Những Năm Ta Làm Mạnh Bà

Chương 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Do thân thể của Sơ Nguyệt không được khỏe, cô phải nhờ chị Cầm giúp đỡ, lấy một chiếc váy liền thân hoa nhí rộng rãi từ trong tủ quần áo ra để mặc vào.

Sau đó, chị Cầm cẩn thận dìu Sơ Nguyệt xuống dưới nhà.

Hai người mới đi đến nửa cầu thang, một giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn đã truyền đến tai của Sơ Nguyệt: “Sao lâu thế?”

Sơ Nguyệt thầm nghĩ, con người này sao lại vô lý như vậy!

Cô ra hiệu cho chị Cầm dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng lưng to lớn, hai chân gác lại tự nhiên, tay đang lật giở một cuốn tạp chí không rõ tên.

Dưới ánh nắng chiếu xiên qua cửa kính, người ấy như được phủ một lớp ánh sáng, vừa hư ảo lại vừa thật, nhưng không thể nhìn rõ.

Không thấy được khuôn mặt của Kỷ Tồn, Sơ Nguyệt không khỏi cảm thấy thất vọng, khẽ bĩu môi, tiếp tục để chị Cầm dìu xuống, cuối cùng ngồi xuống ghế sofa bên trái Kỷ Tồn.

Lúc này cô mới có thời gian quan sát Kỷ Tồn một chút. Hắn có mái tóc bồng bềnh gọn gàng, vài sợi lưa thưa phủ trên trán nhưng không che khuất tầm nhìn.

Câu hỏi của Kỷ Tồn lúc nãy không được trả lời, trong lòng đã bực bội sẵn, thấy Sơ Nguyệt ngồi xuống, hắn đóng cuốn tạp chí trên đùi, tuỳ tiện vứt lên bàn trà, rồi thả hai chân khoanh xuống, đứng bật dậy.

Hắn nhìn xuống Sơ Nguyệt, giọng lạnh lùng: “Ngày thường không phải cô bám dính tôi không rời sao? Hôm nay sao lại ra vẻ thế này?”

“Giả vờ lạt mềm buộc chặt à?”

“Đường La, tôi nói cho cô biết, dù cô có cố làm gì thì giữa chúng ta cũng không có khả năng đâu! Cô sẽ không bao giờ chia rẽ được tôi và Hạ Tĩnh!”

“Dù đứa con trong bụng cô là của tôi, cô cũng đừng vọng tưởng được chân vào nhà họ Kỷ của tôi!”

Lời nói của Kỷ Tồn như phát s.ú.n.g laser, b.ắ.n thẳng vào lòng của Đường La, khiến trái tim cô không tự chủ mà đau đớn.

Sơ Nguyệt hiểu, dù linh hồn Đường La đã ở bên bờ sông Vong Xuyên, nhưng trái tim này vẫn thuộc về cô ấy, tất cả tình cảm này đều là của cô ấy.

Khoảnh khắc này, Sơ Nguyệt không khỏi có chút đồng cảm với Đường La, vì sao phải yêu một cách hèn mọn như vậy, vì sao lại yêu một người đàn ông vốn không thuộc về mình.

Mặc dù Sơ Nguyệt chưa từng yêu ai, nhưng dù chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, những năm làm câu hồn sử cũng đã giúp cô trải qua nhiều chuyện, ngỡ rằng trái tim mình đã đủ mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại bị câu chuyện của cô bé Đường La này làm lay động.

Nhớ lại lời của người bí ẩn trước khi đến đây, nếu trong vòng mười lăm ngày không hoàn thành được nguyện vọng của Đường La, cô sẽ không thể trở về, khoảnh khắc này, Sơ Nguyệt thật sự muốn buông xuôi.

Không trở về thì không trở về!

Vậy thì cô sẽ ở lại đây làm Đường La!

Theo đuổi “nam thần” gì chứ, kiểu đàn ông như thế này không phủi ngay ra, chẳng lẽ còn để lại đến đêm Thất Tịch sao?

Trong mắt Kỷ Tồn, nha đầu Đường La này trước giờ luôn bám vào mình, nghe lời mình, nay lại im lặng không nói gì, tự nhiên lại có chút giống như đang chống đối hắn, trong lòng bỗng thoáng qua một chút cảm xúc lạ lùng, nhưng đã bị hắn che giấu đi.

Giọng điệu hắn vẫn mang theo sự giận dữ: “Sao không nói gì, câm rồi à?”

“Cậu Kỷ Tồn.”

