Những Năm Ta Làm Mạnh Bà

Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ngươi nói ai không tìm được đối tượng?” Giọng nói của người kia vang lên như tiếng quỷ dữ từ địa ngục, vừa khàn đục vừa uy nghiêm.

Ngay lập tức, những linh hồn xung quanh Vong Xuyên đều sợ hãi ôm chặt lấy nhau để tìm chút hơi ấm. Khuôn mặt vốn đã chẳng mấy dễ nhìn của họ nay càng đáng sợ đến kinh hồn bạt vía. Bất kỳ ai trong số đó mà xuất hiện ở nhân gian đều đủ sức dọa một gã đàn ông cao lớn sợ đến khóc thét.

Đường La hoảng hốt đến mức làm rơi bát canh Mạnh Bà, ôm chặt lấy Sơ Nguyệt trong nỗi kinh sợ.

Sơ Nguyệt nuốt nước bọt, bắt đầu nhận lỗi: "Là tôi, là tôi không tìm được đối tượng.”

Sắc mặt của người kia ngay lập tức dịu lại, nở một nụ cười rất hiền lành (ít nhất là theo cảm nhận của chính hắn ta). Hắn ta phẩy tay một cái, tất cả linh hồn xung quanh Vong Xuyên đều biến mất không còn dấu vết.

Sơ Nguyệt trợn tròn mắt, run rẩy giơ tay chỉ vào người kia, giọng hơi lạc đi: "Ngươi... Ngươi là ai?”

Trong suốt năm trăm năm ở địa phủ, Sơ Nguyệt chắc chắn rằng mình chưa bao giờ gặp một nhân vật nào ngưu bức như thế, có thể chỉ bằng một cái phẩy tay đã khiến toàn bộ linh hồn biến mất, không biết là bị thu mất rồi, hay được chuyển đi nơi khác.

Dù sao thì cô cũng là một nhân viên nhỏ ở địa phủ, nếu chuyện mất linh hồn rơi xuống đầu cô thì biết phải làm sao đây?

Mặc dù công việc của Mạnh Bà thời đại này có hơi khó đỡ, nhưng rốt cuộc cô vẫn là một nhân viên chính thức của địa phủ!

Hiển nhiên Sơ Nguyệt chưa bao giờ nghĩ đến khả năng người kia là một trong những nhân vật quản lý cao cấp của địa phủ.

Người kia nghe câu hỏi của Sơ Nguyệt, liền thu lại nụ cười, nhìn cô với ánh mắt quái dị rồi búng tay một cái.

Ngay lập tức, một bóng người màu trắng xé không gian xuất hiện, cúi chào cung kính: "Thưa đại nhân, ngài có gì chỉ bảo?”

Người kia mím môi, không nói gì, chỉ đưa ánh mắt về phía Sơ Nguyệt.

Sơ Nguyệt vô cùng kinh ngạc khi nhận ra bóng trắng này chính là Bạch Vô Thường, người mà cô từng quen biết từ khi còn làm câu hồn sử.

Nghe thấy Bạch Vô Thường gọi người kia là “đại nhân,” một suy đoán lóe lên trong đầu cô. Mặt cô chợt biến sắc, dùng tay chân mở vòng tay chặt cứng của Đường La ra.

Cô tiến đến trước Bạch Vô Thường, vẻ mặt cầu xin, thấp giọng hỏi: “Tam gia, vị ‘đại nhân’ này là ai?”

Bạch Vô Thường nhìn Sơ Nguyệt như thể đang nhìn thấy một người ngốc nghếch, hận không thể dùng cây gậy trong tay gõ một cái cho cô tỉnh lại. Chẳng lẽ ở địa phủ bao nhiêu năm mà Sơ Nguyệt lại không nhận ra lão đại của mình!

Đúng là xấu hổ không để đâu cho hết, tại sao địa phủ lại có một kẻ đần như vậy!

Bạch Vô Thường liếc trộm người kia một cái, thấy hắn gật đầu, Bạch Vô Thường mới nói: "Đây là Tần Quảng Vương, Tương Tử Văn, người quản lý hàng vạn linh hồn luân hồi.”

Khi nghe giới thiệu, vẻ mặt Tần Quảng Vương Tương Tử Văn thoáng hiện lên một tia đắc ý. Thế nhưng, Đường La vốn là linh hồn, trong mắt cô, điều này thật sự đáng sợ. Thế là Đường La cứ vậy mà ngất xỉu ngay tại chỗ.

Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy đôi chân mình gần như mềm nhũn. Sao lại là vị đại gia này cơ chứ?

Trong cơn bấn loạn, cô chỉ nghe thấy Tần Quảng Vương đuổi Bạch Vô Thường đi.

