(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi tắt máy, Sơ Nguyệt không nói với ai, lén lút tránh mặt chị Cầm, tự lái xe rời khỏi nhà họ Đường, đi đến địa chỉ mà Hạ Tĩnh đã nói. Địa điểm là một nhà kho bỏ hoang.
Ngay khi Sơ Nguyệt đến địa chỉ số 101 đường Hồ Sơn, thì người của Kỷ Tồn cũng đã điều tra ra địa chỉ và đang trên đường tới.
Sơ Nguyệt mặc trang phục mỏng manh, đứng nơi gió lộng, cảm nhận được cái lạnh buốt đến thấu xương, nhưng cô không dám lơi lỏng chút nào, vì đứng đối diện với cô là người phụ nữ đang nổi điên - Hạ Tĩnh.
Sơ Nguyệt thực sự căm ghét tên đàn ông vô dụng Kỷ Tồn kia. Nếu không phải vì hắn chọc phải người phụ nữ này rồi lại không biết dỗ dành cô ta, thì con gái Vân Hy của cô sẽ rơi vào cảnh bị bắt cóc kiểu này sao?
Đã nói rõ rồi, ngoài Vân Hy, nhà họ Đường và nhà họ Hạ không có liên quan gì. Người phụ nữ điên này lại còn bắt cóc Vân Hy, đúng là một kẻ ngu ngốc!
Sơ Nguyệt lạnh lùng nói: “Hạ Tĩnh, tôi đến rồi, con gái tôi đâu?”
Nụ cười trên mặt Hạ Tĩnh lập tức biến mất, ánh mắt trở nên méo mó: “Con gái của cô? Nếu không phải vì con gái của cô, Kỷ Tồn sao có thể chia tay tôi!”
Nghe vậy, Sơ Nguyệt ngây người một chút rồi đảo mắt, bình tĩnh nói những lời đạo lý: “Cô Hạ, dù Kỷ Tồn có chia tay với cô, cô cũng không nên trút giận lên Vân Hy. Tôi đã nói rõ với ông nội Kỷ, ngoài Vân Hy ra, nhà họ Đường sẽ không dính dáng gì đến nhà họ Kỷ nữa. Cô cứ yên tâm, không ai ngăn cản cô vào nhà họ Kỷ đâu.”
Không thể trách Sơ Nguyệt không biết chuyện Kỷ Tồn đòi chia tay với Hạ Tĩnh. Từ khi sinh Vân Hy ra, cô chỉ một lòng lo chăm sóc cho con, không để ý đến chuyện bên ngoài nữa. Hơn nữa, chuyện Kỷ Tồn chia tay, hắn cũng chưa hề nhắc đến với họ.
Trước đó, tuy cô đoán rằng người bắt cóc Vân Hy là Hạ Tĩnh, nhưng cô cũng chưa nghĩ đến nguyên nhân sâu xa là gì. Cô chỉ nghĩ cô ta ghen tị vì cô sinh con với Kỷ Tồn, chứ không thể ngờ nguyên nhân là cô ta bị Kỷ Tồn đá, càng không ngờ cô ta ngoài việc hận cô, còn hận cả một đứa bé mới sinh như Vân Hy.
Sơ Nguyệt tưởng rằng lời nói của mình sẽ khiến Hạ Tĩnh vui vẻ, nhưng không ngờ sắc mặt của cô ta càng đen lại, đôi mắt lóe lên hận ý sâu sắc: “Không có liên quan? Kỷ Tồn mấy ngày nay đều canh giữ ngoài phòng bệnh của cô, cô còn nói không có liên quan! Nói đi, cô đã nói gì với Kỷ Tồn mà khiến anh ấy đột nhiên chia tay tôi? Nếu không nói, cô hãy chuẩn bị mà nhặt xác con gái mình đi!”
Nghe vậy, Sơ Nguyệt cảm thấy bất lực, đồng thời cũng nhận ra, nếu cô không nói rõ ràng, lấy tính cách điên cuồng của người phụ nữ này, Vân Hy thực sự sẽ gặp nguy hiểm.
Để thuyết phục Hạ Tĩnh, Sơ Nguyệt nheo mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lát. Ngay khi vừa nghĩ ra lời nói, định đáp lại, một tiếng khóc nhỏ của trẻ sơ sinh vang lên bên tai cô.
Sơ Nguyệt giật mình, cảm thấy trái tim nhói lên, ánh mắt liếc nhìn xung quanh một lượt.
Nhưng tiếng khóc đó chỉ vang lên một lần rồi biến mất, khiến cô không khỏi nhíu mày, tự hỏi liệu có phải do mình lo lắng quá mà tưởng tượng ra, hay đây là cái bẫy mà Hạ Tĩnh cố tình tạo ra để dụ cô vào tròng?
Sơ Nguyệt siết chặt nắm tay, tự nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh.