Kỷ Tồn bị tiếng gọi của chị Cầm làm giật mình, ánh mắt lập tức rơi trên người chị với vẻ tò mò.

Nghe những lời chỉ trích như vậy, chị Cầm là người luôn chăm lo cho Đường La không thể chịu nổi, bước lên một bước, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tồn, không kiềm được mà nói vài lời công bằng: “Tiểu thư sắp đến ngày sinh rồi, tính khí thay đổi là điều bình thường, cậu hà cớ gì phải nói những lời khó nghe như vậy. Dù sao đi nữa, tiểu thư vẫn là mẹ ruột của con cậu.”

“Chị Cầm, chị im lặng đi!”

Nghe thấy giọng của Sơ Nguyệt, toàn bộ kiên nhẫn của Kỷ Tồn tiêu tan, hắn không khỏi bật ra một tiếng cười lạnh.

Sơ Nguyệt vất vả lắm mới quyết định xong, vừa hoàn hồn thì nghe thấy lời của chị Cầm, trong lòng cũng sáng tỏ. Chị Cầm thương cô, thấy cô còn trẻ như vậy mà phải tự làm khổ mình vì một người đàn ông không yêu mình, không khỏi đau lòng thay cô.

Bị Sơ Nguyệt quát như vậy, chị Cầm ngượng ngùng im lặng, lùi vài bước, đứng lại bên cạnh Sơ Nguyệt.

Sơ Nguyệt đưa tay ra, ra hiệu cho chị Cầm đỡ mình đứng lên, chị lập tức làm theo.

Sơ Nguyệt đứng dậy, nhưng vẫn thấp hơn Kỷ Tồn một cái đầu.

Cô từ từ ngẩng đầu, đôi mắt bình thản đối diện ánh mắt của Kỷ Tồn.

Làn da trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú, đây là lần đầu tiên Sơ Nguyệt nhìn thấy Kỷ Tồn từ chính diện, trong đầu ngay lập tức hiện lên mấy chữ: “Bề ngoài sáng sủa, bên trong thối nát, mặt người dạ thú.”

Ngay sau đó, cô mở miệng, thốt ra một câu hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh của mình, khiến Kỷ Tồn và chị Cầm đều sững sờ.

“Không quản được nửa dưới của mình, cũng đừng trách phụ nữ là đồ rẻ mạt!”

“Cô… ", Kỷ Tồn giơ tay chỉ vào Sơ Nguyệt, muốn chỉ trích cô, nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Sơ Nguyệt chớp mắt một cái, sau đó hạ đầu xuống, kéo tay chị Cầm ra hiệu quay lại. Cô dựa vào chị Cầm, từng bước đi lên lầu.

“Mẹ, đồ tra nam, còn muốn ra vẻ ta đây!”

“Xin lỗi nhé, giờ thì anh đã bị tỷ tỷ đây loại khỏi danh sách yêu thích rồi!”

“Dù nhiệm vụ có là phải theo đuổi tên đàn ông thối nát đó, chị đây cũng không thèm nữa!”

“Ai thích thì đi mà theo đuổi!”

“Hừ ! ”

Lên đến lầu trên, chị Cầm thở dài một tiếng, nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Sơ Nguyệt mà muốn khóc.

“Tiểu thư, cô ít nhất cũng bày ra một chút biểu cảm chứ, cô thế này làm tôi lo lắm!”

Sơ Nguyệt nhìn thấy biểu cảm của chị Cầm, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Một tiếng cười nhỏ vang lên, chị Cầm như vừa quyết định điều gì đó.

Cuối cùng chị cũng lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, bình thường cô ở trong biệt thự, mong ước lớn nhất là chờ cậu Kỷ Tồn đến, sao hôm nay cậu Kỷ Tồn đến, tiểu thư lại…”

Biết chị Cầm định nói gì, Sơ Nguyệt vội ngắt lời: “Chị Cầm, yên tâm đi, chuyện này tôi tự có chừng mực.”

Chị Cầm vốn định nói thêm gì đó nhưng khi nhìn thấy sự kiên quyết trong ánh mắt của Sơ Nguyệt, cuối cùng chị nuốt lời lại, đổi chủ đề: “Tiểu thư nghỉ ngơi chút đi, để tôi đi chuẩn bị gì đó cho cô ăn.”

Sơ Nguyệt nở một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn chị Cầm.”

Chị Cầm cũng mỉm cười với cô rồi quay người rời đi.

*

Dưới lầu.