Bạch Vô Thường, sau khi quay trở lại phủ của mình, chợt nhận ra một sự thật. Hóa ra mình vừa bị đại nhân lôi đến chỉ để giới thiệu một lần về thân phận của đại nhân cho Sơ Nguyệt, rồi lại bị đuổi đi?

Bạch Vô Thường nghĩ bụng: "Đại nhân à, ngài chơi như vậy, sẽ không ai làm bạn với ngài đâu."

Người khác có thể không rõ, nhưng là thuộc hạ thân cận của Tần Quảng Vương, Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường biết rõ tính lười biếng và phong thái kỳ quặc của vị đại nhân này.

Chỉ cần không phải động tay thì tuyệt đối không động khẩu, nếu phải động khẩu thì sẽ triệu tập ngay hai vị Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường.

Ở bên Vong Xuyên, Tần Quảng Vương có vẻ không hài lòng với biểu hiện của Sơ Nguyệt, ho nhẹ hai tiếng.

Sơ Nguyệt hoảng sợ liếc nhìn Tương Tử Văn, suy nghĩ xem liệu cô có đáng được tha thứ hay không.

Nhưng chưa kịp nghĩ gì, cơ thể cô đã phản ứng trước, lao đến ôm chặt lấy chân Tần Quảng Vương, nài nỉ: "Đại nhân, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi đi. Tôi đúng là có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, không nhận ra được phong thái của ngài.”

Tần Quảng Vương đờ người ra:

Sao người này chẳng còn chút nào giống với dáng vẻ ban đầu nữa!

“Buông... buông ra đã!” Tương Tử Văn có chút không thoải mái, vội nhìn xung quanh, như thể lo sợ ai đó nhìn thấy.

Sơ Nguyệt hướng ánh mắt ngây thơ lên nhìn Tần Quảng Vương điện hạ, thấy nét mặt vị đại nhân này không còn chút sát khí nào, cô mới từ từ thả tay ra khỏi đùi hắn, chậm rì rì đứng dậy, nhưng trong lòng vẫn đầy sợ hãi.

Tần Quảng Vương ho nhẹ hai tiếng để xua đi sự ngượng ngùng, đưa tay chỉ về phía Đường La đang ngất xỉu: "Bổn vương đến tìm cô ấy.”

“Cô ấy?” Sơ Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

Chỉ thấy trước mắt lóe lên một chùm ánh sáng trắng, chiếu thẳng về phía Đường La, ngay lập tức Đường La tỉnh dậy, sợ hãi nhìn Tần Quảng Vương, thân thể linh hồn không ngừng run rẩy.

Cô là linh hồn, tất nhiên có cảm giác rất mạnh mẽ với vị diêm vương này, khó trách khi vừa nhìn thấy vị đại nhân này, cô đã có một cảm giác duy nhất là: Chạy ngay đi!

Nhưng chân cô như bị dính chặt vào mặt đất, không nhấc lên nổi. Cô chỉ biết bám chặt lấy Mạnh Bà.

“Đại... đại nhân, ngài có chuyện gì sao?” Đường La lắp bắp hỏi.

Tần Quảng Vương cười an ủi Đường La: "Đừng sợ, bổn vương chỉ muốn hỏi cô một điều, không có ý gì cả.”

Đường La cảm thấy như muốn quỳ xuống, quỷ sinh đúng là cũng không dễ dàng.

“Đại... đại nhân, ngài có chuyện gì thì... cứ nói đi.” Đứng trước mặt Diêm Vương, làm sao cô có thể không căng thẳng.

Sơ Nguyệt nhìn cảnh tượng ấy, da gà nổi đầy mình: "Đại nhân, xin ngài đừng cười nữa.”

Mặc dù cô vừa rồi không nhận ra Tần Quảng Vương, nhưng sau nhiều năm ở địa phủ, cô đã từng nghe về danh tiếng lẫy lừng của vị Tần Quảng Vương này.

Ai mà không biết, ở địa phủ này, Tần Quảng Vương điện hạ vô bi vô hỉ, thái độ lạnh lùng, khiến cả người lẫn ma đều không tự chủ mà tránh xa. Tần Quảng Vương không cười thì chẳng sao, nhưng nếu ngài ấy cười, chắc chắn ai đó sắp gặp chuyện chẳng lành.

A-men!

Sơ Nguyệt không khỏi bắt đầu thầm cầu nguyện theo cách cô từng đọc trong các câu chuyện phương Tây.

Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói của Tần Quảng Vương: "Đường La, chẳng lẽ cô thực sự định uống một bát canh Mạnh Bà rồi xóa sạch mọi ký ức, từ nay không còn liên quan gì đến thế gian, quên hết những người đã từng vì cô mà hy sinh, cô thật sự không cảm thấy chút áy náy nào sao?”

Lời này đ.â.m thẳng vào trái tim của Đường La. Cô ngã phịch xuống đất, khuôn mặt đầy bi thương, một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, cô thì thào: "Nhưng tôi có thể làm gì bây giờ?”