Bên tai vang lên giọng nói của Hạ Tĩnh: “Sao rồi, Đường đại tiểu thư, cô có nghĩ ra được lý do gì chưa?”
Sơ Nguyệt hạ ánh mắt, nhẹ nhàng nói: “Không biết cô Hạ muốn tôi phải nói gì?”
Sắc mặt Hạ Tĩnh thay đổi, giận dữ trừng mắt nhìn Sơ Nguyệt: “Tất nhiên là nói cô đã dùng thủ đoạn gì để khiến Kỷ Tồn quyết định chia tay với tôi, rồi đến với cô.”
Sơ Nguyệt nghe xong chỉ biết câm nín, cô chỉ lo dưỡng bệnh trong viện, làm sao mà biết được tên đàn ông vô dụng đó nghĩ gì, làm gì chứ.
Cuối cùng, cô cẩn thận nói: “Có lẽ là vì Vân Hy? Dù gì thì cũng là m.á.u mủ ruột thịt của anh ta.”
“Không thể nào!” Hạ Tĩnh lập tức phản bác. Cô ta đã canh ở cửa phòng bệnh của Sơ Nguyệt hai ngày liền, tận mắt nhìn thấy ánh mắt khát khao nóng bỏng của Kỷ Tồn mỗi khi cánh cửa phòng hé mở. Đó là ánh mắt đầy tình cảm của một người đang yêu, khác hoàn toàn với ánh mắt khi anh ta lần đầu nhìn thấy Vân Hy.
Ánh mắt đó giống như đang nhìn người mình yêu, là ánh mắt mà cô ta từng được nhận khi họ mới quen nhau.
Cô ta từng nghĩ rằng ánh mắt đó sẽ ở bên cô ta suốt đời, nhưng không ngờ, chỉ trong phút chốc, niềm tin và hy vọng của cô ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Sơ Nguyệt cảm thấy người phụ nữ trước mặt này mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng rồi, cô không biết phải khuyên nhủ cô ta thế nào nữa.
Đúng lúc ấy, cửa kho được ai đó mở từ bên ngoài, ánh sáng chói loá chiếu rọi, bao phủ lấy người vừa bước vào, giống như hình ảnh thần tiên hạ phàm vậy.
Cả Sơ Nguyệt và Hạ Tĩnh đều ngạc nhiên trợn to mắt, xịt keo nhìn người đó bước tới, rồi dừng lại bên cạnh Sơ Nguyệt.
Trong sự ngỡ ngàng của Sơ Nguyệt, người đó vòng tay ôm lấy cô, giọng trầm thấp vang lên bên tai: “A La, xin lỗi em, anh đến trễ.”
Sơ Nguyệt sững người, chẳng lẽ tên này uống nhầm thuốc?
Khi thấy Kỷ Tồn bước vào, Hạ Tĩnh ban đầu rất vui mừng, nhưng khi thấy ánh mắt của hắn không có chút ấm áp nào, cô ta như có thể nghe rõ tiếng trái tim mình tan vỡ.
Nhìn thấy Kỷ Tồn giống như xung quanh không có ai mà ôm Sơ Nguyệt một cách thân mật, Hạ Tĩnh không thể kìm nén mà gào lên: "A!"
Tiếng hét của Hạ Tĩnh khiến Sơ Nguyệt hoàn toàn tỉnh lại. Cô nhận ra mình đang bị một người đàn ông giữ chặt trong lòng, liền không ngừng giãy giụa, hạ thấp giọng tức giận nói: "Buông ra!"
"Không buông!" Kỷ Tồn vô cùng trơ trẽn đáp lại.
Sơ Nguyệt tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đành chịu, vì sức lực của cô không thể đấu lại người đàn ông trước mặt này!
Huhu…..
Rõ ràng là đang giằng co, nhưng trong mắt Hạ Tĩnh, hai người họ lại giống như đôi tình nhân nhỏ giận dỗi, cô ta không nhịn được mà hét lên: "Đủ rồi! Tách ra! Tách ra!"
Cô ta càng thêm giận dữ lao đến, định kéo hai người ra. Không ngờ, Kỷ Tồn đã chuẩn bị sẵn, ôm lấy eo Sơ Nguyệt, chân khẽ động, lập tức bế cô sang chỗ khác.
Hạ Tĩnh càng phát điên hơn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Sơ Nguyệt, giọng lạnh lùng: “Đường La, cô còn muốn con gái mình an toàn không?”
Nghe đến tin của Vân Hy, Sơ Nguyệt không thể nhịn được, định nói chuyện với Hạ Tĩnh, nhưng Kỷ Tồn đã nhanh chóng lên tiếng trước. Hắn thả tay khỏi người cô ra, nói với Hạ Tĩnh.
“Hạ Tĩnh, có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, đừng làm hại con gái tôi!”
