Những Năm Ta Làm Mạnh Bà

Chương 23




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hiện giờ, bên tai cô là giọng nói của thiếu niên ngày xưa, trước mặt cô là dáng điệu tướng mạo của cậu, chỉ là có phần trầm ổn hơn xưa, nhưng sức hấp dẫn vẫn không hề giảm đi.

Trong khoảnh khắc đó, Tề Nhân không thể phân biệt được mình đang sống trong thực tại hay đang chìm vào giấc mộng của những năm tháng xưa kia.

Khi Tề Nhân vẫn còn ngây người, Cố Ca thấp giọng gọi cô hai lần, lo lắng hỏi: "Chị Tề Nhân, chị không sao chứ?”

Tề Nhân giật mình, vội vã thu ánh mắt khỏi người Nguyễn Hàm Dực, còn nhân tiện lườm anh một cái thật nhanh, đầy trách móc. Nếu không vì anh, cô đã chẳng thất thố thế này!

Nhưng không ngờ, Nguyễn Hàm Dực lại nhìn cô với ánh mắt đầy ý tứ, nhếch môi cười: “Cô Tề, ngắm có mãn nhãn không? Hồi nãy bị sắc đẹp của tôi làm cho ngây người đúng không?"

Câu nói này khiến mặt Tề Nhân đỏ bừng, cô ngượng ngùng cắn chặt môi dưới, không dám nhìn vào ánh mắt trêu chọc của anh.

Cô khẽ giải thích: “Ảnh đế Nguyễn, anh nói gì lạ vậy chứ? Anh là nam thần trong lòng hàng ngàn người hâm mộ, cũng là nam thần của tôi. Nhìn ngắm người đẹp là niềm vui của tất cả người hâm mộ mà.”

Tề Nhân không trực tiếp phủ nhận, mà biến nó thành sự ngưỡng mộ của một fan dành cho thần tượng. Câu nói này lập tức dập tắt ngọn lửa trong lòng Nguyễn Hàm Dực.

Nhưng trong thâm tâm, anh vẫn vui, dù sao Tề Nhân đỏ mặt cũng là vì anh.

Rõ ràng, tình cảm nhiều năm như vậy, không chỉ có mình anh nhớ mãi! Xem ra Tề Nhân vẫn còn chút cảm xúc với anh.

Trong đầu anh không khỏi hiện lên nụ hôn đầy say mê giữa hai người trong căn phòng này lúc nãy, khiến tâm trạng của anh không hiểu sao lại vui lên một chút. Đôi mắt Nguyễn Hàm Dực ánh lên nét tinh nghịch, nhìn Tề Nhân đầy ẩn ý.

Ảnh đế Nguyễn chọn cách phớt lờ bộ dáng giận dỗi vì bị anh trêu chọc của cô.

Tề Nhân nói ra câu nói đó xong, khuôn mặt đỏ ửng của cô cũng dần dần trở lại bình thường. Cô ngẩng lên, định chỉ liếc nhìn biểu cảm của Nguyễn Hàm Dực một chút, lại bất ngờ chạm phải ánh mắt đầy ám muội của anh, hai má cô lại lập tức nóng bừng lên.

Bên cạnh, Cố Ca ngạc nhiên “ồ” một tiếng, rồi tò mò hỏi: “Chị Tề Nhân, sao mặt chị vẫn còn đỏ thế?”

Trong chớp mắt, cả ba đôi mắt khác đều đổ dồn về phía Tề Nhân.

Tề Nhân khẽ ho nhẹ hai tiếng, nhấc ly nước lên uống một ngụm nhỏ, rồi thở hắt ra, lấy tay quạt nhẹ lên má, bịa ra một lý do vụng về: “Phòng này nóng quá thôi.”

Vừa dứt lời, cô lập tức hối hận, ảo não cắn môi dưới. Bây giờ đang là tiết trời đầu thu, không nóng chút nào, thậm chí còn se lạnh nữa là khác. Trong phòng bốn người đều mặc áo len, áo lông, mà cô lại bảo nóng?

*Đúng là đầu óc đậu phụ!*

Tề Nhân khóc không ra nước mắt, chẳng biết làm thế nào để giải thích cho thỏa đáng, cũng không biết làm cách nào để thoát khỏi ánh mắt thăm dò của ba người trước mặt.

Trong lòng cô tưởng tượng cảnh mình nhào nặn Nguyễn Hàm Dực thành một khối bột, rồi mặc sức bóp nghẹt!

