Những Cái Bẫy Chết Người

Chương 16: Phần 4: Sự thật (1)




Tôi gặp Phương Ngân khi đang chạy trốn người của Phan Khánh.

Phương Ngân là một cô gái vô cùng trong sáng và lương thiện. Cô ấy cùng tôi sống chung một nhà. Để tránh sự chú ý của người khác, tôi giả vờ là một người mắc bệnh mất trí nhớ, ngày ngày chỉ giam mình trong phòng, không ra đến ngoài. Phương Ngân khi ấy là sinh viên ngành du lịch, cô nàng quen tôi rất tình cờ. Sau đó cô ấy ở trọ chung phòng với tôi trong khu nhà dành cho sinh viên.

Tôi sống trong thân phận một kẻ mắc vấn đề về trí nhớ, âm thầm, nhẫn nhịn chờ đợi một cơ hội trả thù.

Và cuối cùng, tôi cũng đã đợi chờ được ngày đó.

Có ai ngờ được rằng: Phương Ngân – một cô gái xinh đẹp như nắng sớm mai kia, dịu dàng, trong sáng kia lại là một kẻ mang trong mình hai tính cách trái ngược.

Sau một thời gian dài chung sống với Phương Ngân, tôi mới phát hiện ra, ngoài cái vẻ dễ gần, đáng yêu kia, bên trong con người Phương Ngân còn có một tính cách khác: Lạnh lùng và đáng sợ.

Có một điều nữa mà tôi không thể ngờ tới, đó là thân phận thật sự của Phương Ngân – và sau này, chính tôi đã lợi dụng điều đó để tìm cách trả thù gia đình Phan Khánh.

Vào một ngày, trời mưa tầm tã, Phương Ngân ngồi co ro ở góc tường, ôm chặt tấm ảnh và khóc lớn.

Đó là cũng là lúc tôi bắt đầu nghĩ cách biến cô ta thành công cụ trong kế hoạch trả thù đã được vạch sẵn của mình.

Tôi ở chung với Phương Ngân được sáu tháng thì chúng tôi nhận được tin mẹ cô qua đời. Phương Ngân không có cha, chỉ có mẹ là người thân duy nhất. Nỗi mất mát này đối với Phương Ngân mà nói đó là một nỗi đau quá lớn.

Những ngày tháng sau đó, Phương Ngân càng trở nên điên dại. Tâm tính cũng bắt đầu trở nên không bình thường.

Tính cách thứ hai của cô ta càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn. Phương Ngân trở nên hung dữ, đập phá đồ đạc trong nhà, có lúc còn mang dao ra đòi giết người.

Mỗi lần trở về với con người thật của mình, Phương Ngân thường bảo tôi: “Hay là bạn giam tôi lại, để tôi không quậy phá nữa.” Lúc đầu, tôi còn lưỡng lự, sau này, tôi giam cô ta lại trong phòng khách. Và khi đó, ngày ngày, Minh Hải cũng đều đến tìm Phương Ngân. Mỗi lần anh ta muốn gặp cô ấy, tôi đều kiếm cớ để từ chối

Có một ngày, có một bưu kiện lạ được gửi đến nhà chúng tôi và tên người nhận chính là Phương Ngân.

Tôi vô cùng ngạc nhiên khi mở bưu kiện ra: Đó là một bức thư kèm theo một số tiền rất lớn. Và có một thứ khác khiến cho tôi còn sửng sốt hơn nữa, đó là bức ảnh gửi cùng. Đó là bức hình cha của Phan Khánh chụp chung với một người phụ nữ. Người đàn bà đó có nhiều nét giống với Phương Ngân. Tôi lặng người hồi lâu, hai chân như hóa đá!

Tôi vội vàng xé toạc bức thư, ngọn lửa hận thù trong lòng lại trào dâng mãnh liệt.

Phải, tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho Minh Duy – cho người đàn ông mà tôi vô cùng yêu mến.

Ông ta không thể nào ngờ nổi, tôi đang sống chung một nhà với con gái ông ta, với con của người nhân tình mà ông ta đã bỏ mặc bấy lâu không ngó ngàng.

