thành công, thậm chí rất nhanh sau đó Đường La được đẩy ra cùng với đứa bé.
Hạ Tĩnh lén ngước mắt nhìn Kỷ Tồn, không ngờ trong mắt hắn lại hiện lên một sự dịu dàng hiếm có mà cô chưa từng được nhận.
Sự dịu dàng đó, tuy rằng không dành cho Đường La mà cô căm ghét, nhưng lại hướng về đứa trẻ của cô ta. Nhận thức này khiến Hạ Tĩnh như phát điên.
Để tránh bản thân không kiềm chế được mà làm điều gì ngu ngốc, Hạ Tĩnh lén lút rời khỏi đó.
Không ngờ, khi bước vào thang máy, cô nghe thấy giọng nói run rẩy của Kỷ Tồn vang lên: "Tôi... tôi là bố của đứa bé."
Khoảnh khắc ấy, sợi dây cuối cùng trong đầu Hạ Tĩnh đứt phựt, cô nhanh chóng ấn nút mở cửa thang máy, trốn sang một bên và quan sát từ xa từng cử động của Kỷ Tồn.
Hạ Tĩnh biết mình sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng không ngờ lại khó chịu đến mức đó.
Khi y tá bế đứa trẻ vào phòng ủ ấm, Kỷ Tồn cứ thế đi theo sau. Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt của Hạ Tĩnh đỏ ngầu, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Cô hít một hơi thật sâu, nhấc chân bước theo Kỷ Tồn. Khi thấy ánh mắt hắn chăm chú và đầy tình thương dõi theo đứa bé, trong đầu Hạ Tĩnh chỉ lóe lên một ý nghĩ điên cuồng: Giết c.h.ế.t nó, g.i.ế.c c.h.ế.t nó.
May thay, Hạ Tĩnh kịp tỉnh táo lại, lắc đầu, xua tan ý nghĩ đáng sợ ấy.
A Tồn thích một Hạ Tĩnh hiền lành, chứ không phải một Hạ Tĩnh bất chấp thủ đoạn. Hạ Tĩnh, mày phải bình tĩnh lại.
Nhưng Hạ Tĩnh không hề biết, từ ngày cô bị người khác khích bác mà bị lôi kéo vào vụ việc này, cô đã không còn đường quay lại.
Sau khi tự điều chỉnh tâm trạng bản thân một hồi, cô dần bình tĩnh lại, nở một nụ cười nhẹ.
Cô lấy điện thoại, gọi cho Kỷ Tồn. Tiếng chuông lớn khiến đứa trẻ phía trước khẽ nức nở, ngay sau đó tiếng bận vang lên trong điện thoại, làm Hạ Tĩnh tức đến mức suýt đập vỡ điện thoại.
Cô cố kìm nén cơn giận, tiếp tục theo dõi Kỷ Tồn. Nhìn thấy hắn tham lam, gần như áp mặt vào tấm kính để ngắm đứa trẻ, lòng Hạ Tĩnh như bị ác quỷ chiếm giữ.
Cô bấm số Kỷ Tồn lần nữa, lần này điện thoại vang lên giọng nữ tổng đài máy móc lạnh lùng: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."
Hạ Tĩnh nghiến chặt răng, lòng bắt đầu không tự chủ được mà khủng hoảng. Cô không hiểu tại sao mình lại có cảm giác rằng sau lần này, Kỷ Tồn sẽ ngày càng xa rời cô.
Cảm giác người đàn ông từng gần gũi nay đang từng bước rời xa mình càng rõ rệt, đây là điều mà Hạ Tĩnh không thể chấp nhận.
Đôi mắt cô ánh lên sự kiên định, có lẽ cô phải làm gì đó để thu hút sự chú ý của Kỷ Tồn.
Cô sẽ không bao giờ cho phép Kỷ Tồn rời xa mình!
Hạ Tĩnh dứt khoát nén lại mọi cảm xúc, quay người rời đi, tiếp tục gọi cho Kỷ Tồn hàng trăm lần mới dừng lại.