Sơ Nguyệt không tin nổi, nhìn Kỷ Tồn. Đây là lời mà tên tra nam này có thể thốt ra sao?
Hạ Tĩnh cười điên loạn: “Nhắm vào anh? Được thôi, nếu anh quay lại với tôi, tôi sẽ tha cho con gái anh!”
Kỷ Tồn nhíu mày, thẳng thừng từ chối: “Không bao giờ!”
“Sao lại không? Chúng ta trước kia rất tốt đẹp mà. A Tồn, xin anh, đừng tàn nhẫn với em như vậy. Em yêu anh mà.”
Nước mắt Hạ Tĩnh rơi như mưa, nhưng Kỷ Tồn vẫn không lay chuyển, ánh mắt anh lạnh lùng.
Hạ Tĩnh giơ tay chỉ vào Sơ Nguyệt: “Có phải vì con tiện nhân này mà anh chia tay với tôi không?”
Kỷ Tồn đáp: “Không liên quan đến cô ấy! Đừng nói linh tinh.”
Hạ Tĩnh còn muốn nói gì đó, lại thấy Kỷ Tồn từng bước tiến về phía mình, cô ta tưởng hắn đã hối hận, chuẩn bị đồng ý yêu cầu của mình, trong mắt lộ ra vẻ si mê say đắm.
Hạ Tĩnh mở to mắt nhìn Kỷ Tồn bước tới trước mặt mình. Niềm vui còn chưa kịp hiện rõ trong mắt cô ta, Kỷ Tồn đã cúi xuống, ghé vào tai cô nhẹ nhàng nói: "Hạ Tĩnh, chẳng lẽ cô nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra ở ‘Khách sạn Bốn Mùa’ sẽ không ai biết sao?”
Sắc mặt Hạ Tĩnh lập tức trở nên trắng bệch, đôi mắt đầy hoảng sợ và kích động. Cô ta nhìn vào gương mặt quen thuộc của Kỷ Tồn, giờ lại cảm thấy vô cùng xa lạ, cô không thể ngờ rằng hắn lại biết chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Chẳng lẽ chính vì vậy mà hắn mới dứt khoát chia tay với cô? Cô chỉ tiện tay đẩy thuyền một chút thôi, có gì sai chứ?
“Tôi không trực tiếp ra tay.” Hạ Tĩnh vô thức nói.
Kỷ Tồn lạnh lùng đáp: "Vậy người mua chuộc kẻ khác ra tay không phải là nhà họ Hạ các người sao? Nhà họ Hạ tính toán thật là kỹ lưỡng, sợ rằng người khác không biết việc của các người sao? Nói thật với cô, cho dù nhà họ Hạ tính toán thế nào đi nữa, thì trong mắt nhà họ Kỷ, cũng chỉ là trò mèo mà thôi. Hạ Tĩnh, tốt nhất cô nên tự lo cho bản thân mình.”
Liên tiếp những câu hỏi dồn dập khiến Hạ Tĩnh hoảng sợ, lùi từng bước rồi cuối cùng yếu ớt ngã ngồi xuống đất. Trong đầu cô chỉ còn lại một suy nghĩ: “Hết rồi, tất cả đã xong, anh ấy cuối cùng cũng đã biết.”
Nhìn với dáng vẻ đó của Hạ Tĩnh, trong lòng Kỷ Tồn thoáng qua một chút phức tạp. Hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống, quay lưng bước về phía Sơ Nguyệt.
Lúc này, một người chiến hữu của Kỷ Tồn xuất hiện, cẩn thận bế bé Kỷ Vân Hy trên tay, trao vào tay Sơ Nguyệt: "Chị dâu, em bé không sao, chị yên tâm đi.”
Sơ Nguyệt đỏ mặt, bối rối phản bác: "Tôi không phải...”
Ngay lúc đó, Kỷ Tồn cực kỳ tự nhiên vòng tay ôm eo Sơ Nguyệt, lòng ngập tràn mãn nguyện, một ý nghĩ xấu xa len lỏi trong đầu, eo nhỏ này, thật mềm mại!
“Con gái cũng đã sinh cho anh rồi, còn chối gì nữa.” Kỷ Tồn mặt không đỏ tim không loạn nói.
Chiến hữu kia lập tức hiểu ý, hóa ra là chị dâu ngại ngùng, liền vội vàng rời khỏi chỗ này để không bị thồn cho “ăn cẩu lương.”
“Anh nói bậy bạ cái gì thế!” Sơ Nguyệt tức muốn nổ tung, cô từng thấy người vô sỉ, nhưng chưa bao giờ thấy ai vô sỉ đến mức này: "Mau đi tìm bạch liên hoa của anh đi!”
Dù không biết vừa nãy người này đã nói gì với Hạ Tĩnh, nhưng chỉ cần tìm lại được Vân Hy, đã là chuyện vui lớn, cô cũng coi như không phụ lòng Đường La rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");