Những Năm Ta Làm Mạnh Bà

Chương 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy nhiên, điều Hạ Tĩnh không thể ngờ là Kỷ Tồn sẽ đưa cô ta đến cùng bệnh viện với Đường La. Nếu biết trước, cô ta tuyệt đối sẽ không dàn dựng màn kịch này để lừa Kỷ Tồn.

*

Trước cổng bệnh viện, một chiếc xe đỗ ngang dọc vô tổ chức, khiến Kỷ Tồn nhíu mày, dường như vô cùng khó chịu với cách đỗ xe của chủ nhân chiếc xe này. Bên cạnh hắn, Hạ Tĩnh nheo mắt, cảm thấy chiếc xe này trông rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Không kịp suy nghĩ thêm, còi xe phía sau bấm inh ỏi liên tục, Kỷ Tồn liếc qua kính chiếu hậu, nhìn thoáng qua chiếc xe phía sau rồi mới khởi động xe rời khỏi chỗ đó.

Dừng xe xong, Kỷ Tồn nghiêng đầu nhìn Hạ Tĩnh, giọng dịu dàng: “Tĩnh Tĩnh, em còn đi được không?”

Hạ Tĩnh tất nhiên là làm bộ dáng đáng thương, lắc đầu, đôi mắt nhìn Kỷ Tồn đầy chờ đợi, khẽ thốt lên hai chữ: “Không thể.”

“Vậy em ngồi yên đó, anh qua đỡ em.” Kỷ Tồn lập tức đáp lại, rồi tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe.

Hắn vòng qua phía bên kia, mở cửa xe và bế Hạ Tĩnh lên theo kiểu bế công chúa.

Hạ Tĩnh dựa vào lồng n.g.ự.c Kỷ Tồn, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy vạt áo hắn, hít một hơi mùi nước hoa thoang thoảng từ hắn, Hạ Tĩnh đỏ bừng đôi má, khẽ cảm thán: “A Tồn, anh thật tốt.”

Nghe lời cảm thán của Hạ Tĩnh, Kỷ Tồn bất giác mỉm cười, ánh mắt đầy cưng chiều: “Ngốc.”

Sau khi khóa xe, Kỷ Tồn bế Hạ Tĩnh đi thẳng vào bệnh viện, trên đường đi không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn, có lẽ mọi người đang trầm trồ trước số mệnh may mắn của Hạ Tĩnh, hoặc đang tán thưởng sự ga-lăng của Kỷ Tồn.

Khoa ngoại.

Kỷ Tồn đặt Hạ Tĩnh xuống ghế, chỉ vào vết trầy trên đầu gối của cô ta, nói với nữ bác sĩ trực ban: “Phiền cô xem cho cô ấy.”

Nữ bác sĩ liếc qua vết thương của Hạ Tĩnh, lẩm bẩm một tiếng: “Chỉ là vết xước nhỏ thôi, sao cứ phải làm quá lên.”

Dù âm thanh rất nhỏ nhưng câu nói này vẫn lọt vào tai Kỷ Tồn, khiến sắc mặt hắn lập tức thay đổi: “Cô nói gì?”

Nữ bác sĩ giật mình, định mắng Kỷ Tồn, nhưng Hạ Tĩnh đã lên tiếng xin lỗi trước: “Xin lỗi bác sĩ, bạn trai tôi chỉ lo lắng cho tôi thôi, không có ý xấu gì.”

Nữ bác sĩ thấy Hạ Tĩnh nắm chặt lấy tay Kỷ Tồn, nguôi giận, cầm dụng cụ khử trùng xử lý vết thương và băng bó cho cô ta.

Xong việc, bác sĩ quay lưng đi cất dụng cụ, đồng thời nhắc nhở: “Xong rồi, mấy ngày tới cố gắng tránh dính nước, để vết thương lành hẳn đã.”

Hạ Tĩnh cảm kích nói: “Cảm ơn bác sĩ.”

Kỷ Tồn nhìn nữ bác sĩ với vẻ mặt không cảm xúc, sau đó cúi xuống bế Hạ Tĩnh lên và rời khỏi.

Nhìn bóng dáng hai người dần khuất, nữ bác sĩ cảm thán: “Người đàn ông này tuy tính tình không tốt lắm, nhưng quả là biết chiều chuộng người khác.”

Đột nhiên, nữ bác sĩ nhớ lại hình ảnh người phụ nữ bụng bầu đầy m.á.u vừa nãy, không khỏi lắc đầu, ánh mắt ánh lên chút thương cảm.

