Những Năm Ta Làm Mạnh Bà

Chương 1




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sơ Nguyệt cúi đầu nhìn cái bụng tròn trịa của mình, nhận ra bản thân lại một lần nữa lại là đồ não tàn, nếu không thì sao lại đồng ý với yêu cầu vô lý của cô gái chuẩn bị đầu thai kia chứ.

Haizz, chỉ có thể trách nghề Mạnh Bà ở địa phủ thật sự rất oan ức!

Sơ Nguyệt nhìn lên trời bằng góc bốn mươi lăm độ, đến ánh nắng trông cũng thật ưu thương, cảm giác bất mãn nặng nề ập đến.

Nhớ lại lúc ban đầu, Sơ Nguyệt cũng không biết tại sao mình lại đến địa phủ làm một công chức nhỏ chuyên câu hồn, thậm chí làm đến trăm năm.

Làm câu hồn sử vất vả đã trăm năm, Sơ Nguyệt bỗng cảm thấy nghề Mạnh Bà ngồi bên bờ sông Vong Xuyên là một công việc tốt. Một ngày nọ, nghe tin Mạnh Bà khóa này sắp nghỉ hưu, Sơ Nguyệt lập tức đi tìm Mạnh Bà để học nghề. Nhưng ai ngờ việc thi chứng chỉ Mạnh Bà lại kéo dài tận năm trăm năm.

Thôi được rồi, dù sao đi nữa, cuối cùng cũng lấy được chứng chỉ Mạnh Bà.

Sơ Nguyệt hớn hở cầm bằng Mạnh Bà đi tìm Mạnh Bà cũ để báo danh, nhưng Mạnh Bà cũ lại bảo từ hôm nay hệ thống Mạnh Bà sẽ bắt đầu cải cách, bà ấy cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ biết khi có người c.h.ế.t mới sẽ biết rõ.

Sơ Nguyệt còn muốn hỏi thêm, nhưng Mạnh Bà cũ phẩy tay, nói là không kịp nữa rồi, Sơ Nguyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn bà biến mất ngay trước mắt.

Trong trạng thái hoang mang, Sơ Nguyệt mặc đồng phục của Mạnh Bà, tay cầm cái muỗng, kéo theo cái ghế nhỏ, ngồi ở cuối sông Vong Xuyên, chờ người c.h.ế.t mới tới.

Rất nhanh, trước mặt cô hiện ra một gương mặt nhỏ nhắn, đôi mày lá liễu, sống mũi cao, đôi mắt cực kỳ linh hoạt, trông như chỉ mới ngoài hai mươi.

Nhìn người đó từ từ bước đến, Sơ Nguyệt thở dài, tiếc thay cho cô gái trẻ như vậy.

Người đó đứng ngay trước mặt Sơ Nguyệt, vẻ mặt hoang mang vô cùng.

Sơ Nguyệt cũng rất bất đắc dĩ, vốn dĩ công việc của Mạnh Bà là chỉ cần đưa cho người c.h.ế.t một bát canh Mạnh Bà là xong, không cần quan tâm thân phận cũng như danh tính người c.h.ế.t như câu hồn sử.

Sơ Nguyệt lại thở dài một hơi, chỉ vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh: "Ngồi đi.”

Nghe vậy, người đó ngoan ngoãn ngồi xuống, Sơ Nguyệt bắt đầu hành trình thẩm vấn người chết.

"Tên?"

“Đường La.”

"Tuổi?"

“Hai mốt.”

"Tại sao lại nghĩ quẩn?"

Đường La kích động: “Tôi không nghĩ quẩn!”

Nghe câu này, Sơ Nguyệt vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì ở đây sao?

Cô nhướn mày nhìn Đường La, tò mò hỏi: “Cô không nghĩ quẩn vậy tại sao lại ở đây?”

Đường La ấp úng không nói, sự kiên nhẫn của Sơ Nguyệt cũng dần cạn đi, lại hỏi Đường La thêm một lần nữa. Thấy cô ấy vẫn không chịu hợp tác, cô nổi cáu quát lên: “Cô có biết đây là nơi nào không? Địa phủ đấy! Còn dám không nói thật!”

Đường La bị dọa không dám nói thêm một tiếng nào. Mãi đến khi Sơ Nguyệt nguôi giận, cô ấy mới thì thầm: “Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

Sơ Nguyệt trời sinh tai thính, nghe rất rõ, lại tò mò hỏi tiếp: “Nói nghe xem nào.”

Đường La thở dài mấy tiếng, từ từ kể lại toàn bộ sự việc. Nghe xong, nét mặt của Sơ Nguyệt không hề thay đổi, dường như không hiểu vì sao cô gái này lại có suy nghĩ sai lầm như thế!

Chỉ là không theo đuổi được nam thần yêu thích thôi mà!

