(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chú Hai nói xong, mọi người có chút á khẩu, nhưng không ai để tâm nhiều đến điều đó.
Cũng phải thôi, Kỷ Tồn vốn là người lập dị, thường nghĩ một đằng làm một nẻo. Vừa nãy còn dám cãi nhau với ông nội Kỷ, ai có thể đoán được suy nghĩ của anh ta chứ?
Vừa nghĩ vậy, mọi người không thèm quan tâm đến người ngoài cửa nữa, lập tức tiếp tục làm việc của mình, tiếng cười nói lại vang lên trong phòng, khiến Kỷ Tồn đứng bên ngoài khó chịu vô cùng.
Nhưng vì lòng tự trọng quá cao, hắn không thể cứ thế thoải mái đẩy cửa bước vào để cùng họ trò chuyện vui vẻ được.
Thế là, Kỷ Tồn đành tiếp tục khó chịu đứng sát cánh cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong, giống như điều này có thể giúp hắn gần gũi hơn với hai mẹ con họ.
Bỗng dưng, tiếng xoay nắm cửa vang lên khiến Kỷ Tồn giật mình nhảy lùi lại. Hắn cố tỏ vẻ thản nhiên, nhưng không biết rằng hành động che giấu vụng về đó đã sớm lọt vào mắt của Chú Hai.
Chú Hai im lặng nhìn Kỷ Tồn, dường như đã thấy rõ toàn bộ suy nghĩ của hắn, nhưng cũng không mở miệng vạch trần.
Ông âm thầm cười khinh miệt, thầm nghĩ Kỷ Tồn quả là nhát gan, đến cả dũng khí vào gặp bé con cũng không có. Một người như thế mà cũng muốn làm cháu rể của nhà họ Đường, mặt mũi thật là lớn, thà chịu khổ thể nào cũng phải giữ được cái mặt này.
Khi thấy người ta vờ ngốc, ông cũng không nói thêm gì, chỉ bảo một cảnh vệ khác tiếp tục công việc, đừng để ý đến Kỷ Tồn.
Kỷ Tồn thấy Chú Hai hành động như vậy, cũng hiểu ý, tiếp tục giả vờ không biết gì. Thế là trong hai ngày sau đó, hắn cứ mỗi ngày lại lén lút vào bệnh viện thăm Sơ Nguyệt vài lần, ra vẻ rất đứng đắn.
Hành động này khiến Hạ Tĩnh luôn đứng trong bóng tối mà theo dõi Kỷ Tồn càng thêm lửa giận, đến mức cô ta bất chấp tất cả về sau.
*
Sau mười ngày nằm viện điều dưỡng, Đường La yêu cầu xuất viện. Nhưng ngay khi thủ tục xuất viện đang được tiến hành, một sự cố kinh hoàng xảy ra làm cho mọi người trở tay không kịp: bé Kỷ Vân Hy trong lồng kính 256 biến mất.
Sự kiện này ngay lập tức khiến cả nhà họ Kỷ và nhà họ Đường đều điên cuồng. Ông nội Đường thậm chí còn nhờ đến lực lượng tìm kiếm của quân đội để giúp tìm kiếm.
Sơ Nguyệt cảm thấy cả thế giới của mình sụp đổ, cô không thể bảo vệ bé con của Đường La một cách tốt nhất, là lỗi của cô, tất cả là lỗi của cô. Trong khoảnh khắc, nước mắt không ngừng tuôn rơi trên má cô.
Lúc này, Kỷ Tồn đang ở khách sạn cũng nhận được tin, lòng hắn quặn lên như bị một nhát d.a.o đ.â.m vào, lập tức nghĩ đến một cái tên.
Hạ Tĩnh!
Nhớ lại lời nói gần như điên cuồng của cô ta ngày trước, rất có thể chính cô ta đã làm ra chuyện này.
Lúc ấy, chỗ mềm mại nhất trong trái tim của Kỷ Tồn như bị đ.â.m trúng, đầu óc hắn chìm trong hoang mang, hình dung ra đứa nhỏ mềm mại kia sẽ bị tổn thương như thế nào, người phụ nữ ngốc nghếch kia sẽ khóc thế nào.
Hắn cực lực ép mình bình tĩnh lại, rồi gọi điện cho Hạ Tĩnh để dò xét.
Giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Tĩnh vang lên ở đầu dây bên kia: “A Tồn?”
Giọng nói này truyền vào tai Kỷ Tồn, lại tạo cho hắn cảm giác như một con rắn độc đang cuộn chặt trong lòng, khiến hắn ghê tởm. Vì vậy, hắn mím chặt môi, không nói một lời.
Có lẽ đây chính là quả báo. Ngày trước hắn từng bao bọc Hạ Tĩnh bao nhiêu, từng chán ghét Đường La bao nhiêu, giờ đây mọi thứ đã đảo ngược hoàn toàn.
Trong lúc Kỷ Tồn im lặng, Hạ Tĩnh bật cười lớn, giọng nói đầy châm chọc: “À, tôi quên mất, Kỷ thiếu gia vừa mới đá tôi mấy ngày trước. Không lẽ giờ anh hối hận rồi, muốn quay lại với tôi sao?”
Kỷ Tồn vẫn im lặng.
Hạ Tĩnh lại cười cợt: "Hay là có người mất tích, nên Kỷ thiếu gia tìm đến tôi để hỏi thăm?”
Nghe đến đây, Kỷ Tồn nắm chặt nắm đấm, ngay lập tức dập máy, không muốn nghe thêm lời nào từ cô ta nữa.
Hạ Tĩnh đang nói hăng say, còn nghĩ Kỷ Tồn sẽ không kìm được mà chửi mắng cô ta, nhưng không ngờ bên tai chỉ còn lại tín hiệu bận. Cô ta tức giận ném điện thoại đi, đập phá mọi thứ trên bàn.
Cô ta không hiểu nổi tại sao hôm trước mọi chuyện vẫn còn rất tốt đẹp, đột nhiên Kỷ Tồn lại nói chia tay. Rõ ràng nhờ vào vở kịch trước đó, cô ta đã hiểu được lòng của Kỷ Tồn, biết trong lòng hắn có cô ta, thế mà giờ đây lại nói chấm dứt là chấm dứt.
“Nếu tôi không được vui, Kỷ Tồn, anh cũng đừng mong được hạnh phúc!”
*
Sau khi dập máy với Hạ Tĩnh, Kỷ Tồn vội vàng đến bệnh viện, nhìn thấy Sơ Nguyệt đang khóc không ngừng, trong lòng hắn như bị hàng nghìn mũi kim đ.â.m vào.
Hắn không kìm được tiến lại gần cô, đưa tay xoa đầu cô, giọng trầm xuống: “Đường La, yên tâm đi, anh nhất định sẽ mang con gái của chúng ta về!”
Sơ Nguyệt đang khóc lóc, bị động tác này của Kỷ Tồn làm cho ngơ ngác.
Vị thiếu gia ngạo mạn này đang nói gì vậy? Hắn có ý gì?
Sao hắn lại có thể gọi cô là Đường La một cách tự nhiên như thế, còn gọi bé con là “con gái của chúng ta.” Trực giác của một người phụ nữ khiến Sơ Nguyệt cảm nhận có gì đó không ổn.
Không chỉ là phản ứng của Kỷ Tồn bất thường, mà sự việc này cũng không bình thường.
Cô chợt nghĩ đến một khả năng, ánh mắt của cô trở nên sắc bén. Cô quay sang nhìn Kỷ Tồn, quả quyết nói: “Việc của Vân Hy là do Hạ Tĩnh làm đúng không!”
Sắc mặt Kỷ Tồn hơi cứng lại, ánh mắt lóe lên một chút, định nói gì đó nhưng lại bị Sơ Nguyệt ngắt lời.
“Được rồi, anh không cần nói nữa.” Sơ Nguyệt nói: "Kỷ Tồn, anh đi đi, đi thật xa, đừng lại gần mẹ con chúng tôi nữa. Chúng tôi nhất định sẽ sống tốt, cũng sẽ không gặp những chuyện phiền phức như vậy nữa.”Sơ Nguyệt trừng mắt nhìn Kỷ Tồn một cái rồi chỉ tay ra cửa.
Kỷ Tồn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Thực sự, nếu không phải vì hắn, con gái đã không biến mất.
Kỷ Tồn lập tức cúi đầu, vẻ mặt mất mát.