“Chuyện lớn thế mà chẳng có người đàn ông nào bên cạnh, chỉ có một người giúp việc tất bật lo lắng. Hy vọng cô bé ấy cũng có số phận tốt, gặp được người đàn ông có tình như người vừa rồi.”

*

Cảnh tượng vốn đang là một màn ấm áp, nhưng khi gần đến cổng bệnh viện, phía sau Kỷ Tồn vang lên tiếng quát đầy khí thế, phá vỡ khung cảnh yên bình: “Kỷ Tồn!”

Tiếng gọi quen thuộc khiến Kỷ Tồn dừng bước, quay đầu nhìn lại, hóa ra là ông nội Kỷ, tóc hoa râm, chống gậy. Đứng bên cạnh ông nội Kỷ là một người đàn ông cũng tóc hoa râm, nhưng trông trẻ hơn ông nội Kỷ nhiều, dáng vẻ rắn rỏi cường tráng.

Hạ Tĩnh tuy chưa từng gặp ông nội Kỷ nhưng đã thấy ảnh của ông ở biệt thự của Kỷ Tồn, lập tức kéo vạt áo hắn, khẽ nói: “Thả em xuống đi, để ông nhìn thấy thế này không hay.”

“Dù sao ông cũng thấy rồi.” Kỷ Tồn lẩm bẩm một tiếng, nhưng vẫn thả Hạ Tĩnh xuống.

Một tay dìu Hạ Tĩnh, hắn chậm rãi tiến đến gần ông nội, nhưng chưa kịp lại gần, người bên cạnh ông nội đã nặng nề hừ một tiếng đầy khinh bỉ, nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo, hỏi ông nội Kỷ: “Đây là Kỷ Tồn sao?”

Vẻ mặt của ông nội Kỷ nhất thời có chút khó xử, liếc nhìn Kỷ Tồn rồi gật đầu, hơi xấu hổ nói: “Thằng nhóc nhà tôi còn trẻ người non dạ, mong anh Đường bỏ qua.”

Người này chính là ông nội của Đường La, Đường lão gia của nhà họ Đường, từng là cựu lãnh đạo quân khu.

Lão Đường chưa kịp nói gì thì đã bị Kỷ Tồn chặn họng: “Ông già kia, ông có quyền gì mà đánh giá tôi!”

“Kỷ Tồn, im ngay!” Sắc mặt ông nội Kỷ lập tức khó coi, vội quát Kỷ Tồn, liếc nhìn vẻ mặt của lão Đường, trong lòng bất an, sợ Kỷ Tồn làm hỏng chuyện.

Quả nhiên, lão Đường nhìn ông nội Kỷ, châm chọc: “Gia giáo nhà họ Kỷ thật khiến người ta ngạc nhiên.”

“Anh Đường…” Ông nội Kỷ định nói gì đó, nhưng lão Đường không cho ông cơ hội, quay người bỏ đi, khiến lời của ông nghẹn lại trong cổ họng.

Nhìn theo bóng lão Đường đã khuất, ông nội Kỷ mới chuyển ánh mắt về phía Kỷ Tồn, giơ tay tát hắn một cái, tức giận mắng: “Đồ hỗn xược vô liêm sỉ!”

Dù ông nội Kỷ đã già, nhưng lúc còn trẻ từng lăn lộn trong quân đội, sức lực không hề thua kém ai, khóe môi Kỷ Tồn lập tức rỉ máu.

Tiếng bạt tai vang dội ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn trong sảnh bệnh viện.

Kỷ Tồn ngẩng lên, đưa tay lau vết m.á.u trên môi, nhìn chằm chằm vào ông nội với vẻ không tin nổi: “Ông nội, sao ông lại đánh con!”

Ông nội Kỷ vốn đã nổi giận vì Kỷ Tồn dám cãi lại lão Đường, nay lại thấy Hạ Tĩnh bám sát vào hắn, càng thêm bực tức, quát thẳng vào mặt Hạ Tĩnh: “Nha đầu kia, sao lúc nào cũng bám lấy Kỷ Tồn nhà tôi, khiến nó đến cả lúc con mình sinh ra cũng không đến?”

Kỷ Tồn không hiểu ý câu nói cuối cùng của ông nội, nhưng Hạ Tĩnh là người đã gây chuyện, khiến Đường La nhập viện trước đó, sao lại có thể không hiểu.