Cho đến khi Kỷ Tồn mở máy và gọi lại, đáp lại cô những lời ấy, Hạ Tĩnh mới cảm thấy yên tâm.
Đường La, dù cô có sinh con của A Tồn thì sao chứ? Cô sẽ không thể cướp được A Tồn của tôi!
Nếu một ngày nào đó tôi bước vào nhà họ Kỷ, tôi nhất định thay cô: "chiếu cố" nó thật cẩn thận! Cô cứ yên tâm đi!
*
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Sơ Nguyệt nằm trên giường, chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt cô là trần nhà trắng toát của bệnh viện. Một lúc lâu, cô vẫn chưa thể phản ứng, mãi đến khi nhìn thấy bụng mình đã xẹp xuống, mọi ký ức của cô mới dần quay trở lại.
Hình như khi đó cô đang ở biệt thự, gặp phải người đàn bà điên Hạ Tĩnh. Cô ta đến gây chuyện, nắm vai cô mà lắc mạnh đến mức làm cô phát đau, sau đó thì ngất đi.
Chắc là chị Cầm đã đưa cô vào bệnh viện.
Sơ Nguyệt mơ hồ nhớ rằng có rất nhiều người vây quanh cô, luôn miệng động viên cô không được bỏ cuộc, phải kiên trì. Nhưng cô vẫn cảm thấy quá mệt, chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Xem ra cô đã ở trong phòng bệnh, có lẽ đã sinh xong, chỉ là không biết đứa bé trong bụng giờ thế nào.
Nghĩ đến đứa trẻ mà mình đã hứa với Đường La sẽ chăm sóc thật cẩn thận, Sơ Nguyệt như lấy lại toàn bộ năng lượng, cố gắng ngồi dậy. Cơn đau từ vết mổ bỗng chốc dội đến, làm cô đau đến tái mặt.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, chị Cầm mang đồ ăn bước vào. Thấy hành động của Sơ Nguyệt, chị giật mình, vội đặt đồ ăn qua một bên, chạy đến bên giường, hô lớn: "Tiểu thư của tôi ơi, đừng cử động nữa, cô nghỉ ngơi đi, miệng vết thương còn chưa lành đâu, đây là chuyện không thể coi thường."
Có người quen bên cạnh, dưới sự giúp đỡ của chị Cầm, Sơ Nguyệt ngoan ngoãn nằm yên xuống giường.
Mặt cô tái nhợt vì đau và mất máu, nhưng vẫn hiện lên nụ cười nhè nhẹ, cô hỏi: "Chị Cầm, em bé sao rồi?"
Chị Cầm quay lại lấy đồ ăn ở cửa, vừa đi vừa trả lời: "Tiểu thư, cô yên tâm đi, em bé rất tốt. Bây giờ cô chỉ cần lo ăn uống, nghỉ ngơi cho tốt, vậy mới có sức mà chăm sóc em bé."
Sơ Nguyệt mỉm cười gật đầu, há miệng ăn những món chị Cầm đút cho.
Ăn xong, cô mơ hồ nghĩ, đứa bé mới sinh còn nhỏ như vậy, không phải là cần b.ú mẹ sao? Sao không thấy y tá đưa bé qua cho cô?
Sơ Nguyệt còn chưa kịp nghĩ kỹ, phòng bệnh trống trải đã có thêm 2 ông cụ. Theo ký ức của Đường La, Sơ Nguyệt biết được danh tính hai người đàn ông trước mặt, mỉm cười chào: "Ông nội, ông Kỷ."
Đường lão gia và ông cụ Kỷ đồng thanh đáp: "Ừ."
Thấy hai người đồng thanh như vậy, Đường lão gia lập tức khó chịu, quay sang gắt gỏng với ông cụ Kỷ: "Ông già gây họa kia, ông đến đây làm gì? A La nhà tôi không cần mấy người giả mù mưa sa làm gì!"
Nghe ông nội mình nói vậy, Sơ Nguyệt có chút bối rối, ông nội Kỷ lại trách cả ông cụ Kỷ vì những gì Kỷ Tồn đã làm sao?
