Những Năm Ta Làm Mạnh Bà

Chương 5




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ông nội Kỷ nhanh chóng để bảo vệ đỡ mình đi đến trước mặt Kỷ Tồn, nhưng lời nói thốt ra lại đầy sự châm biếm: “Không phải anh nói anh phải đi sao? Sao lại quay về rồi?”

“Hừ.” Kỷ Tồn kiêu ngạo đáp lại, không quên nói mấy lời tốt đẹp cho Hạ Tĩnh: "Nếu không phải là vì Tĩnh Tĩnh…”

Nhưng tiếc là vừa nghe Kỷ Tồn nhắc đến Hạ Tĩnh, ông nội Kỷ đã cảm thấy khó chịu trong lòng, lập tức ra hiệu cho bảo vệ đỡ ông quay đi, bước ngay vào thang máy vừa mở ra, quyết đoán bấm số 3.

“Anh tưởng mình có giá lắm sao?”

Chẳng qua là ông sợ tiểu nha đầu đang trong phòng sinh sẽ tủi thân thôi!

Đúng lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một cánh tay đưa ngang vào chặn lại. Cửa thang máy một lần nữa mở ra, gương mặt trắng trẻo của Kỷ Tồn xen vào. Hắn nở một nụ cười nửa tà tà nửa châm chọc, nói với giọng hiếu thảo: “Ông nội, ông không khỏe ở đâu sao? Sao ông không nói với con sớm, con đưa ông đi khám."

Ông nội Kỷ liếc xéo Kỷ Tồn, trong lòng nghĩ: Xú tiểu tử này, nó thật sự đến mức chỉ cần nhắc đến Đường nha đầu kia là không vui sao?

Giọng nói ông không chút nể nang: “Xú tiểu tử, anh đang ước tôi vào nghĩa địa sớm một chút đấy à?"

“Ông nội, sao ông lại nói vậy.”

Đang nói chuyện, thang máy đã đến tầng ba, ông nội Kỷ cố tình đụng nhẹ vào Kỷ Tồn, sau đó bước ra khỏi thang máy, để bảo vệ đỡ ông đi đến trước một phòng phẫu thuật.

Nhìn ba chữ “Đang Phẫu Thuật” màu đỏ rực đang sáng lên, ông nội Kỷ trong lòng hơi động. Nhìn sang ông nội Đường ngồi trên ghế bên cạnh đang thất thần, ông Kỷ không khỏi cảm thấy đau lòng.

Ông Đường tung hoành ngang dọc cả đời, nhưng con trai duy nhất và con dâu của ông đã mất trong một tai nạn, chỉ để lại một cô cháu gái là Đường La. Nhiều năm qua, hai ông cháu nương tựa vào nhau mà sống.

Thực sự không thể tưởng tượng, nếu Đường La xảy ra chuyện gì, lão nhân này sẽ phải sống ra sao.

Ông nội Kỷ âm thầm thở dài, ra hiệu cho bảo vệ lui ra, tự mình chống gậy bước đến bên ông nội Đường, đặt tay lên vai ông, an ủi: “Ông Đường, yên tâm đi, Đường nha đầu sẽ không sao đâu!”

Lúc này, Đường lão đang trông như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng, đang cố nín nhịn, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Lời an ủi đột ngột của Kỷ lão giống như một tia sáng bất ngờ giúp Đường lão gỡ bỏ lớp màn u ám, lấy lại chút bình tĩnh, khuôn mặt ông hơi sáng lên một chút.

Ông nội Đường từ từ ngước mắt, nhìn lên tấm bảng “Đang Phẫu Thuật” vẫn còn sáng, lòng không thể không lo lắng.

Khi ông thu lại ánh mắt, chợt thấy Kỷ Tồn đứng bên cạnh, toàn thân như bùng nổ.

Ông vung tay của ông nội Kỷ ra, đứng bật dậy, chỉ tay vào Kỷ Tồn, hét lớn: “Thằng khốn này, sao nó lại ở đây!”

Kỷ Tồn định đáp lại, thì cửa phòng phẫu thuật bỗng mở ra. Một y tá bước ra, cầm theo một vài thứ gì đó, nhìn ba người đứng trước cửa, và gọi: “Ai là người nhà của Đường La?”