Nội dung bức thư, đại ý là gia đình Phan Khánh sau khi hay tin mẹ cô ta chết mới có ý định đón Phương Ngân về nhà. Ông ta gửi tiền, còn gửi cả ảnh của ông ta với người tình nhân, cốt để nhận lại đứa con gái mà mình chưa một ngày nuôi dưỡng.

Khốn thật, bọn chúng đúng là một ổ rắn độc!

Tôi nhìn về phía căn phòng đang khóa chặt, trong đầu nhen nhóm những ý định trả thù.

Phương Ngân, xin lỗi cô! Nhưng đã đến lúc, chúng ta không còn là bạn bè nữa rồi.

Tôi xé nát bức thư, giữ lại tấm ảnh cùng với số tiền rồi coi như không có chuyện gì xảy ra, đem thuốc vào trong cho Phương Ngân.

Dạo gần đây, cô ta có vẻ khá hơn trước. Lúc tôi vào còn trò chuyện với tôi vui vẻ.

Tôi hỏi Phương Ngân có biết cha cô ta là ai không, cô ta lắc đầu nói: “Không biết.”

Kế hoạch trả thù khi ấy đã được vạch sẵn trong đầu tôi, tôi tìm hiểu kĩ càng về mẹ của cô ta, ngày sinh của cô ta. Thậm chí, còn dò hỏi cả những kỉ niệm thời thơ ấu của Phương Ngân.

Phương Ngân vẫn chẳng mảy may nghi ngờ, còn một mực tin rằng, tôi đang cố gắng giúp cô ta chữa bệnh.

“Phương Ngân, mẹ của cô có biết đến nhân cách thứ hai của cô không?”

Phương Ngân tái mặt, đôi môi khẽ run run:

“Từ khi còn bé, bên trong tôi đã có hai con người. Mẹ tôi sao lại không biết chứ? ”

Tôi hỏi câu này hình như là thừa quá rồi. Nhưng tôi vẫn muốn khẳng định lại một cách chắc chắn. Bởi vì, nó ảnh hưởng trực tiếp đến kế hoạch sau này.

“Còn người nào biết điều đó nữa không?”

“Chỉ còn mình cô thôi.”

Phương Ngân nhìn tôi, mắt đượm buồn.

Không. Một khi mẹ của cô biết điều đó, thì ông ta, lão già độc ác đó cũng sẽ biết thôi.

Tôi thầm nghĩ, đó lại là một việc tốt cho mình. Một Phương Ngân với hai tính cách, khi tôi diễn vai của cô ta, cũng không khó khăn gì để qua mặt cha của Phan Khánh.

“Khi tôi còn nhỏ, ngoài giờ học, mẹ thường bắt tôi ở nhà, không cho tôi tiếp xúc với người lạ. Sau này, khi mẹ phát hiện ra tính cách thứ hai kia ở tôi, mẹ ghi chép tất cả những việc tôi làm vào một cuốn sổ. Mẹ phân biệt tôi với tính cách thứ hai mà mẹ tôi đặt tên là Minh Phương, bằng những điều mẹ đã ghi chép.”

Cô gái trước mặt tôi lúc ấy trông thật đáng thương, tội nghiệp!

“Phương Ngân, tôi là bạn của cô. Và tôi cũng là bạn của Minh Phương. ”

Tôi ôm lấy Phương Ngân, cái ôm cuối cùng cho một tình bạn yếu ớt!

Ngày hôm sau, tôi đã bay sang Nhật, hội tụ với gia đình của Phan Khánh.

Tôi rời khỏi nhà Phương Ngân được chẵn một tuần.

Khi đó tôi đã nhìn gương mặt của mình trong tấm gương. Đó là một gương mặt hoàn toàn mới. Một gương mặt quen thuộc, nhưng không phải của tôi!

Số tiền Phan Khánh gửi cho Phương Ngân không chỉ đủ cho tôi chi trả cho chuyến bay sang Nhật, mà nó còn đủ cho tôi thay đổi với một gương mặt hoàn toàn mới.

Tôi so sánh gương mặt của mình với bức ảnh đang cầm trong tay, quả là một sự bắt chước đến hoàn hảo.

Thời đại bây giờ, đúng là dùng tiền có thể mua được tất cả!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.