Sơ Nguyệt định lên tiếng can ngăn, thì đã nghe ông nội tiếp tục nói với giọng đầy khí thế: "Hừ, nhà họ Kỷ các người không bằng được nhà họ Đường chúng tôi, yên tâm đi, chắt gái tôi nhất định sẽ mang họ 'Đường', bảo Kỷ Tồn nhà các người cút thật xa đi!"
Sơ Nguyệt không khỏi cảm thấy bất lực, đúng là phong cách của ông nội – một khi ông cảm thấy mình đúng thì sẽ không khoan nhượng chút nào.
Thấy mình nói nhiều vậy mà Đường lão gia vẫn không nhân nhượng, càng nói càng quá đáng, thậm chí còn yêu cầu chắt gái phải mang họ Đường, Kỷ lão đã mong ngóng chắt gái từ lâu chẳng khác nào đang rắc muối lên vết thương lòng.
Ánh mắt Kỷ lão lướt qua thân hình nằm trên giường bệnh. Sơ Nguyệt khuôn mặt trắng bệch, nhưng đôi mày và ánh mắt đều ngập tràn ý cười, ông cụ Kỷ không khỏi lên tiếng gọi: "Đường nha đầu…"
"Đừng có mà gọi! Chúng ta không thân quen đến mức đó!" Chưa kịp nói hết câu, Đường lão gia đã vô tình ngắt lời, khiến ông cụ Kỷ không khỏi bực bội trừng mắt nhìn Đường lão gia một cái, rồi ánh mắt lại dịu dàng dừng trên người Sơ Nguyệt.
Dù Sơ Nguyệt có mê xem náo nhiệt đến mấy, cũng không thể xem nhẹ ánh mắt sáng quắc kia. Cô ho nhẹ một tiếng, quay sang Đường lão gia để chuyển chủ đề: "Ông ơi, bé con đâu rồi?"
Đường lão gia hơi trốn tránh ánh mắt, lúng túng đáp: "Bé… bé đang được y tá chăm sóc, con cứ yên tâm."
Nhìn thấy biểu hiện thay đổi của Đường lão gia, lòng Sơ Nguyệt chùng xuống, lập tức hiểu ra mọi người đang giấu cô chuyện gì đó. Cô lo lắng mở miệng hỏi: "Ông ơi, ông nói thật cho con biết, bé con có chuyện gì sao? Có phải… có phải không sống được không?"
Câu cuối cùng khiến chính Sơ Nguyệt cũng phải nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vô thức chảy xuống.
"Tiểu thư đừng khóc nữa, cô đang ở cữ, khóc trong thời gian này sẽ không tốt cho cơ thể, mà còn ảnh hưởng đến bé con.". Chị Cầm đứng bên cạnh là người đã trải qua sinh nở, nhớ đến lời dặn dò của các bậc trưởng lão, vội lấy khăn giấy trên tủ đầu giường để lau nước mắt cho Sơ Nguyệt.
"Nói bậy bạ gì vậy!" Đường lão gia vốn còn hơi lúng túng, nhưng khi nghe Sơ Nguyệt nhắc đến chuyện sống chết, sắc mặt ông lập tức trở nên khó coi, nghiêm giọng nói: "Bé con vẫn ổn, chỉ là sinh non, cơ thể yếu hơn so với những đứa bé khác, nên cần ở trong lồng ấp để quan sát hai ba ngày."
Đường lão gia tuổi đã cao, vốn không còn e sợ chuyện sống chết, nhưng lời nói của cháu gái khiến ông không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi con trai và con dâu gặp chuyện, hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu như một thước phim cũ, khiến ông thống khổ không thể chịu nổi.
Sắc mặt Đường lão gia lập tức khiến Sơ Nguyệt thêm phần bất an. Nghe nói bé con chỉ cần ở trong lồng ấp mấy hôm, lòng cô cuối cùng cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
Cô cúi đầu, xin lỗi Đường lão gia: "Ông ơi, con xin lỗi, A La không nên nhắc đến từ ấy."
Đường lão gia mím chặt môi, không nói lời nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");