Ông nội Đường không còn thời gian trách mắng Kỷ Tồn nữa, vội bước đến trước mặt y tá, nghẹn ngào nói: “Tôi… tôi là ông nội của Đường La. Có phải Đường La xảy ra chuyện gì không?”

Y tá nghiêm túc nhìn ông Đường, rồi đưa tập giấy đến trước mặt ông, nói với giọng điệu công vụ, giải thích: “Sản phụ trong quá trình sinh bị mất m.á.u trầm trọng, đã bất tỉnh và bị băng huyết. Mời người nhà ký vào giấy ủy quyền, để bác sĩ tiến hành các biện pháp bảo vệ sự an toàn cho cả mẹ và con.”

Kỷ Tồn nghe thấy thì ngỡ ngàng: "Băng huyết?” Đôi mắt hắn tràn đầy vẻ không tin, trong đầu hiện lên nụ cười ngọt ngào của Đường La, trái tim hắn bất giác thắt lại.

Ông Đường bị doạ, suýt chút nữa thì nghẹt thở, nhưng ông biết mình không thể gục ngã lúc này, A La của ông còn đang trong phòng sinh, ông phải đợi cô tỉnh dậy, gọi ông một tiếng ông nội.

Ông nhận cây bút từ tay y tá, tay run rẩy ký tên mình lên.

Y tá nhanh chóng cất tập giấy, rồi chạy trở lại phòng phẫu thuật.

Khoảng nửa giờ sau, đèn báo “Đang Phẫu Thuật” cuối cùng cũng tắt. Bác sĩ chủ trị đẩy cánh cửa dày nặng nề ra, tháo khẩu trang, nở một nụ cười: “Chúc mừng gia đình, mẹ con đều an toàn. Hiện cả hai đều còn yếu, cần được chăm sóc kỹ lưỡng, gia đình phải quan tâm chiếu cố 2 mẹ con thật tốt nhé.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Ông nội Đường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Kỷ Tồn cũng không hiểu vì sao bản thân cũng thở phào theo. Có lẽ vì con gái mới chào đời của hắn, hắn không muốn con mình vừa chào đời đã mất mẹ.

Ngay sau đó, y tá đẩy giường của Đường La ra ngoài. Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Đường La trên giường, ông nội Đường không kìm được nước mắt, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn trong cổ họng, không nói thành lời.

Ông vội vàng bước theo giường Đường La, bỏ lỡ khoảnh khắc y tá bế một bé gái nhỏ xíu đi ra.

Lúc này, chỉ còn lại ông nội Kỷ và Kỷ Tồn nhìn thấy đứa trẻ ấy.

Nhìn bé con đang nhắm mắt, khuôn mặt vừa nhăn nheo vừa đỏ hỏn trong tay y tá, Kỷ Tồn bỗng cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy bởi một dòng nước ấm, không kiềm chế được, hắn tiến lên định chạm vào đứa trẻ.

Nhưng y tá lập tức che bé lại, dùng khuỷu tay chắn tay Kỷ Tồn, cẩn thận nhìn hắn: “Anh là ai?”

“Tôi… tôi là bố của đứa bé.” Kỷ Tồn ngập ngừng, cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử.

Y tá thoáng nghi ngờ, quan sát Kỷ Tồn từ trên xuống dưới, rõ ràng có vẻ không tin anh là bố của bé. Sau một hồi cân nhắc, y tá mới hé lộ lại gương mặt của đứa trẻ.

Khi nhìn thấy gương mặt bé con lần nữa, trong lòng Kỷ Tồn như bị thứ gì đó chạm vào, là một thứ gì đó cực kỳ mềm mại, ấm áp, bao nỗi muộn phiền chợt tan biến thành mây khói, chỉ còn lại nụ cười trong sáng ấy lởn vởn trong tâm trí.

Kỷ Tồn cúi xuống, định trao cho bé con một nụ hôn yêu thương, thì bị y tá cản lại: “Xin lỗi anh, vì bé là trẻ sinh non, nên phải đặt vào lồng ấp để theo dõi hai ngày.”

Nghe vậy, Kỷ Tồn khựng lại, nhìn bé con nhỏ bé đáng yêu ấy phải ở trong lồng ấp, lòng hắn đau như cắt. Đó là con gái của hắn, hắn không đau lòng, không xót xa sao được?