Nghe đến đây, Sơ Nguyệt vội dựng tai lên nghe ngóng.

Tần Quảng Vương đưa tay nhẹ nhàng búng, trước mắt xuất hiện một khung cảnh ảo, hiện lên những việc Kỷ Tồn đã làm sau khi Đường La chết, dĩ nhiên không bao gồm cảnh Kỷ Tồn gặp người đàn ông tóc trắng.

Nhìn thấy những hình ảnh trong khung cảnh, Sơ Nguyệt tràn đầy kinh ngạc, thì ra còn có những chuyện mà cô chưa biết. Không ngờ tên Kỷ Tồn, bề ngoài lạnh lùng, bên trong lại yêu Đường La sâu đậm đến vậy, nhưng nếu đã yêu như thế, tại sao không ở bên nhau ngay từ đầu?

Mãi đến khi mất đi, con người mới bừng tỉnh.

Có lẽ, bản tính con người vốn dĩ là như vậy.

Đường La nhìn vào hình ảnh trước mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống, từng giọt rơi xuống đất tạo thành những vết cháy xém.

Sơ Nguyệt kinh ngạc nhìn cảnh tượng ấy, chẳng phải ma thì không có nước mắt sao? Tại sao lại thế này?

Cô bối rối nhìn sang Tần Quảng Vương.

Tần Quảng Vương không làm cô thất vọng, điềm đạm nói: "Phàm tâm của ngươi vẫn còn nặng, vẫn còn lưu luyến trần thế, ngươi vẫn chưa thực sự buông bỏ được tất cả. Ngươi có biết hậu quả của việc ngươi nói dối rằng đã buông bỏ rồi uống bát canh Mạnh Bà không?”

Đường La im lặng, ánh mắt mờ mịt nhìn Tần Quảng Vương.

“Hỏa ngục sẽ thiêu đốt ngươi suốt ngàn năm, cuối cùng hồn phách sẽ tan biến mãi mãi.” Tần Quảng Vương lạnh lùng thốt ra câu nói đó.

Đường La sợ đến mức mặt quỷ cũng tái đi.

“Đứa trẻ ngốc, hãy quay về đi.” Tần Quảng Vương nhẹ nhàng lên tiếng.

Đường La bối rối nhìn ngài, không biết phải làm gì.

Tần Quảng Vương thở dài, vung tay áo lên.

Một ngọn lửa xanh lam bùng lên, cuốn lấy linh hồn của Đường La và đưa cô vào khe không gian, biến mất ngay lập tức.

Sơ Nguyệt sững sờ nhìn cảnh tượng, không dám tin vào mắt mình: "Ngọn lửa đó đã nuốt chửng Đường La rồi sao?”

Tần Quảng Vương quay lại, nhìn Sơ Nguyệt một cái thật sâu, dường như là đã cạn lời, cuối cùng vẫn mở lời giải thích: "Đó là tín vật của ta, ta đưa cô ấy về nhân gian.”

“Ôi trời!” Sơ Nguyệt reo lên vui sướng: "Vậy có nghĩa là Đường La có cơ hội sống lại sao?”

Cô vẫn mong chờ sự giải thích từ Tần Quảng Vương, nhưng lại thấy ngài đưa ngón tay lên môi, ra hiệu “suỵt”.

Sơ Nguyệt lập tức làm theo, lại thấy Tần Quảng Vương đang vào khung ảo cảnh. Cô tò mò, cũng lén nhìn theo.

Cô phát hiện cảnh trong khung đã thay đổi, trông giống như biệt thự của nhà họ Đường. Cô từng sống ở đó dưới hình dạng của Đường La, nên cô không thấy lạ gì.

Cảnh lại chuyển đổi, hình như là phòng của Đường La, trên giường có một chàng trai trẻ đang ngồi, chính là Kỷ Tồn. Gương mặt hắn ngập tràn đau thương không che giấu nổi, chỉ khi nhìn vào tấm ảnh của Đường La trên bàn cạnh giường, khóe môi hắn mới thoáng nở nụ cười nhạt.

Hắn đưa tay vuốt lên gương mặt trong ảnh, môi thốt ra một cái tên: "Đường La…”

Ngay sau đó, Sơ Nguyệt phát hiện ở góc phải của bức ảnh thoáng hiện lên một tia lửa xanh lam nhạt.

Không thể tin nổi, cô đưa tay dụi mắt, rồi nhìn lại, xác nhận mình không hề nhìn nhầm!

Cô liếc sang nhìn vẻ mặt anh minh thần võ của Tần Quảng Vương, nhưng thấy hắn chỉ lặng lẽ nhìn, không bộc lộ cảm xúc. Sơ Nguyệt bĩu môi, lại tiếp tục dõi mắt vào khung cảnh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.