Bọn họ không biết cũng đành, đằng này, người đã trải qua bao năm tháng bên cô như anh lại đứng về phía người khác, hùa vào trêu chọc cô!

Nghĩ đến đây, Tề Nhân bỗng có chút giận dữ, âm thầm phóng về phía Nguyễn Hàm Dực hai tia nhìn lạnh lẽo.

Nếu không phải thời điểm hiện tại không thích hợp, Tề Nhân nghĩ mình thật sự sẽ nắm lấy cổ áo của Nguyễn Hàm Dực, rồi một cú đ.ấ.m thẳng vào gương mặt đẹp trai đó.

"Có lẽ là do bực bội nên nóng trong người.", Nguyễn Hàm Dực đột nhiên buông ra một câu, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên vi diệu. Ánh mắt của Ninh Tây đầy ẩn ý, nhìn Tề Nhân với một nụ cười khó hiểu.

Sau khi bị Nguyễn Hàm Dực đổ oan, Tề Nhân suýt chút nữa muốn phun một ngụm máu. Đồng thời, cô cũng hiểu rằng nếu không nhanh chóng chuyển chủ đề, cô sẽ bị Nguyễn Hàm Dực cáo già này xoay như chong chóng mất!

Cô vội vàng chuyển sự chú ý của mọi người một cách lúng túng, "Nguyễn Ảnh Đế, lúc nãy chẳng phải anh nói muốn tung tin đồn với nghệ sĩ của tôi là Cố Ca sao? Cụ thể làm thế nào đây?"

Trời biết, khi thốt ra câu đó, lòng cô đau nhói đến mức nào, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác!

Dù gì thì Cố Ca cũng là nghệ sĩ dưới quyền cô, nếu xảy ra chuyện mà công ty quản lý không can thiệp, thì trách nhiệm đương nhiên sẽ đổ lên đầu cô.

Nghe thấy lời của Tề Nhân, sắc mặt của Nguyễn Hàm Dực lập tức xụ xuống, đôi lông mày nhíu lại một cách khó chịu.

Cô gái này!

Chẳng lẽ trong lòng cô chẳng để anh vào mắt chút nào sao!

Những lời anh nói với cô năm xưa, xem ra cô chẳng nghe lọt tai chút nào!

Nghĩ đến đây, Nguyễn Hàm Dực cảm thấy trong lòng chua xót.

Anh khẽ nhắm mắt, chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, rồi đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt đong đầy tình cảm thoáng chốc tan biến. Anh khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng buông ra một từ, "Phim giả tình thật."

Khoảnh khắc này, Tề Nhân còn chưa kịp nói gì, đã có hai giọng nói đồng thanh thốt lên kinh ngạc, "Cái gì!"

Chủ nhân của hai giọng nói ấy chính là Ninh Tây và Cố Ca.

Cố Ca đỏ bừng mặt, bối rối lắc đầu, khoác tay, "Không được đâu, em vốn dĩ là nữ hoàng scandal rồi, nếu lại gây thêm sự chú ý, cư dân mạng sẽ xé xác em ra ngay!"

Ninh Tây thì hoảng hốt, "Hàm Dực, cậu cũng lăn lộn trong giới này nhiều năm rồi, đương nhiên hiểu rõ sự tàn nhẫn của nó. Cậu đi con đường trong sạch bấy lâu, giờ nếu sai một bước, sẽ mất tất cả đấy."

Ninh Tây còn tưởng rằng những lời cảnh báo của mình đủ nghiêm túc để khiến Nguyễn Hàm Dực từ bỏ ý định điên rồ này. Phải biết rằng Nguyễn Hàm Dực là một ngôi sao lớn, người hâm mộ rất nhiều, nếu đây là tình cảm thật sự thì còn dễ nói, nhưng nếu bị phanh phui là giả dối…

Trời ạ! Hậu quả của chuyện này là điều Ninh Tây không dám nghĩ tới.

Nhưng dù Ninh Tây có khuyên nhủ tận tình đến đâu, quyết định mà Nguyễn Hàm Dực đã đưa ra, sao dễ thay đổi như vậy.

Nguyễn Hàm Dực bình tĩnh nói, "Cứ làm theo lời tôi, chuẩn bị họp báo đi."

Ninh Tây không ngờ mình đã nói rõ ràng đến thế mà Nguyễn Hàm Dực vẫn không lung lay chút nào. Anh mở to mắt đầy bất mãn, lại gọi to một lần nữa, "Hàm Dực!"