Hắn bát giác trừng lớn mắt, không dám tin vào suy nghĩ của mình. Lúc nãy, hắn đã vô thức, chính miệng gọi bé con là "con gái".

Có lẽ trên đời này, tình cảm ruột thịt vẫn luôn là thứ quan trọng nhất, chỉ là giờ phút này Kỷ Tồn vẫn chưa thực sự nhận ra mà thôi.

Nhìn y tá bế bé con rời đi, Kỷ Tồn bước theo, nhưng mới đi được nửa chừng thì điện thoại trong túi bất ngờ reo lên.

Tiếng chuông đột ngột doạ một bé sơ sinh gần đó giật mình bật khóc. Tuy tiếng khóc rất nhỏ, nhưng vẫn kịp lọt vào tai Kỷ Tồn. Hắn lập tức lấy điện thoại ra, không kịp suy nghĩ, không kịp nhìn tên người gọi, quyết đoán từ chối, sau đó lưu loát tắt máy rồi bỏ lại vào túi.

Qua một tấm kính, hắn nhìn thấy y tá dán cho con gái mình nhãn số 256. Đứa trẻ bé bỏng ấy…

“Anh gì ơi?” Y tá đặt bé vào lồng ấp xong, thấy hắn gần như dán sát vào kính, không kiềm được phải lên tiếng.

Kỷ Tồn khoát tay: "Không sao đâu, cô cứ làm việc của mình đi. Tôi chỉ muốn ở đây ngắm con gái mình chút thôi.”

Dù bệnh viện không cấm người nhà đứng đây, nhưng y tá vẫn chỉ chỉ vào bên trong phòng, nhắc nhở: “Anh có thể nhìn bé ở đây, nhưng hầu hết các bé ở đây đều là trẻ sinh non, miễn dịch kém, anh đừng có nhất thời không kìm được mà bước vào trong đấy nhé.”

Kỷ Tồn gật đầu: “Cô yên tâm đi.”

Không hiểu sao y tá lại cảm thấy Kỷ Tồn có phần không đáng tin, đi rồi mà vẫn không kìm được mà ngoái lại nhìn, đến khi chắc chắn hắn không có ý định bước vào trong, mới an tâm rời đi.

Kỷ Tồn không rõ mình đã đứng đó bao lâu, đến khi rời đi, hắn mới mới nhớ ra cuộc gọi bị hắn từ chối trước đó, vội vàng bật điện thoại lên.

Hắn thầm nghĩ, hắn điên rồi, chỉ có thế mới có thể lý giải cho những hành động lạ lùng của mình.

Vừa bật máy lên, hàng loạt thông báo cuộc gọi hiện lên, chắc phải đến cả trăm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ Hạ Tĩnh.

Hắn sợ hãi, sợ có chuyện gì xảy ra, liền tìm nơi yên tĩnh rồi gọi lại ngay cho cô ta. Điện thoại vừa kết nối, hắn đã hỏi: “Tĩnh Tĩnh, em sao vậy?”

Bên kia, Hạ Tĩnh khóc nức nở, giọng nghẹn ngào nói: “A Tồn… chúng ta chia tay đi.”

Kỷ Tồn ngỡ ngàng, không thể tin được. Có chuyện gì vậy, lúc nãy hai người họ vẫn đang yên đang lành, sao giờ lại đòi chia tay? Sắc mặt hắn tối sầm xuồng, bình tĩnh hỏi: “Tĩnh Tĩnh, em có biết mình đang nói gì không?”

“Em biết.” Hạ Tĩnh đáp lại đầy kiên quyết.

“Tĩnh Tĩnh…” Kỷ Tồn khẽ gọi tên cô, rồi dứt khoát nói một câu: “Anh mong em suy nghĩ thật kỹ về điều này. Nếu em thực sự muốn chia tay, thì sau này đừng hối hận.”

Nói xong, hắn chủ động ngắt cuộc gọi.

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, lần đầu tiên trong đời, Kỷ Tồn cảm thấy m.ô.n.g lung và bối rối, còn vô định hơn cả lúc biết Đường La có thai.

Lần này, hắn đang m.ô.n.g lung, không biết sự kiên trì của mình có sai không.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.