Kỷ Tồn bị lời của Sơ Nguyệt làm cho á khẩu, một lúc lâu mới hoàn hồn lại, nhưng đến khi hắn định thần lại, thì chẳng còn bóng dáng của Sơ Nguyệt nữa, hắn chỉ biết đứng đó tức giận.

Người phụ nữ thô tục này, sao lại giỏi giả vờ đến thế!

Còn giả cái vẻ danh môn thục viện gì chứ!

Lúc này, Kỷ Tồn vô cùng tức giận. Nếu không phải ngày hôm đó ở khách sạn, tiện nữ Đường La này dám cho hắn uống thuốc, hắn đã không có một đêm phong lưu với cô ta!

Lấy cớ!

Đều là lấy cớ!

Đều là cái cớ mà người phụ nữ đó lôi ra để trốn tránh trách nhiệm!

An ủi bản thân như vậy xong, Kỷ Tồn mới cảm thấy yên lòng đôi chút.

Ngước mắt nhìn lên cầu thang xoắn, hắn vừa vặn thấy chị Cầm bước xuống, sắc mặt lại trở nên u ám. Hắn tiến đến gần cầu thang, vênh váo tự đắc hỏi: “Cô ta đâu rồi?”

Chị Cầm ban đầu vẫn đối xử với Kỷ Tồn rất lịch sự, nhưng nghe ngữ khí này của hắn, chị lập tức không vui, sao lần nào Kỷ Tồn cũng như vậy? Đã lạnh lùng, thờ ơ với tiểu thư, lại còn cố ý mỉa mai tiểu thư một lần nữa.

Chị là người của nhà họ Đường, không phải người của nhà họ Kỷ!

Chị Cầm lập tức bỏ hết vẻ nhún nhường, giọng trở nên cứng rắn, không khách sáo đáp lại: “Tiểu thư mang thai, một thân một mình, thân thể không khỏe, tất nhiên là cần lên nghỉ ngơi, chẳng lẽ còn phải ngồi đây chịu đựng rồi động thai sao?”

Nói xong, chị cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt của Kỷ Tồn, thẳng thừng nói tiếp: “Tiểu thư đang mang thai, lại còn đói bụng, phiền cậu Kỷ nhường đường.”

Bị giọng điệu mỉa mai của chị Cầm nói khích, sắc mặt Kỷ Tồn càng khó coi.

Thật là một căn nhà toàn những người không ra gì!

Chủ thì không biết xấu hổ, người làm thì dám lên mặt với hắn!

Được, tốt lắm, đừng mong hắn quay lại đây lần nữa!

Kỷ Tồn tức giận rời khỏi biệt thự, âm thanh ồn ào của chiếc xe thể thao vang lên như biểu thị sự tức giận của hắn.

Âm thanh dưới lầu lớn như vậy, trên lầu Sơ Nguyệt tất nhiên cũng nghe thấy rất rõ, trong lòng lại cảm thấy nhói đau.

Sơ Nguyệt đưa tay chạm vào n.g.ự.c mình, thầm thì: “Đường La, xin lỗi, có lẽ tôi sẽ không giúp cô theo đuổi Kỷ Tồn nữa. Cô xứng đáng có người tốt hơn yêu thương cô, chứ không phải người đàn ông không hề yêu cô mà chỉ biết trách móc. Cô yên tâm, nếu tôi đã có cơ hội sống thay cô, tôi nhất định sẽ chăm sóc đứa bé trong bụng này. Dù đứa trẻ không có cha, nó vẫn sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian, hãy tin tôi!”

Nói rồi, Sơ Nguyệt xoa nhẹ bụng tròn trịa của mình, đôi mắt toát lên vẻ dịu dàng của một người mẹ.

“Bé con, sau này chỉ có con ở bên mẹ thôi, con phải ngoan nhé!”

Biết rõ Đường La giờ đang bị giữ lại ở sông Vong Xuyên, không thể nghe thấy những lời này, nhưng Sơ Nguyệt vẫn muốn nói, có lẽ vì trái tim của thân thể này là của Đường La, cũng có lẽ là để tự an ủi bản thân, nguyên nhân này Sơ Nguyệt cũng không thể giải thích được.

Nghĩ đến nhiệm vụ đầu tiên của mình với vai trò Mạnh Bà có thể sẽ thất bại, trong lòng Sơ Nguyệt không thể không thấy đau, nhưng cô vẫn muốn làm, kiên quyết làm, chỉ cần trong lòng không hối hận, thì cô mãn nguyện rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.