Cùng lắm thì mười tám năm sau lại là một thiếu nữ xinh đẹp nữa, làm lại từ đầu thôi!

Sơ Nguyệt chu môi, cảm thấy cô gái trước mặt quá mức làm quá. Theo ký ức về thủ pháp của Mạnh Bà cũ, Sơ Nguyệt múc một bát canh Mạnh Bà đưa tới trước mặt Đường La, nói giọng bình thản: “Uống đi, uống xong rồi, mọi chuyện kiếp này sẽ không còn liên quan đến cô nữa.”

Nào ngờ lời Sơ Nguyệt vừa dứt, Đường La lập tức đứng bật dậy, khuôn mặt hiện lên sự bướng bỉnh, giậm chân, nghiến răng nói: “Tôi không uống!”

Sơ Nguyệt nhớ tới trong sách hướng dẫn của Mạnh Bà về cách xử lý những linh hồn không nghe lời, không khỏi rùng mình, nhưng ngay lúc định nghĩ cách xử lý Đường La, một giọng nói đột ngột vang lên trong đầu, thanh âm rất nhẹ nhàng mà rõ ràng.

Sơ Nguyệt bỏ qua những suy nghĩ khác trong đầu, tập trung lắng nghe. Sau khi nghe xong, sắc mặt cô cực kỳ quái dị, liên tục trợn mắt nhìn về phía Đường La.

“Mạnh Bà Sơ Nguyệt, đây là nhiệm vụ Mạnh Bà đầu tiên của ngươi, ngươi cần phải hoàn thành tâm nguyện chưa hoàn thành của người c.h.ế.t trước khi đưa họ vào luân hồi, nếu không, ngươi sẽ phải thay họ chịu kiếp nạn liệt hoả."

Sơ Nguyệt cực kỳ bất mãn chửi thề: “Mẹ nó, tôi không làm nữa!”

“Tôi muốn quay lại làm câu hồn sử!”

Cô khóc ròng.

Đường La bên cạnh không hiểu sao cũng nghe thấy lời này, đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà, cô ôm bụng cười ngả nghiêng, vỗ tay không ngớt, ánh mắt đầy vẻ thách thức: “Ha ha ha, cô xem, cô vẫn phải giúp tôi thôi!”

Sơ Nguyệt chẳng còn tâm trạng để đôi co với Đường La, lớn tiếng hét lên với hướng vừa phát ra giọng nói: “Ngươi là ai? Ra đây, đừng có giả thần giả quỷ!”

Giọng nói kia lại vang lên, nhưng mang chút vẻ trêu chọc: “Xin lỗi, ngươi là sứ giả của địa ngục, đương nhiên cũng được xem là một nửa quỷ hồn. Ta cũng ở địa ngục, cũng là một con quỷ, làm sao gọi là giả thần giả quỷ được.”

Sơ Nguyệt:

Nói cũng có lý, cô nên phản bác thế nào đây?

Không đợi Sơ Nguyệt nói gì, giọng nói ấy lại ra vẻ thiện ý nhắc nhở: “Mau đi đi, thời gian hoàn thành tâm nguyện của người c.h.ế.t có giới hạn, nếu trong nửa tháng không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ hoàn toàn trở thành người đó, không bao giờ quay lại được nữa.”

Sơ Nguyệt lườm một cái không vui, bực bội đáp: “Biết rồi!”

Trong lòng cô còn thầm nghĩ, không biết giờ đăng ký quay lại làm câu hồn sử còn kịp không?

Dù cuộc sống ở trần gian muôn màu muôn vẻ, nhưng làm sao có được sự tự tại như ở địa phủ này.

Sơ Nguyệt hít sâu một hơi, kìm nén sự khó chịu trong lòng. Một lúc sau, cô xoay người định tiếp tục hỏi Đường La vài câu, thì đột nhiên trước mắt lóe lên một tia sáng trắng.

Ở địa ngục lâu như vậy, cô chưa bao giờ thấy ánh sáng chói lóa như thế, Sơ Nguyệt nhất thời có chút không chịu nổi, giơ tay che mắt. Chờ đến khi hoàn toàn thích ứng, cô mới từ từ mở mắt.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Sơ Nguyệt hoàn toàn ngơ ngác, đây tuyệt đối không phải địa phủ mà cô quen thuộc!

Toàn bộ căn phòng toàn một màu hồng, giường công chúa màu hồng, trên giường còn đặt rất nhiều thú nhồi bông, ngay cả rèm cửa cũng màu hồng. Sơ Nguyệt sống ở địa phủ đã lâu, đã quen với sắc màu xám xịt, nên khi thấy căn phòng toàn màu hồng này, từ sâu trong lòng cô không khỏi rùng mình một cái.