Nguyễn Hàm Dực chẳng buồn nhấc mí mắt, "Cứ đi chuẩn bị đi."

Ninh Tây thấy mình không thể thuyết phục được Nguyễn Hàm Dực, đôi vai anh lập tức sụp xuống, gương mặt u ám, đứng dậy và bước ra ngoài.

Lúc này, Cố Ca bị bỏ lại một mình bèn ngước nhìn Nguyễn Hàm Dực, lắp bắp mở miệng, "Nguyễn, Nguyễn Ảnh Đế, chúng ta thực sự phải tổ chức họp báo sao?"

"Đúng vậy.", Nguyễn Hàm Dực dứt khoát đáp, nhưng anh lại ngồi vắt chân bắt chéo, làm người ta không thể không thấy dáng vẻ của anh thật phong lưu.

Cố Ca nhất thời bị sự quyến rũ của anh mê hoặc, lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, không phát ra nổi tiếng nào.

Mãi đến khi bên cạnh vang lên tiếng ho khẽ của Tề Nhân, Cố Ca mới như bừng tỉnh, thu hồi ánh nhìn, cúi đầu xuống, đôi mắt hơi đỏ, ngón tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, thì thầm một câu, "Nhưng chúng ta không phải là cặp đôi thật sự… Họp báo một khi đã diễn ra, sẽ không có đường lui. Nếu sau này bị phanh phui, điều đó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh."

Trong suy nghĩ của Cố Ca, cô là nữ hoàng scandal, thị phi đến liên tục, cô vốn cũng là người nổi tiếng lên nhờ vào scandal. Cư dân mạng nếu thấy tin tức của họ, cùng lắm cũng chỉ nghĩ là cô bám vào Nguyễn Hàm Dực để tăng độ nổi tiếng thôi. Đến khi yên ổn lại thì cũng không sao cả.

Nhưng nếu thật sự tổ chức họp báo, đó sẽ là chuyện không thể cứu vãn. Hơn nữa, bức ảnh chụp ngày hôm qua, nếu không phải do cô mời Nguyễn Hàm Dực đến phòng mình để ăn uống cùng nhau, thì đã không bị cánh phóng viên bắt gặp, và hôm nay chắc chắn không gây ảnh hưởng đến Nguyễn Hàm Dực.

Với một cô gái ngoan như Cố Ca, đây thật sự là lỗi của cô, sao có thể để người khác gánh chịu thay cho mình!

Nguyễn Hàm Dực khẽ nhướng mày, nhìn Cố Ca với ánh mắt kỳ lạ.

Không ngờ cô nhóc này lại thực sự nghĩ xa như vậy, còn không muốn liên lụy người khác. Bản thân anh dùng cô như chìa khóa để thành công, lại thành vai xấu.

Nguyễn Hàm Dực vô thức liếc nhìn Tề Nhân, ánh mắt tối lại, sau đó trong lòng nói thầm một câu xin lỗi với Cố Ca, rồi mới nhẹ nhàng nhếch môi, chậm rãi nói, "Cố Ca, cô không cần gánh nặng tâm lý, chuyện này hoàn toàn là ý của tôi, điều cô cần làm chỉ là phối hợp với tôi."

Nhưng trong lòng Cố Ca vẫn có chút băn khoăn, cô vừa mở miệng đã bị Nguyễn Hàm Dực cắt ngang.

"Cố Ca, lại đây, chúng ta nói chuyện riêng."

Cả Cố Ca và Tề Nhân nghe thấy câu này, đều bất ngờ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Hàm Dực, không biết anh đang giấu điều gì.

Trong lúc đầu óc hỗn loạn, Cố Ca ngơ ngác, không biết phải làm gì, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Tề Nhân. Nhận được cái gật đầu nhẹ của Tề Nhân, cô mới hơi mơ màng đứng dậy.

Sau đó, Nguyễn Hàm Dực kéo cô ra khỏi phòng, vào một căn phòng khác.

Chỉ còn lại một mình trong phòng, Tề Nhân hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm giác kỳ lạ nổi lên trong lòng, ánh mắt không rời khỏi hướng cửa.

Đồng thời, Tề Nhân cũng tự hỏi, vừa rồi khi Cố Ca tìm đến cô cầu cứu, tại sao cô lại đồng ý.

Có lẽ, là do một dây thần kinh nào đó không bình thường chăng?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.