Khuôn mặt cô ta tái mét, ấp úng giải thích: “Ông Kỷ, cháu không…”

Cô ta chưa kịp nói hết, ông nội Kỷ đã không chút nương tay cắt ngang, không để ý đến những người đang vây xem, hét lên: “Nếu không phải, phiền cô buông tay thằng cháu tôi ra, để nó vào trông coi Đường nha đầu sinh nở. Chẳng lẽ cô muốn để chắt tôi sinh ra mà không được thấy bố nó?”

Bị ông nội Kỷ quát như vậy, bàn tay của Hạ Tĩnh lập tức khựng lại.

Những lời của ông nội Kỷ khiến lòng Kỷ Tồn dâng lên một nghi hoặc: vừa nãy không phải Tĩnh Tĩnh nói Đường La đang ở trong biệt thự sao, sao bây giờ lại đang sinh con trên lầu rồi? Chẳng lẽ ông nội đang lừa mình?

Những lời xì xào xung quanh lọt vào tai Hạ Tĩnh, khiến mặt cô ta càng thêm trắng bệch.

“Thì ra là kẻ thứ ba, định chiếm chỗ của chính thất!”

“Đúng là người phụ nữ tâm địa độc ác, vợ người ta đang sinh trên lầu, còn cô ta thì ngang nhiên dắt chồng người ta đến bệnh viện.”

“Nếu không phải vị lão nhân này bắt gặp, không biết bà bầu trên lầu sẽ tủi nhục đến thế nào.”

Sắc mặt Hạ Tĩnh càng thêm nhợt nhạt, bàn tay vô lực buông khỏi tay Kỷ Tồn, tay còn lại che tai, muốn phản bác lời của những người này.

“Không phải đâu… không phải mà…”

“A Tồn chưa lấy vợ, tôi không phải kẻ thứ ba! Đường La mới là người thứ 3!”

Nhìn phản ứng của Hạ Tĩnh, ông nội Kỷ khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chỉ tồn tại được trong chốc lát.

Bất ngờ, Kỷ Tồn lại nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Tĩnh, vẻ mặt quyết tâm nhìn ông nội Kỷ: “Ông nội, nếu ông không chấp nhận được con, thì con sẽ đi với Tĩnh Tĩnh. Đứa bé đó là điều ông mong muốn, không phải con.”

Vừa nói xong, Kỷ Tồn nắm tay Hạ Tĩnh đi nhanh ra cửa, quát vào những người xung quanh: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Mọi người nhìn một hồi rồi tản ra.

“Kỷ Tồn, anh đứng lại đó cho tôi!” Ông nội Kỷ tức giận quát lớn nhưng vô ích. Thân thể ông loạng choạng, may mà lúc ông sắp ngã xuống, được hai vệ sĩ áo đen kịp đỡ lại, mới tránh được tai nạn đáng tiếc.

Vừa ra khỏi cửa bệnh viện, Hạ Tĩnh kéo Kỷ Tồn dừng lại, cắn môi, khó xử nhìn hắn: “A Tồn, anh lên xem Đường tiểu thư thế nào đi. Dù đứa trẻ không phải điều anh mong muốn, nhưng đừng để ông Kỷ vì chuyện này mà không vui.”

Kỷ Tồn ngơ ngác, cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Tĩnh: “Đồ ngốc, sao em lại làm chuyện khiến người ta đau lòng như vậy, biết nói ra sẽ làm bản thân đau lòng mà còn nói. Thân thể ông nội vẫn rất tốt, không thể bị mấy lời của anh chọc giận đến mức không chịu nổi đâu."

“A Tồn, anh vẫn nên quay lại đi.” Có trời mới biết lúc Hạ Tĩnh nói câu này, cô ta đau đớn biết nhường nào, nhưng để giữ hình ảnh đẹp trước mặt Kỷ Tồn, cũng như để không đắc tội với Kỷ lão gia khi chưa bước chân được vào cánh cổng Kỷ gia, cô ta vẫn phải nói.

“Để anh đưa em về xong, rồi sẽ lên thăm cô ta sau.” Kỷ Tồn kiên quyết.

Hạ Tĩnh lắc đầu: “Không cần đâu A Tồn, em sẽ tự bắt xe về.”

Nói xong, cô ta tập tễnh bước đi. Nhìn bóng dáng cô ta xa dần, bỗng dưng khiến tim Kỷ Tồn không khỏi đau nhói.

Cuối cùng hắn thở dài một tiếng, quay người bước vào đại sảnh bệnh viện.

Ông nội Kỷ vất vả lắm mới nuốt trôi được cơn giận mà bình tĩnh trở lại, thấy bóng dáng Kỷ Tồn trở lại, ánh mắt ông thoáng qua một tia vui mừng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.