Ánh mắt cô lướt quanh phòng, cố tìm chút thông tin để suy đoán về nơi này. Ánh mắt cô lướt qua đầu giường, phát hiện một khung ảnh. Sơ Nguyệt cầm khung ảnh lên, thấy người trong ảnh có chút quen mắt, lông mày vô thức nhíu lại.

Đột nhiên linh quang chợt loé, người trong ảnh chẳng phải là Đường La, người c.h.ế.t đầu tiên mà cô tiếp đón ở địa phủ sao!

Sơ Nguyệt chớp mắt, trong lòng dấy lên một suy đoán: Chẳng lẽ dây là nhà của Đường La?

Ngay lập tức lại có một câu hỏi khác: Vậy giờ cô là ai?

Thoáng nhìn thấy bên cạnh có một chiếc gương to, Sơ Nguyệt lập tức đi tới. Nhìn khuôn mặt y hệt trong ảnh, cùng với cái bụng tròn vo như quả bóng cao su của mình, cô hoàn toàn choáng váng.

Sao không ai nói cho cô biết cô sẽ trở thành Đường La!

Hơn nữa trong bụng còn có một đứa bé!

Trời đất ơi!

Rốt cuộc đứa trẻ trong bụng cô là của ai?

Sau một lúc ngẩn ngơ, Sơ Nguyệt bỗng nhớ lại tia sáng trắng mình vừa trải qua, khẳng định là trò quỷ này bắt nguồn từ đó! Còn có tên đàn ông thần bí kia nữa!

Lại nghĩ đến quỷ hồn Đường La ở địa phủ, cô nghiến răng đến trẹo cả quai hàm, ánh mắt đầy hẫn hận, bắt đầu nổi điên.

Đồ c.h.ế.t tiệt!

Đường La dám không nói thật với cô!

Thật là quá đáng!!

Để xem khi cô quay về địa phủ sẽ xử lý cô ta ra sao! Dám lừa gạt cô!

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Sơ Nguyệt hít một hơi thật sâu để bình ổn lại cảm xúc, sau đó ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, hướng về phía cửa gọi: “Vào đi.”

Người bước vào là một người giúp việc khoảng ba mươi tuổi, kính cẩn nói với Sơ Nguyệt: “Tiểu thư, cậu Kỷ Tồn đến rồi.”

Đột nhiên, trong đầu Sơ Nguyệt hiện lên một đoạn ký ức không thuộc về mình.

Người giúp việc trước mặt tên là chị Cầm, đã phục vụ nhà họ Đường hơn mười năm, có thể xem như người đã chăm sóc Đường La từ bé.

Sơ Nguyệt mỉm cười với chị Cầm, sau đó cúi đầu nhìn cái bụng tròn trịa của mình, bắt đầu lục lọi trong ký ức xem Kỷ Tồn này là ai, nhưng trong đầu cô lại không có chút ấn tượng nào về cái tên này!

Là nam thần của Đường La sao?

Hay là người đàn ông theo đuổi Đường La?

Có phải hắn là cha của đứa trẻ trong bụng cô bây giờ không?

Chưa kịp để Sơ Nguyệt suy nghĩ rõ ràng, chị Cầm đã có chút kỳ quái, đứng một bên nhắc nhở: “Tiểu thư, cô không xuống gặp cậu Kỷ Tồn sao? Không phải cô đã chờ cậu ấy rất lâu rồi sao?”

Cũng không trách được tại sao chị Cầm lại thắc mắc, phải biết rằng tuy Đường La vẫn là sinh viên năm hai, nhưng lại có một nỗi chấp niệm không thể từ bỏ đối với Kỷ Tồn. Cô có thể vì hắn mà từ bỏ mọi tự trọng, đứa trẻ trong bụng cô cũng là do cô bỏ bao công sức mới có được. Bình thường, Đường La luôn ở biệt thự này để dưỡng thai, nhưng chỉ cần Kỷ Tồn đến, cô sẽ cực kỳ phấn khích, hận không thể mọc cánh mà bay xuống gặp hắn.

Nhưng hôm nay Đường La lại tỏ ra bộ dáng không thèm quan tâm chút nào, quả thật không giống với phong cách ngày thường của cô, khiến chị Cầm không khỏi lo lắng: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”

Nghe thấy lời quan tâm của chị Cầm, Sơ Nguyệt lúc này mới thoát khỏi dòng suy nghĩ cá nhân, phất tay với cô ấy, đáp: “chị Cầm, tôi không sao.”

Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một tia sáng, suy nghĩ trở nên rõ ràng.

Ủa?

Người đàn ông này hình như chính là người mà Đường La cầu mà không được!

Nếu vậy, để Sơ Nguyệt gặp hắn xem, xem thử rốt cuộc là người như thế nào mà khiến một hồn ma không buông bỏ được mà từ chối đi đầu thai?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.