Ngay lúc ấy, cánh cửa mở ra từ bên ngoài, ông nội Kỷ chống gậy bước vào, cơ thể run rẩy vì tức giận, không suy nghĩ mà giơ tay tát Kỷ Tồn một cái, mắng to: “Đồ vô liêm sỉ!”
Chát!
Một âm thanh vang lên rõ ràng, Kỷ Tồn không phản kháng, để mặc ông nội Kỷ đánh, vì hắn cũng tự cảm thấy bản thân mình có lỗi.
Hắn cúi đầu: "Ông ơi, con xin lỗi.”
Ông nội Kỷ tức giận đến nỗi dùng gậy đập thêm một cái vào phía sau đầu gối của Kỷ Tồn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ban đầu, ông đến đây để an ủi Đường La, nhìn thấy cảnh tượng giữa hai người từ ngoài cửa kính, ông còn nghĩ nên để thời gian cho khung cảnh ấm áp đó, nên để không gian riêng cho 2 người.
Nhưng ông không ngờ, vụ mất tích của Vân Hy lại có liên quan đến cô gái họ Hạ kia, mà chuyện này lại bị Đường nha đầu đoán được ra.
“Ông Kỷ, ông đừng đánh anh ấy nữa, để anh ấy đi đi. Chuyện của Vân Hy dù sao cũng đã xảy ra rồi, dù ông có đánh anh ấy cũng không giải quyết được gì.” Sơ Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Cô tự nhủ rằng, con gái của cô, cô sẽ tự tìm về, không cần đến nhà họ Kỷ phải bận tâm.
Câu nói này, Sơ Nguyệt chỉ nói trong lòng.
Ông nội Kỷ cũng có chút ngượng ngùng nhìn Sơ Nguyệt: "Đường nha đầu, dù gì A Tồn cũng là bố của Vân Hy, con hãy để nó cùng đi tìm Vân Hy đi.”
Sơ Nguyệt trầm mặc không nói lời nào.
Lúc này, từ ngoài cửa vang lên một giọng nói mạnh mẽ: “Chuyện này không cần nhà họ Kỷ bận tâm nữa, cháu ngoại của nhà họ Đường, tự chúng tôi sẽ tìm về.”
Thì ra là ông nội Đường.
Ông bước vào phòng bệnh, nhìn Đường La: “A La, chúng ta về nhà thôi.”
“Vâng.” Đường La gật đầu, đứng dậy khỏi giường bệnh.
Trên đời này, người đối xử tốt nhất với Đường La không ai khác ngoài ông nội. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của Đường La, lòng Sơ Nguyệt không khỏi đau xót, không biết sau này ông lão này sẽ phải sống thế nào.
Đường lão gia không hổ là lão quân nhân, nói là làm, đón Đường La rồi rời khỏi bệnh viện, không ngoảnh lại lấy một lần.
Tại nhà họ Đường.
Đường lão gia nghiêm giọng nói: "A La, con cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, chị Cầm sẽ ở bên con, Vân Hy đã có ông lo tìm về.”
“Vâng.” Sơ Nguyệt gật đầu, đồng thời căn dặn: "Ông ơi, nếu có chuyện gì, ông cứ để người khác đi làm là được, ông cũng phải giữ gìn sức khỏe.”
“Được, ông biết A La thương ông nhất.” Ông nội Đường đáp rồi bước nhanh ra ngoài.
Ngay khi Sơ Nguyệt chuẩn bị yên tâm chờ tin tức, tiếng chuông điện thoại vang lên. Sơ Nguyệt nhíu mày, đi đến nhấc máy.
Đầu dây bên kia là giọng nói cuồng loạn của Hạ Tĩnh: “Đường La, muốn gặp con gái của cô không?”
“Hạ Tĩnh.” Sơ Nguyệt bình tĩnh gọi tên cô ta.
“Đường La, một mình cô đến, tôi đảm bảo con gái cô sẽ không bị tổn hại gì.” Hạ Tĩnh nói ra mục tiêu cuối cùng của mình.
“Địa chỉ?” Sơ Nguyệt cũng không nói mấy lời vô nghĩa với cô ta làm gì.
“Số 101, đường Hồ Sơn.”
“Được, tôi sẽ đến, cô đợi ở đó.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");